"À chắc hai người vẫn chưa gặp nhau. Vincent, đây là hoạ sĩ Nicolas Marceau. Chắc con đã từng nghe đến danh tiếng của cậu ấy."
Vương phi Keira giới thiệu hắn với con rể mình.
Vincent đưa tay ra bắt tay với hắn.
"Xin chào, tôi đã xem qua tranh của cậu. Rất ấn tượng. Nhưng mà không ngờ cậu lại trẻ như vậy. Cậu cũng là người Pháp sao?"
Khương Viễn Tước nhã nhặn đáp.
"Mẹ tôi là người Pháp, bà ấy sinh ra ở Rouen thuộc tỉnh Seine-Maritime vùng Normandie nước Pháp."
"Thật sao?"
Anh ta bất chợt ngạc nhiên.
"Tôi cũng vậy. Thật trùng hợp. Nhưng mà giọng Anh của cậu rất hay, giống như người bản địa vậy. Chẳng bù cho tôi..."
"Chẳng bù cho anh ấy, quen em 5 năm rồi mà giọng Anh không hay lên được chút nào."
Helen đang thử váy cưới thì nghe đoạn hội thoại của hai người liền quay sang lên tiếng.
Vincent không giận mà còn nhìn cô yêu chiều hỏi.
"Em đang trách móc anh sao, công chúa của anh?"
"Em chỉ đang mắng yêu anh thôi."
Nói đoạn công chúa chuyển tầm mắt sang Khương Viễn Tước.
"Lâu rồi mới thấy anh, Marceau."
"Xin chào công chúa"
Hắn cúi đầu.
Helen xoay qua xoay lại nhìn mình trong gương sau khi hai người hầu đã chỉnh lại váy cho cô.
"Được rồi, mọi người cảm thấy thế nào?"
Cả vương phi cùng hôn phu của cô đều khen rất đẹp nhưng hình như công chúa vẫn chưa hài lòng.
"Em cảm thấy có gì đó vẫn không ổn lắm."
Helen cứ ngắm đi ngắm lại váy cưới trong gương, đột nhiên mở miệng.
"Marceau, anh thì thấy thế nào?"
Nãy giờ, chỉ thấy hắn là chưa nói gì.
Khương Viễn Tước đặt hai tay ra sau lưng, dáng vẻ điềm đạm nói.
"Tôi nghĩ vòng cổ quá lộng lẫy khiến cho tổng thể chiếc váy khá rối rắm"
Trên cổ Helen đang mang một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo đính kim cương xen kẽ tuyệt đẹp.
Helen sờ lên vòng cổ của mình bất ngờ nhận ra.
"Anh nói đúng lắm. Đúng là chiếc vòng cổ này lộng lẫy quá. Nhưng mà đây là món trang sức mà Nữ hoàng đã tặng tôi, tôi rất muốn mang nó trong lễ cưới."
Đúng lúc này, Eric Nolan ở bên cạnh mới tiến lên một bước nói.
"Tôi có thể cắt đi bớt phần ren trên cổ như vậy sẽ hài hoà tổng thể hơn."
"Được đó. Tôi thấy ý kiến này rất hay. Thông minh lắm, Nolan."
Helen ánh mắt sáng rực nhìn ông. "Nếu hài lòng rồi thì con mau đi thay váy đi. Hoạ sĩ Marceau đang đợi vợ chồng con đấy."
Vương phi vội thúc giục bảo.
"Dạ mẹ"
Hai người hầu giúp cô nâng váy đi vào trong phòng thay đồ.
"Hôm nay phải nhờ hoạ sĩ Marceau chiếu cố rồi."
Vincent cười cười nói với hắn.
"Xin đừng nói thế, đây là vinh dự của tôi mới phải."
Khương Viễn Tước khiêm tốn đáp.
Vương phi Keira mời hắn đến đây để hoạ tranh vợ chồng công chúa Helen cho hôn lễ sắp tới của họ. Helen cũng giống mẹ mình yêu thích mỹ thuật. Thay vì chỉ lưu giữ bằng những ảnh chụp, cô muốn lưu lại hình ảnh vợ chồng bằng tranh.
Khoảng 20 phút sau Helen mới trở lại với một chiếc váy cưới khác cũng đẹp không kém chiếc hồi nãy. Cả hai đều được thiết kế bởi Eric Nolan.
Vincent Devos trong bộ tuxedo màu trắng lịch lãm nắm lấy tay hôn thê của mình đi vào phòng hoạ tranh. Khương Viễn Tước đã ở bên trong dựng sẵn giá vẽ, chuẩn bị sơn màu và cọ vẽ,...
Phòng tranh này được thiết kế nhiều cửa sổ nên mang rất nhiều ánh sáng tự nhiên vào phòng. Thích hợp để làm chỗ vẽ tranh. Hai người ngồi xuống hai chiếc ghế nệm được đặt cạnh nhau. Bàn tay nhỏ nhắn của Helen luồn vào năm ngón tay của người bên cạnh mình. Vincent nắm chặt tay cô và mỉm cười.
Khương Viễn Tước dường như không muốn chỉnh sửa gì dáng ngồi của hai người cả vì hắn muốn cả hai thật tự nhiên mà toát lên vẻ hạnh phúc. Hắn chậm rãi nhìn ngắm cảnh tượng phía trước rồi mới bắt đầu làm công việc quen thuộc của mình.
*****************
Thời điểm hoàng hôn cũng là lúc bầu trời thơ mộng nhất. Sắc màu hồng cam của bầu trời làm tâm tình con người có chút lưng chừng. Thịnh Hi lại không thích hoàng hôn, đối với cô nó thật buồn. Cảm tưởng như thời điểm mà những gì tốt đẹp nhất sẽ đi đến hồi kết.
Cô đang ngồi bên bàn làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vội vã mở cửa ra nhưng người đứng ngoài cửa là Liễu Nhan.
"Giám đốc, chị sao thế?"
Liễu Nhan thầm nghĩ hình như lúc nãy vẻ mặt của Thịnh Hi khi vừa thấy mặt cô là thất vọng.
Khương Thịnh Hi ngay lập tức mỉm cười.
"Đâu có, chị có làm sao đâu. Em vào trong đi."
Cô vén tóc mình rồi đi vào phòng, ngồi xuống ghế sofa. Liễu Nhan ngồi xuống đối diện cô, mở miệng nói.
"Em đã tìm được tranh của Nicolas Marceau rồi. Có một bức sẽ lên sàn đấu giá ở Hồng Kông vào tuần tới."
Nghe đến đây, Thịnh Hi có chút cao hứng.
"Thật sao? Là bức tranh thế nào? Giá trị trước đây của nó là bao nhiêu?"
Liễu Nhan đưa cho cô một cuốn ca ta lô về buổi đấu giá.
"Trong đây có ghi thông tin về bức tranh. Tác phẩm có tên là Toà Tháp. Theo như em tìm hiểu tuy đây là bức tranh rất đẹp nhưng nó không phải một trong những bức xuất sắc nhất của Nicolas nên không nhiều người biết đến. Thêm một lý do nữa là một nhà sưu tầm tranh đã mua bức tranh này trực tiếp từ tác giả với giá 70.000 đô la. Ông ta cũng chỉ giữ cho riêng mình không công bố. Và hiện tại ông ta mới bán cho một nhà buôn tranh tên là Andy Li ở Hồng Kông, đó là lý do vì sao bức tranh này lên sàn đấu giá vào tuần tới."
Thịnh Hi vừa nghe cô nàng nói vừa lật quyển ca ta lô ra đọc thông tin về bức tranh rồi đóng lại. Bức tranh này đáp ứng được mọi mong muốn của cô. Bức tranh này vẫn còn mới trên thị trường, giá trị chưa bị đẩy lên quá cao. Nhưng nếu là tuần sau thì cô chắc chắn không đi được vì rất bận rộn.
"Liễu Nhan, tuần sau em hãy thay mặt chị đến đó đấu giá mang bức tranh về. Nhớ trị giá của bức tranh không được phép vượt quá 500.000 đô la."
Thịnh Hi căn dặn thư ký.
Liễu Nhan theo thói quen ghi chép lại.
"Vâng, em hiểu rồi."
"À, ngày mai máy bay sẽ cất cánh lúc 10 giờ sáng. Xe sẽ đến đón chúng ta vào lúc 8 giờ 30 phút. Chị nhớ dậy sớm nhé."
Liễu Nhan cẩn thận nhắc nhở cô.
Ngày mai, Khương Thịnh Hi sẽ trở về thành phố G. Kết thúc tuần lễ thời trang ở Luân Đôn.
"Chị nhớ rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi."
Cô nhỏ nhẹ nói.
Sau khi Liễu Nhan rời đi, Thịnh Hi liền bước vào nhà vệ sinh, cởi đồ ra đi tắm. Cô ngâm mình vào dòng nước ấm quen thuộc.
Từ sáng ngày hôm qua, sau khi Khương Viễn Tước đột ngột biến mất, đến bây giờ hắn vẫn chưa trở về đây. Cô không biết hắn đi đâu. Hắn nói hắn không có tiền nhưng lại đi qua đêm không về.
Chắc có lẽ hắn lại đi đâu đó ăn chơi. Cùng vui chơi với những đàn bà khác.
Đột nhiên nghĩ đến đây tim cô lại nhói lên một chút.
Thịnh Hi ngay lập tức giận dữ với bản thân mình. Sao cô lại phải quan tâm hắn đi đâu chứ! Tên bại hoại đó không trở về đây thì cô càng mừng.
Cô nín thở trầm mình xuống dòng nước để tự trừng phạt những suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Cô ghét Khương Viễn Tước! Cô ghét hắn!
Đột nhiên, một bàn tay thò xuống nước túm lấy cô lôi lên trên. Thịnh Hi vì nín thở từ nãy giờ nên ngay tức thì mở miệng hít lấy ngụm không khí quý giá.
"Chị đang làm gì vậy?! Chị muốn chết sao?!"
Khương Viễn Tước đôi mắt hằn tơ máu nhìn cô, sắc mặt hắn đã tái đi.
Cô kinh ngạc nhìn người trước mắt, hắn vào đây từ lúc nào thế? Cô vì quá lo suy nghĩ mà không biết gì cả.
"Tôi...ưm..."
Khương Viễn Tước thô bạo đóng chiếm môi cô. Hắn cắn mút môi cô điên cuồng. Hơi thở tràn đầy tức giận tấn công Thịnh Hi khiến cô nghẹt thở. Một chút không khí quý giá của cô đã bị người đàn ông chiếm hết thảy, chỉ còn mùi hương gỗ quanh quẩn khứu giác cô.
Bất thình lình hắn cắn mạnh xuống. Mùi máu tanh lan ra miệng của hai người.
"Đau..."
Thịnh Hi bị doạ, hốt hoảng kêu.
"Đau sao? Nếu như chị biết như thế là đau thì không được phép làm ra những chuyện thế này nữa."
Bởi vì hắn còn đau hơn gấp trăm lần. Cô làm như thế khác gì dùng dao mổ xẻ tim hắn ra.
Lần đầu tiên Thịnh Hi chứng kiến Khương Viễn Tước phản ứng dữ dội như vậy. Cô không khỏi sợ hãi.
....
...
"A... Đừng...Chậm lại..."
Người đàn ông phía trên cuồng dã luân động. Nhồi nhét phân thân to lớn của mình vào hang động chật hẹp của cô.
Đêm nay, Khương Viễn Tước đặc biệt điên cuồng. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông quấn lấy hơi thở yếu ớt của cô. Hắn ôm chặt cô vào người, vùi đầu vào hõm cổ cô, phát ra những tiếng gầm như dã thú. Phía dưới động tác mỗi lúc càng kịch liệt giống như đang trừng phạt cô.
"Tôi... Không được..."
Cả cơ thể cô bị hắn bức đến giới hạn, không kiềm được mà nức nở.
Khương Viễn Tước bắt đầu chạy nước rút. Hắn đâm vào rút ra như vũ bão, càn quét cơ thể cô.
Người đàn ông lại tàn sát môi cô, lưỡi hắn quấn chặt lấy lưỡi cô. Tiếng gầm trong cổ họng hắn ngày càng lớn. Khương Viễn Tước gầm to, cả người hắn run lên phóng thích dịch nóng từ cơ thể.
Rất lâu sau, người đàn ông mới luyến tiếc rời khỏi cơ thể cô. Thịnh Hi hơi thở dồn dập nằm trong ngực hắn.
"Thịnh Hi, em không cho phép chị làm ra chuyện dại dột như ngày hôm nay nữa."
Khương Viễn Tước nhét cô vào lồng ngực rộng lớn của mình, ôm chặt lấy cô.
Khương Thịnh Hi dùng chút ít sức lực còn sót lại của mình, giải thích với hắn.
"Cậu hiểu lầm rồi... Tôi đâu có tự tử. Tôi chỉ đang ngâm mình thôi. Cậu lại nghĩ bậy bạ gì vậy?"
Người đàn ông đáng chết này từ nãy đến giờ không cho cô cơ hội nào để giải thích. Còn cắn môi cô nữa, mấy hôm nữa lên da non sẽ đau không ăn uống gì được cho xem.
Đôi mắt xanh mở to nhìn xuống cô.
"Thật sao?"
Thịnh Hi bây giờ mệt đến mức không còn hơi sức mà tức giận với hắn, chỉ nhỏ giọng nói.
"Tôi nói dối cậu làm gì. Tôi vẫn còn yêu đời lắm. Chưa muốn đi tìm cái chết đâu.". Chương mới nhất tại # T rumTruyen. O RG #
"Vậy mà em cứ tưởng chị..."
Lúc nãy khi nhìn thấy cô chìm xuống nước không động đậy, hắn đã rất sợ hãi.
"Bỏ đi. Tôi muốn ngủ. Mệt chết đi được."
Thịnh Hi bắt đầu càm ràm.
Khương Viễn Tước vội vàng dỗ dành cô trong lồng ngực.
"Được, được, em không nói nữa, chị mau ngủ đi."
Khoảng gần một tiếng sau, thấy cô đã ngủ sâu. Khương Viễn Tước mới ngồi dậy tháo bao cao su ra bỏ vào thùng rác, lấy khăn giấy lau chùi sạch sẽ.
Ngay lúc hắn bò trở lại về giường thì cô tỉnh giấc. Khương Viễn Tước lo lắng hỏi.
"Em làm chị thức giấc sao?"
Thịnh Hi nửa tỉnh nửa buồn ngủ mở mắt ra nhìn hắn.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Em đi bỏ bao cao su"
Hắn rất thành thật đáp. Rồi lại chui vào chăn trần trụi ôm lấy cô.
Khương Thịnh Hi vì mê man nên chỉ ừm một tiếng rồi lại nhắm mắt. Cũng chẳng biết cô có thực sự nghe thấy hắn trả lời không.
"Thịnh Hi, hai ngày hôm nay chị có nhớ em không?"
Khương Viễn Tước bất chợt hỏi cô trong đêm tối.
Người con gái từ từ nhấc mí mắt nặng trĩu của mình lên.
"Cậu bớt tự luyến bản thân mình đi."
Hắn cong miệng trong bóng đêm. Chỉ cần cô không nói từ "Không" hắn liền nghĩ thành "Có".
Một lát sau, Thịnh Hi bất chợt mở miệng.
"Hai hôm nay cậu đi đâu?"
Nụ cười của Khương Viễn Tước thêm đậm, ngay lập tức trả lời cô.
"Em đi kiếm thêm tiền."
"Để làm gì?"
Cô ngạc nhiên, theo quán tính hỏi.
Người đàn ông suy nghĩ vài giây, sau đó hôn lên vầng trán nhẵn mịn rồi thì thầm vào tai Thịnh Hi.
"Để mua vé máy bay về nhà."