Giấc Mộng Sói Vương

Chương 25: Huyết vương tầng không




Thấm thoắt đã hai tháng trôi qua. Kể từ ngày bỏ hang ra đi, Tử Lam đã nếm trải tận cùng nỗi cay đắng của một con sói già cô độc không nhà cửa. Nó đã mất đi chốn nương thân và cả lãnh địa săn mồi.

Lúc rời khỏi hang, Tử Lam vốn dĩ định tới chiếm cứ hang của thằng Ngai Ngai đáng chết. Ngai Ngai bị nó làm cho hồn lìa khỏi xác, tất nhiên hang của nó sẽ trống trơn. Nhưng khi Tử Lam vừa bước chân tới chốn cũ của Ngai Ngai thì một con sói đực mới trưởng thành tên Ma Ma đã đi trước nó một bước, chiếm trọn nơi ở cũng như lãnh địa săn mồi mà Ngai Ngai để lại. Tử Lam không còn hứng thú và cũng chẳng đủ sức lực để giành giật chốn nương thân và nơi kiếm ăn từ nanh vuốt của Ma Ma. Mà với sức lực yếu đuối của mình, nó cũng chẳng dám xông pha vào địa bàn của báo tuyết, sài hay hổ để khai phá một vùng lãnh địa và xây nên một nơi ẩn thân mới cho mình. Nó chỉ có thể sống đời lang thang phiêu dạt. Đói thì lén lút thâm nhập lãnh địa săn mồi của những con sói khác, tìm kiếm mấy con chuột, gà lôi hay thỏ mà lấp cho đầy cái dạ dày trống rỗng; buồn ngủ thì tìm một nơi khuất khúc kín gió nào đó mà cuộn tròn bốn chân lại đánh một giấc say sưa. Khó chịu nhất là những đêm mưa gió bão bùng, nó côi cút một mình, không có ai bên cạnh để dựa vào nhau lấy chút hơi ấm, cũng chẳng có cái hang nào chắn gió che mưa. Nước mưa vô tình trút xuống người nó khiến toàn thân nó ướt sũng, gió lạnh lùng làm đám lông trên khắp cơ thể nó dựng ngược, nó trằn trọc ngủ không yên giấc, tru lên từng hồi dài thê lương xé tan màn đêm đen đặc.

Mới có hai tháng mà Tử Lam đã già yếu đi trông thấy. Vừa chạy được vài bước nó đã thở không ra hơi, ngay cả một con thỏ chậm chạp nhất nó cũng không vồ nổi nữa. Mất đi khả năng săn mồi, cực chẳng đã, nó đành phải lén lút thu nhặt chạy tới nhặt nhạnh vụn xương hay vụn thịt mà mấy con hổ hay báo tuyết ăn thừa để lại, tranh giành thứ cặn bã với lũ kền kền đáng ghét. Nó trở thành tay ăn trộm thực thụ, một kẻ hành khất đáng thương.

Hôm đó, bước chân lang thang của Tử Lam lạc lối tới chân núi xa xôi của ngọn Streca, đi tới một thung lũng rải đầy những tảng đá lõa lồ nằm phơi mình giữa không gian. Một vài đám cỏ lạc đà mọc thưa thớt trong khe hẹp giữa những tảng đá. Cảnh vật hoang vắng đìu hiu. Tử Lam cảm thấy nơi này vừa lạ vừa quen, hình như nó đã từng bước chân tới đây rồi thì phải. Hình như cái thung lũng quạnh quẽ này đã từng chứng kiến một sự việc làm đổi thay cuộc đời nó thì phải. Thời gian ào ào như nước chảy cuốn trôi ký ức của nó. Tử Lam cuối đầu tìm kiếm. Cái thung lũng hình chiếc túi, những tảng đá lõa lồ màu xanh xám này, lớp đất đỏ au này, vài chiếc xương trắng rải rác này... Gió núi xuyên qua cái khe hẹp như nút thắt cổ chai, vẳng đưa tới tiếng rống gọi bạn tình của lợn đực... Ký ức ban nãy bị phong trần của thời gian khóa chặt của Tử Lam hé mở. Trời ơi, đây là chốn Quỷ Cốc mà nó nguyền rủa ngay cả trong mơ, là thung lũng mà Hắc Tang phải chôn mình.

Từ khi Hắc Tang bị răng nanh của con lợn lòi đâm thủng khuôn ngực giữa mấy tảng đá gớm ghiếc này thì Tử Lam không bao giờ trở lại đây nữa. Với Tử Lam, đó dường như là một điều tối kỵ, bởi nó không muốn phải thấy cảnh vật mà lòng đau như cắt, không muốn gợi lại nỗi bi thương. Giờ đây, nó chẳng hiểu tại sao mình lại đến nông nỗi mất chốn nương thân và lãnh địa săn mồi như thế, chẳng hiểu tại sao lại không còn khả năng săn mồi như thế và chẳng hiểu tại sao nó lại bước tới chỗ Quỷ Cốc đáng nguyền rủa này. Hình như có một sức mạnh vô hình ẩn trong bóng tối lôi nó tới đây, lẽ nào là Hắc Tang đang vẫy gọi nó hay sao?

Vài giây sau, Tử Lam đã tìm thấy nơi Hắc Tang trút hơi thở sau cùng. Nó nằm phía sau tảng đá hình mai rùa. Mặt hướng về mặt trời của tảng đá tuy đã bị ánh nắng thiêu thành màu đồng nhưng vẫn mọc lên đám cỏ lạc đà cưng cứng, bên trên vẫn rải một lớp đá cuội trắng xám, nhưng Hắc Tang thì không còn nữa, ngay cả một chút xương vương vãi lại cũng mất tăm dạng. Lũ kiến đỏ hung dữ của thảo nguyên Ga Marr đã nuốt sạch nắm xương tàn của Hắc Tang. Tử Lam áp sát mũi vào mấy viên đá dăm ẩm ướt, cánh mũi dựng đứng hít hít ngửi ngửi, dường như nó ngửi thấy mùi hơi đặc biệt nhưng rất đỗi thân thuộc với nó của Hắc Tang. Dường như nó đã ngửi thấy và dường như cũng chẳng ngửi thấy gì cả. Thời gian có thể chữa lành vết thương hữu hình song làm sao có thể xóa nhòa ánh mắt như ngưng đọng của Hắc Tang khi lìa đời đã khắc sâu vào tim óc của Tử Lam. Ánh mắt ấy chứa chất nỗi bi thương và oán hận, chứa chất nỗi đau tột cùng, chứa chất hùng tâm tráng trí chưa thành hiện thực. Chỉ có Tử Lam mới hiểu hết những điều sâu thẳm trong ánh mắt ấy, mới hiểu được niềm mong mỏi của Hắc Tang phải để con cháu của gia tộc đoạt lấy ngôi báu Sói Vương. Tiếc thay, cho tới tận bây giờ, Tử Lam vẫn chưa thể thực hiện di chúc của Hắc Tang trước lúc lâm chung.

Tử Lam đã mệt mỏi rồi. Nó thu mình nằm co ro trên đám đá cuội nơi Hắc Tang tiễn biệt sinh mệnh với nỗi buồn thương, nhung nhớ và hổ thẹn. Trong giấc mơ, nó thấy hình bóng của Hắc Tang bước ra từ trong bụi cỏ, đám lông đen mượt lấp lánh của Hắc Tang trùm phủ vòng ánh sáng vàng như mật, Hắc Tang bước tới trước mặt, thè lưỡi liếm sống lưng nó đầy ân cần và dịu dàng khiến nó say trong tình yêu ngọt ngào. Rồi vòng ánh sáng óng ả trên người Hắc Tang bỗng bay lên biến thành một cái lưới chụp lấy nó, cả thân người Hắc Tang phát sáng thành những ngôi sao chói mắt và bay vút lên tầng không xanh biếc một màu... Tử Lam thích chí reo lên một tiếng. Nó giật mình tỉnh giấc. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng. Tiếc thay, mộng đẹp sao mà ngắn ngủi đến thế! Tử Lam ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời lung linh ngàn ánh sao, nó đã nằm ngủ mê mệt ở đây tới tận nửa đêm. Nó nằm mơ vào giờ khắc như thế này, tại một nơi như thế này, trực giác của một con sói già mách bảo nó rằng, nó đang cách cái chết rất gần, rất gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.