Thịnh Hi trở về nhà thì chiều thứ bảy Cố Tịnh Miên lại đến thăm cô. Tuần này cô nàng đã đến ba lần rồi, vì vẫn lo lắng cho tâm trạng của Thịnh Hi nên muốn đến chơi cùng cô.
Cố Tịnh Miên muốn rủ cô xem phim nhưng vì cô không thể ra chỗ đông người nên cô nàng quyết định xem phim cũ trên mạng. Thịnh Hi để cô nàng tự do chọn phim.
Ai ngờ cô nàng lại đi chọn phim Romeo và Juliet.
"Bạn hiền à? Cậu muốn mình xem phim để tâm trạng vui vẻ mà cậu lại đi mở phim buồn thế này à?"
Cô không thể hiểu được mà hỏi Tịnh Miên.
Cố Tịnh Miên ôm gối leo lên giường xem phim với cô, cao giọng đáp.
"Sao cậu cứ để ý đến cái kết làm gì? Đây là một bộ phim lãng mạng kinh điển bao nhiêu phân cảnh tình yêu lãng mạng đến thế sao chỉ nhớ mỗi cái kết. Với lại phiên bản này nam chính đóng đẹp trai lắm. Còn gì vui hơn là chuyện ngắm trai đẹp."
Thịnh Hi cũng bó tay với cô nàng nên đành theo ý Tịnh Miên xem phim.
Đến phân cảnh Romeo lẻn vào khu vườn nhà Juliet. Từ phía dưới trộm nhìn lên ban công phòng nàng. Bất chợt Juliet xuất hiện, đứng thẩn thờ bên ngoài ban công.
Romeo ẩn mình bên dưới so sánh nàng với mặt trời. Cho rằng vầng trăng cũng đố kỵ với nhan sắc của Juliet.
"... Vẻ rực rỡ của đôi gò má nàng sẽ làm cho các vì tinh tú phải hổ thẹn..."
Romeo đắm chìm trong cảm xúc ngây dại.
...Đôi mắt em muốn nhìn thấy chị, bởi vì những vì sao sáng trên bầu trời Luân Đôn cũng không thể thoả mãn đôi mắt em.
Những lời sến sẩm của Khương Viễn Tước bất chợt xuất hiện trong tâm trí cô. Trùng hợp là hắn cũng tự gọi bản thân mình là Romeo. Và luôn thì thầm những lời tình tứ vào tai người khác.
Viễn Tước là một kẻ lãng mạn, cũng là một con người nghệ thuật. Người như thế một khi đã yêu thì sẽ quên hết lý trí, điên cuồng mang theo những chấp niệm không thể buông bỏ.
Tình yêu của hắn là mơ ước của mọi phụ nữ.
"Romeo, chàng hãy từ bỏ cha mình đi, từ bỏ tên họ đi, hoặc nếu không chàng hãy thề là chàng yêu em đi. Em sẽ không còn là con cháu nhà Capulet nữa."
Juliet đứng trên ban công thở dài.
Romeo và Juliet vẫn còn tốt hơn hai người họ. Dù cho có chối bỏ gia đình, từ bỏ tên họ đi nữa. Cô và Khương Viễn Tước vẫn chảy chung một dòng máu.
Cái kết của bộ phim khá buồn theo cốt chuyện kinh điển nhưng điều đó cũng không lấy nổi nước mắt hai người bọn cô. Xem xong, Cố Tịnh Miên vẫn luyên thuyên về việc nam chính quyến rũ thế nào.
******************
Sau một tuần sóng gió, bức ảnh kia và một vài tin tức không hay vẫn trôi nổi trên mạng. Người ta vẫn bàn luận và chửi mắng cô hàng ngày. Thịnh Hi biết mới một tuần thôi cho nên mọi thứ vẫn chưa thể lắng xuống nhanh như thế.
Đột nhiên sáng nay Hoàn Nhã gọi điện cho cô, hỏi cô có đọc tin tức hôm nay chưa. Thịnh Hi cảm thấy kỳ lạ nên bật máy tính bảng lên xem.
Cô thấy trong chuyên mục thời trang có một tin mới nhất. Thịnh Hi bất ngờ khi đọc tiêu đề bài báo đó.
Tin đồn: Runway muốn Khương Thịnh Hi làm phó tổng biên tập cho phiên bản Trung Quốc? Cô vội vàng kéo xuống dưới đọc tiếp. Đại khái nội dung bài báo là vì những thị phi gần đây, Khương Thịnh Hi có nguy cơ bị sa thải khỏi Siren. Và CEO của công ty Branly, chủ sở hữu tạp chí Runway đang để mắt đến cô.
Runway đang muốn xâm nhập vào thị trường Trung Quốc, cần phải nắm rõ thị hiếu người trong nước, mà để nắm được thị trường này không phải là điều dễ dàng. Hơn nữa họ còn một đối thủ đáng gờm nữa là Siren. Cho nên ngoài tổng biên tập Emily Duvall, họ còn cần một người hiểu rõ thị hiếu người Trung Quốc hơn bất cứ ai. Và họ đang xem cô là ứng cử viên hàng đầu.
Nói đến Khương Thịnh Hi, tuy những thị phi vừa qua khiến danh tiếng của cô không tốt trong mắt mọi người. Nhưng không ai có thể phủ nhận Khương Thịnh Hi đã đưa Siren lên làm tạp chí hàng đầu trong nước và Châu Á. Trong một năm cô đã làm doanh thu của Siren tăng lên mức cao kỷ lục mà chưa từng có ai làm được.
Thịnh Hi đọc xong bài báo vẫn chưa hết ngạc nhiên. Có chuyện này nữa sao?
Runway là mọi ước mơ của mọi cô gái, trong đó có cô. Ngay từ nhỏ phòng ngủ của Thịnh Hi đã chất đống tạp chí Runway trong kệ sách. Đây được xem như một cuốn kinh thánh về thời trang.
Trong khi Thịnh Hi vẫn còn đang suy tư thì đột nhiên điện thoại cô lại kêu lên. Thịnh Hi vội nghe máy.
"Chào cô, cô có phải Rosie không?"
Thịnh Hi nghe người bên kia nói bằng tiếng Anh.
"Vâng, là tôi. Ông là ai?"
Cô tò mò hỏi.
"Chào cô, tôi là Roman Deneuve, tổng giám đốc của Branly."
Giọng nói của ông ta êm ái vang lên.
Khương Thịnh Hi hết hồn xém chút nữa là làm rơi điện thoại. Chúa ơi, là CEO của Runway.
Cô cố gắng kiềm chế sự hào hứng của mình.
"Vâng, không biết ông có chuyện gì muốn nói với tôi?"
"Tôi muốn gặp cô. Cô có thể sắp xếp đến Paris trong tuần tới được chứ?"
Roman nghiêm túc mở miệng.
Thịnh Hi bất ngờ nắm chặt điện thoại.
"Tôi có thể hỏi để làm gì không?"
"Chắc cô cũng nghe nói tạp chí Runway sắp đến Trung Quốc. Tôi đang tìm người phù hợp cho vị trí Phó tổng biên tập của Runway. Và cô là người hội tụ mọi yếu tố mà tôi muốn nhưng tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau để nói chuyện thêm, trước khi tiến tới quyết định."
Roman nói.
Cô ngập ngừng im lặng vài giây, sau đó ngại ngùng mở miệng.
"Xin lỗi ông, chuyện này hơi đột ngột nhưng hiện tại chắc là tôi sẽ không đến gặp ông đâu. Vì tôi vẫn đang làm việc cho Siren."
Dù hiện tại cô bị đình chỉ, tạm thời phải ở nhà nhưng cô vẫn là người của Siren. Nếu cô đi gặp riêng Roman thì khác nào bản thân mình phản bội Siren.
Thái độ bên kia của Roman có vẻ không vui lắm nhưng vẫn nói.
"Tôi hiểu. Nhưng tôi vẫn sẽ giữ nguyên lời đề nghị đến hết thứ 2. Nếu cô đổi ý thì hãy gọi điện cho tôi. Đây là cơ hội duy nhất của cô để làm việc cho Runway."
"Vâng, cám ơn ông tôi sẽ suy nghĩ."
Cô lịch sự trả lời rồi gác máy.
Khi nghe nói được Runway chú ý cô thực sự đã rất vui nhưng Thịnh Hi không thể làm trái với lương tâm mình được.
******************
Bạch Kiến Dĩnh tiến vào trong quán rượu Jonas, đi thẳng đến quầy rượu. Anh ta khẽ ngồi xuống bên cạnh Khương Viễn Tước đang uống rượu một mình.
"Cậu mời tôi đến uống rượu cùng mà cậu đã uống trước hết bao nhiêu rồi?"
Anh ta thấp giọng hỏi.
Khương Viễn Tước không ngẩng đầu lên chỉ chăm chăm nhìn ly rượu màu hổ phách trong tay. Hắn cũng chưa hề say.
"Vài ly"
Nhân viên bên quầy đưa đến một cái ly mới. Hắn chủ động rót rượu cho người bên cạnh.
"Cám ơn anh vì mấy bài báo."
Bạch Kiến Dĩnh nhếch miệng, cầm lấy ly rượu.
"Không cần cám ơn tôi. Đó chỉ là chuyện rất nhỏ. Hơn nữa là tôi nợ cậu chuyện bức tranh còn chưa trả đủ."
Anh ta cụng ly với Khương Viễn Tước, sau đó hai người cùng uống hết một hơi.
"Tôi khá tò mò đấy, sao cậu dám chắc Roman Deneuve sẽ chọn cô ấy?"
Bạch Kiến Dĩnh hỏi hắn.
Trên đôi môi người đàn ông ẩn hiện ý cười.
"Chẳng có gì là chắc chắn hết. Kể cả khi ông ta chọn Thịnh Hi, cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Em hiểu rất rõ, cô ấy không phải kiểu người đứng núi này trông núi nọ, Thịnh Hi rất trung thành. Đây chỉ là một sự nhắc nhở cho chủ tịch Nhiếp thị thôi."
Chủ tịch Nhiếp đã quá nóng nảy khi những tin tức thị phi kia xuất hiện. Đúng là tai tiếng có làm ảnh hưởng đến Siren nhưng bà ta không nghĩ đến việc Thịnh Hi có vị trí quan trọng thế nào với Siren. Tài năng của cô không thể vì một chuyện thị phi mà biến mất. Suốt một năm qua những gì mà cô cống hiến cho Siren cho thấy cô xứng đáng được ở lại.
Khương Viễn Tước làm ra tất cả chuyện này chỉ để nhắc nhở Siren, nhắc nhở chủ tịch của Nhiếp thị rằng tài năng của Thịnh Hi rất sáng giá, ngay cả tạp chí hàng đầu thế giới cũng muốn có cô. Là một lời nhắc nhở để họ suy nghĩ thật kỹ trước khi sa thải cô.
Bạch Kiến Dĩnh đã hiểu vì sao hắn nhờ anh làm trò với truyền thông, đăng tải một số bài báo về Runway và Thịnh Hi.
"Cậu đánh đổi tác phẩm đắt giá nhất của mình cho một phi vụ hờ sao?"
Khương Viễn Tước có chút cười giễu, lại uống rượu.
"Đó là bức tranh em rất tâm đắc. Nhưng mà... Nó không phải Thịnh Hi."
Bạch Kiến Dĩnh không thể hiểu được hắn vì sao lại điên cuồng vì một người phụ nữ như thế. Mang bức hoạ đắt giá của mình ra đánh đổi, còn chạy khắp nơi để giúp cô ấy.
Một hồi sau, Khương Viễn Tước mới mở miệng.
"Khi nào anh gặp được người phụ nữ có thể thay thế Elly của anh. Anh sẽ hiểu."
Hắn dám cá rằng Bạch Kiến Dĩnh nếu nhìn trúng phải ai, sẽ còn điên hơn hắn.
"Có thể"
Anh ta nhếch miệng.
***************
Thịnh Hi sau khi ăn tối thì ở trong phòng làm việc rồi đọc tin tức. Chiều nay lại xuất hiện vài bài báo về việc: Liệu ai có thể thay thế Khương Thịnh Hi ở Siren?
Cô không biết từ đâu ra đột nhiên có rất nhiều bài báo nói tốt về cô. Và cả tin đồn về việc Runway muốn mời cô nữa, trong khi Roman sáng nay vừa mới liên lạc với Thịnh Hi mà báo chí đã biết tin trước cả cô.
Là cha hay Khương Vệ Thành làm? Bởi vì chỉ có họ nhúng tay vào để áp chế những tai tiếng kia cho cô và Khương gia chứ chẳng còn ai khác.
Màn đêm buông xuống phủ cả một bầu trời. Ngôi biệt thự Nhật Quang cũng đã xuống đèn chìm vào giấc ngủ. Chiếc Rolls Royce màu đen vẫn đậu phía trước cánh cổng cao lớn.
Người đàn ông ngồi phía sau chìm trong hơi men. Đôi mắt xanh ngọc lam chỉ hướng về một phía. Phía của ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ ô cửa sổ tầng 1.
Cô vẫn chưa ngủ.
Khương Viễn Tước chỉ muốn lao vào đó, trèo lên bức tường cao cao kia để lén lút nhìn ngắm ánh mặt trời của mình. Giống như Romeo đã trèo lên ban công nhà Juliet say sưa nhìn ngắm nàng, so sánh nàng là mặt trời, khung cửa là phương Đông.
Nhưng hắn tham vọng hơn Romeo, hắn không chỉ muốn ngắm cô, hắn muốn được chạm vào cô, hôn lên cánh môi mềm mại, hít lấy mùi hoa cam Neroli, tiến vào thân thể mềm mại của cô khiến hắn ngày đêm thèm khát.
Hắn chính là một kẻ biến thái, bại hoại như thế đấy.
***************
Sáng thứ 2 trong cuộc họp thường lệ của Nhiếp thị, chủ tịch và các vị giám đốc, cổ đông khác đã nói đến chuyện của giám đốc sáng tạo Siren. Rất nhiều người đều không tán thành việc sa thải cô. Trong đó có con trai mình. Rõ ràng tin đồn về Runway quan tâm đến giám đốc sáng tạo của họ đã tác động ít nhiều đến các cổ đông và ban giám đốc. Bởi vì thực sự mà nói không ai có thể thay thế cô ở thời điểm hiện tại.
Chủ tịch của Nhiếp thị sau khi nghe những tin đồn bên ngoài và những lời phân tích của các cổ đông, cũng phải suy nghĩ lại kỹ lưỡng.
Cuộc họp kết thúc, Nhiếp Vân Hạo tức tốc gọi điện cho cô. Nói rằng từ ngày mai cô có thể đi làm bình thường. Thịnh Hi đã rất vui mừng, liên tục cám ơn anh.
"Vân Hạo, để em mời anh một bữa xem như cám ơn."
Cô cao hứng nói.
"Được"
Anh vui vẻ đáp.