Giấc Mộng Phù Dung - Tiên Nữ Nhàn Rỗi

Chương 5




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chuyển tiền cho em, đó là tiền công của em!" Tôi vội vàng nhắn lại cho chị. 

"Tiền công gì? Anh ta hào phóng thế, em ngủ với anh ta rồi à?" 

Nhìn dòng tin nhắn, tôi toát mồ hôi lạnh. 

"Chưa." Tôi thì muốn lắm. 

"Ngủ rồi cũng không sao, chị chẳng quan tâm. Nhưng nếu anh ta biết em sống ở khu ổ chuột, liệu còn thích em không? Đừng ngu ngốc, đàn ông thực ra còn thực tế hơn phụ nữ đấy." 

"Lo cho bản thân đi." Tôi bị những lời đó của chị chọc giận. 

Dù biết chị nói đúng, nhưng tôi vẫn tức. 

"Tiền thì không gửi đâu, chị chưa chắc là có thể em vay tiền danh nghĩa chị mà." 

Tôi chẳng thèm trả lời, ra khỏi nhà. 

**10** 

Vậy là cuối cùng tôi vẫn chen chúc trên tàu điện ngầm. 

Đi taxi đến bệnh viện mất 80 nghìn, còn tàu điện chỉ tốn 6 nghìn, dù tôi có kém toán, vẫn biết chọn cái nào có lợi hơn. 

Khi gặp anh, đã là ba giờ sau. 

Tôi đi thẳng đến văn phòng của anh. 

Anh đang đi kiểm tra phòng bệnh, giờ chỉ có mình tôi ở đó. 

Thi thoảng có một vài bác sĩ vào, thấy tôi thì đều ngạc nhiên nhìn vài giây. 

Tôi nằm dài trên bàn anh xem điện thoại. 

Bàn làm việc của anh sắp xếp rất ngăn nắp, trông giống hệt như người mắc chứng sạch sẽ. 

Trên bàn có một hộp nhỏ màu hồng, in hình gấu hoạt hình, tôi tò mò mở ra, hóa ra bên trong là kẹo. 

Anh cũng ăn kẹo sao? 

Tôi không nghĩ nhiều, vừa ăn kẹo vừa tiếp tục xem điện thoại. 

Không biết bao lâu sau, khi tôi vươn tay lấy thêm kẹo, thì tay bị giữ lại. 

Ngước lên, tôi thấy anh đứng đó. 

"Đây là của một đứa bé bệnh nhân tặng, tôi định trả lại." 

"Hả?" Nhìn nửa hộp đã bị tôi ăn hết, tôi biết chẳng thể trả lại được nữa. 

"Bệnh viện có quy định, không được nhận quà của bệnh nhân." 

"Em không biết mà, hơn nữa, đồ ăn chắc không tính đâu." Tôi biết mình sai, không dám nhìn thẳng vào anh. 

Tưởng anh sẽ mắng, nhưng anh chỉ thở dài, cười hỏi: "Ngon không?" 

"Khá ngon, anh muốn thử không?" Tôi đưa anh một viên. 

"Không ăn." Anh ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu sắp xếp hồ sơ bệnh án, thở dài, "Đúng là trẻ con, vẫn thích ăn kẹo." 

"Không cần ăn cũng có thể thử." Nói xong, tôi đến gần anh, nhìn thẳng vào mắt anh, "Thử không?" 

Anh hiểu rõ ý của tôi, nhìn tôi một cái, chán chườn nói: "Lại muốn giở trò?" 

"Em nói là ăn kẹo, trò gì cơ, em không hiểu." Tôi cười trêu anh. 

"Em hiểu còn hơn ai hết, đừng giả ngốc." Anh nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ.

"Chìa khóa đây." Tôi đưa chìa khóa xe cho anh, chợt nghĩ ra, "Khoan đã, chìa khóa xe ở nhà, thì xe cũng ở nhà sao?" 

"Ừ." 

"Vậy em mang chìa khóa đến, có ích gì chứ?" 

"Chẳng có ích gì." Anh nhìn tôi với vẻ mặt bình thản. 

"Anh có biết em phải ngồi tàu điện mất mấy tiếng không? Anh đang đùa em à?" Tôi hơi bực bội. 

Thật là biết cách trêu người! 

"Chẳng phải bảo em đi taxi sao?" Anh đặt điện thoại xuống, thở dài, "Sao mà ngốc thế." 

"Còn nói em ngốc, rõ ràng là anh đang trêu em." Tôi tức giận định lấy lại chìa khóa, nhưng anh giơ tay lên cao, tôi mải mê với lấy chìa khóa, thế là cứ thế ngã vào lòng anh. 

Anh giơ cao hai tay, vẻ mặt như muốn nói anh chẳng động đậy gì, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn tôi. 

Thật ra khi anh nhìn tôi, tôi có chút chột dạ, tôi không biết anh thích hay ghét tôi. 

Anh thật khó đoán. 

Tôi giữ nguyên tư thế ấy, anh không bảo tôi đứng dậy, và tôi cũng chẳng có ý định đứng lên. 

Bầu không khí dần trở nên mập mờ. 

Anh thở dài, khẽ nói, "Đây là bệnh viện." 

"Ồ, bệnh viện thì sao?" Tôi vờ không sợ mà đáp lại, nhưng mặt thì đã đỏ bừng, "Chú cố tình nhắc nhở vì có sở thích đặc biệt nào sao?" 

Anh chậm rãi đỡ tôi đứng dậy, 

"Em nên biết ơn vì lát nữa tôi còn ca mổ." 

"Ý anh là gì? Nếu không có ca mổ, anh sẽ làm gì em?" 

Anh không đáp, chỉ nhìn tôi đầy ẩn ý. 

"Không biết xấu hổ." 

Mặt tôi lập tức đỏ ửng. 

"Chỉ những đứa mặt dày mới có kẹo ăn." Tôi giơ tay khoe mấy viên kẹo. 

Anh nhìn tôi một cái, khẽ hừ nhẹ. 

Sau đó, anh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp, đưa cho tôi. 

"Cái gì đây?" Tôi hỏi. 

"Máy chơi game, bạn mua thừa." Anh nói với giọng điềm đạm. 

Tôi mở ra, đúng là cái máy Switch mà bạn tôi từng nhắc tới. 

Tôi cười toe, tiến sát lại gần anh, "Bác sĩ Chu, anh đang dỗ trẻ con đấy à, còn mua máy chơi game?" 

"Thích thì lấy, không thì thôi." 

"Em thích! Thích!" Tôi nhanh chóng giật lấy, "Cảm ơn." 

Tôi bất ngờ hôn lên má anh một cái rồi ôm máy chơi game chạy biến. 

Trên đường về, tôi vẫn chen chúc trên tàu điện. 

Nhưng không hiểu sao, lần đầu tiên nhận được món quà như thế này, tôi thấy vui vẻ lạ thường, như thể đường về nhẹ nhàng hơn hẳn. 

Về đến nhà, tôi háo hức mở máy ra chơi ngay. 

**11** 

Chơi được một lúc, tôi mệt lử, đổ người xuống giường ngủ luôn. 

Khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. 

Anh mặc sơ mi trắng, trời hơi nóng, cởi hai nút trên cùng, xắn tay áo lên, trông vừa gọn gàng vừa phong lưu. 

Là Chu Kha. 

Không biết anh về lúc nào, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, cả người anh bỗng trở nên dịu dàng, như tỏa sáng. 

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng có một cảm giác yên bình đến lạ. 

"Nhìn chưa đủ à?" 

Anh hơi nghiêng mặt, giọng nói trầm ấm vang lên, đánh thức tôi khỏi cơn mơ. 

"Em…" Tôi vội rút ánh mắt về, cố tình ngáp để che giấu, "Sao anh lại về?" 

"Đi công tác, về lấy đồ." Anh nói rất bình thản, nhưng ánh mắt lại không hề bình thản. 

"Nhưng hôm nay em thấy hành lý của anh ở văn phòng, chẳng phải anh đã chuẩn bị sẵn rồi sao?" 

Nhớ lại hành lý ở văn phòng anh, lòng tôi lại thoáng buồn. 

"Vẫn còn quên vài thứ." Anh giải thích. 

Nghe như đang bao biện. 

Anh bình thường làm gì cũng rất chu đáo, hôm nay lại quên chìa khóa xe, rồi còn quên cả đồ đi công tác, thật sự bất thường. 

Tôi trèo lên ngồi cạnh anh, ngước mắt nhìn anh, "Thứ mà chú quên… là em sao?" 

"Muốn nhét em vào hành lý mang đi công tác không?" 

Anh cúi đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt tôi, nhìn tôi một lúc lâu rồi điềm nhiên nói: "Em nghĩ nhiều rồi." 

"Là chiếc USB đầy hồ sơ bệnh án." Anh nói thêm với vẻ rất nghiêm túc. 

Đúng là người không biết đùa, chỉ cần nói một câu "Anh chỉ muốn về xem em", có c.h.ế.t đâu mà. 

"Ồ, hiểu rồi, ý anh là, em còn không bằng chiếc USB quan trọng." Tôi lùi người lại, cúi đầu nghịch điện thoại. 

Anh không nói gì thêm, tiếp tục làm gì đó trên máy tính, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Nhân tiện xem thử em có nổi cơn mà đốt cả nhà tôi không."

"Không cho em hôn, không cho em ôm, đúng là em khó mà kiềm chế." Tôi cười đáp.

Anh không nói gì thêm vì điện thoại bàn reo.

Tôi lười biếng không muốn nghe máy, anh đành bỏ công việc xuống để nghe.

Sau khi xong cuộc gọi, anh quay lại và nói nhẹ nhàng, "Ông nội em gọi, bảo chúng ta tối nay qua ăn cơm."

Tim tôi thót lên.

"Vậy anh trả lời thế nào?"

Thực ra, giả vờ là chị tôi suốt hơn một tháng, tôi chưa từng đến nhà chị.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.