Giấc Mộng Đế Vương

Chương 130




Hưu Đồ Hoành còn nhớ rất rõ một ngày nắng rực rỡ vào mùa đông hiếm có ở Bắc Cương này.

một đoàn xe ngựa đang từ phía xa đi dần về phía này. Hưu Đồ Hoành đang chuẩn bị lãnh binh xuất chiến cũng biết, đó chính là đoàn xe của công chúa hòa thân.

Ngẫm lại về thân thể đã già nua còm cõi của phụ vương, Hưu Đồ Hoành khẽ bĩu môi khi chiếc xe ngựa vừa lướt qua bên người.

Cũng không biết vị công chúa đến hòa thân này cuối cùng sẽ lọt vào trong doanh trướng của vị hoàng tử nào?

Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn giơ ra vén rèm xe ngựa lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn liền lộ ra.

Chỉ vừa thoáng qua thôi, Hưu Đồ Hoành rốt cuộc là không thể rời mắt. Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương vài giọt lệ, đôi mắt hồng hồng nhìn ra xung quanh với ánh mắt khiếp sợ. Phảng phất như là một đứa bé trên thảo nguyên, không may bị lạc vào giữa bầy sói…

Lúc này dân chúng bộ tộc đứng vây quanh hai bên đường xem rất đông, cho dù Hưu Đồ Hoành mang ánh mắt si ngốc nhìn nàng, thì nàng cũng chỉ sợ hãi liếc hắn một cái, rồi không chút để ý thu hồi tầm mắt hướng về những nơi khác.

Vội vàng giơ tay phất một cái, Hưu Đồ Hoành liền dẫn quân xuất phát, một kẻ luôn bình tĩnh như hắn, lúc này lại có chút nóng lòng muốn tốc chiến tốc thắng.

Nữ nhân đó… không biết sẽ vào doanh trướng của vị hoàng tử nào? Phụ vương tuổi đã cao, cơ thể luôn tản ra một mùi khó chịu, nếu như đóa hoa mềm mại kia bị đặt ở dưới thân thể…

Hưu Đồ Hoành lập tức cấm mình không được nghĩ tiếp nữa. Dù sao nữ nhân đó cũng là thê tử mà phụ vương danh chính ngôn thuận nạp vào, nữ nhân đó vốn là nên hầu hạ trong trướng của phụ thân… Đừng suy nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nữa…

Nhưng mà tất thảy cấm kỵ đều bị phá bỏ vào thời điểm ba tháng sau khi hắn trở lại, khi bước vào trướng phụ vương vấn an người đang bị bệnh nặng. Nữ tử mảnh mai đang tắm trong thùng gỗ dùng để ngâm rượu thấy mình đột ngột xông vào thì cả kinh trừng lớn mắt, theo bản năng dùng hai cánh tay che ở trước ngực, hai mắt đỏ lên đáng thương cố gắng rúc vào bên trong thùng gỗ.

một khắc kia tựa hồ như có cái gì đó vỡ tan ở trong đầu của hắn, cho dù là nữ nhân của phụ vương thì như thế nào? một lão già đã sắp gần đất xa trời kia làm sao xứng với nữ tử kiều diễm trước mắt này?

Rốt cuộc hắn không thể không chế được tà niệm trong lòng, hai tay liền theo tâm ý của bản thân vươn ra đem nàng ôm vào lòng, ném thân thể yếu đuối kia lên phía trên sạp.

Nàng sợ hãi hét to lên một tiếng, thị nữ nghe thấy liền tiến vào, hắn nhìn thấy hình dáng hung hãn của mình như được chiếu sáng trong đôi mắt sáng long lanh kia, rốt cuộc cũng tìm về chút lý trí, sau liền lấy cớ là hiểu lầm, rằng không biết là nàng là người mới bên cạnh phụ vương, nghĩ một đằng nói1 nẻo xin lỗi nàng.

Nhưng ngay lúc vừa bước ra khỏi trướng bồng của nàng, hắn cũng đã hạ quyết tâm, lần tới, hắn nhất định danh chính ngôn thuận đem nàng ôm trở về doanh trướng của mình!

Vì thế, hắn rốt cuộc bỏ thái độ vị trí trung lập giữa việc tranh đoạt vương quyền của các huynh đệ, toàn lực ủng hộ cho Hưu Đồ Liệt, mà điều kiện chỉ có một, đó chính là vị kế mẫu xinh đẹp trẻ trung kia.

Có lẽ do khát vọng muốn có được lòng nàng quá lớn mà thành ra luôn phạm đủ mọi sai lầm đến mức khó có thể bù đắp được.

Để bảo vệ nữ nhân trong lòng, hắn cố gắng giữ vững thế lực của mình giữa cơn lốc xoáy tranh quyền đoạt lợi… Nhưng mà… hắn vẫn không thể xóa tan đi được nỗi đau thương hoảng sợ trong đáy mắt nàng, chung đụng cùng nàng luôn không dễ, cho đến khi nữ nhi của hắn được sinh ra mới có chút hòa hoãn, lại vì một trận bị ám sát mà xe ngựa rơi xuống vách núi.

Khi gặp lại nàng một lần nữa, đôi mắt từng hoảng sợ bất an mỗi khi nhìn hắn nay lại trở nên xa lạ bình thản, cô gái yếu đuối này, nàng đã dùng mộtphương thức hung hãn nhất để trả thù hắn - đem hắn quên sạch không còn một mảnh. Nhưng không sao, hiện tại hắn đã tháo xuống mọi gánh nặng của bộ tộc, cách xa nơi biên cương gió cát và tiếng sói tru kia thật xa rồi.

Những ngày tháng còn lại của cuộc đời, hắn tình nguyện ở lại bên cạnh hai mẹ con nàng nơi vùng non nước hữu tình của Giang Nam này.

hiện tại, vị bát công chúa mất trí nhớ này vẫn là thân cận với vị nghĩa phụ đã cứu nàng hơn một chút.

Nghĩa phụ bệnh tật quấn thân, Hoành vương gia liền phái thị nữ đi chiếu cố nghĩa phụ, nhưng hiệu thuốc bắc thì hiện tại không có ai trông nom. Tuy rằng bởi vì có Niếp Thanh Lân lo chu toàn hết, Bát công chúa đương nhiên áo cơm không phải lo, nhưng mà lúc trước nàng đã quen hỗ trợ trong hiệu thuốc, dĩ nhiên là phát hiện cuộc đời mình trừ dư thừa nước mắt, thì ở phương diện chẩn bệnh bốc thuốc này cũng có chút tiềm năng. Nhà nghĩa phụ cũng là một nhà y thuật gia truyền, lúc trước người cũng dốc lòng đào tạo nàng, ngày thường cũng hay chuyên nghiên cứu y thuật, lại vô cùng dụng tâm, như vậy thành ra bây giờ cũng tạo thành thói quen.

Mà vị tự xưng là tướng công của nàng cũng như nhìn thấu được sự buồn bực trong lòng nàng. Liền dốc hết sức làm chủ, đồng thời tự móc hầu bao sửa sang lại cửa tiệm.

“Nàng là thê tử của ta, thì ta phải chịu trách nhiệm, thê tử của ta ta nuôi, không cần đến của cải của vàng bạc của Niếp thị để sống qua ngày.”

không biết từ khi nào, trong thành Lâm An có một tiệm thuốc đổ nát, nay được sửa chữa khang trang, mở ra một tiệm thuốc mới, bởi vì phương pháp có chút đặc thù, nhiều dược liệu quý chỉ có ở Bắc Cương cũng dược bày bán. Đại phu lại còn là một vị nữ tử tuyệt sắc, chuyên dùng một mảnh lụa mỏng để bắt bệnh, giọng nói nhẹ nhàng dặn dò dược đồng các hạng mục công việc. Rất nhanh danh tiếng có một vị nữ tử tuyệt trần chuyên cứu người nghèo khó bay xa, rất nhiều người vì danh mà đến, ngay cả những người không có bệnh cũng lấy cớ tìm đến, chỉ để được diện kiến dung mạo như tiên nữ của đại phu, nghe thanh âm uyển chuyển của nàng chẳng khác nào Thiên âm. Đến nhiều lần, mọi người cũng phát giác chưởng quỹ là một nam tử cao nhất mắt sâu không thấy đáy, tròng mắt xanh cao lớn. Rất nhiều người ngầm chỉ trỏ không biết nơi dị tộc nào sinh ra tướng mạo như này, mà càng làm mọi người căm phẫn hơn là vị này lại là trượng phu của tiên nữ, điều này làm cho biết bao thanh niên tài tuấn của thành Lâm An phiền não không thôi,

Ngày hôm đó đó là có một kẻ mộ danh tiến đến thăm bệnh.

Chỉ thấy đó là một vị công tử trẻ tuổi, mặc áo lam được dệt từ gấm thượng hạng, đội mũ văn nhân bằng lụa, tay cầm một chiếc quạt có cán làm bằng ngà voi, bộ dạng thực sự tuấn tú, theo sau là bảy, tám tùy tùng. Vị này chính là đại công tử Hầu phủ Ngô Khai Chí.

Tổ tiên vị Ngô công tử này từng theo tổ tiên của thiên đế cùng nhau khởi binh, quét sạch Hung Nô, chiến công cao nhất, được tiên đế phong là Bác Liệt Hầu.

Có điều, vị công tử này ngay từ khi còn bé đã thập phần sùng bái tổ tiên nhà mình, văn không học, chỉ thích học võ, lập chí theo bước tổ tiên, quét sạch Hung Nô. Mỗi khi nghe nói thành Lâm An có người Hung Nô hoặc người Bắc Cương đi qua, hắn liền mò đến gây sự, nhẹ thì đem người đó đánh cho một trận, nặng thì hủy hoại tài vật, làm cho những người đó tay trắng cút khỏi thành.

Gần đây hắn thường xuyên nghe mọi người nói ở Khai Thọ Đường có một vị “tiên y”, lúc đầu cũng không để ý, sau lại nghe nói tướng công của vị “tiên y” này lại là người dị tộc Bắc Cương, liền để tâm. Hôm nay hắn liền đem theo người tới đây gây phiền toái.

Bát công chúa đang chẩn bệnh. Nàng rất thích cuộc sống hiện tại. Tuy rằng Niếp Thanh Lân nói thân phận của mình trước kia là công chúa hoàng tộc, nhưng chính nàng lại rất khó tưởng tượng được cuộc sống hoàng cung trước kia của mình, lại còn bị gả đi xa đến tận Bắc Cương. Nhưng nàng có chút khẳng định, khi đó nhất định cuộc sống của mình chắc chắn không hạnh phúc. Nhìn thoáng qua vị đang ngồi ở chỗ Chưởng quầy, nàng thở dài trong lòng, nếu như không có hắn thì cuộc sống của nàng sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Bát công chúa vừa chẩn bệnh xong liền thấy có một vị công tử đi đến. Mấy người còn đang đứng đợi chờ đến lượt hốt thuốc cũng nhận ra vị đại công tử Hầu phủ này, cũng biết sở thích quái dị của hắn, nhất thời sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, vội vàng rời khỏi Khai Thợ Đường. Nhưng cũng có người không sợ phiền phức, liền đứng bên ngoài, hóng vào xem kịch vui.

Bát công chúa tuy rằng không có kinh nghiệm về những chuyện này, nhưng cũng nhìn ra vị công tử này thân phận bất phàm, hơn nữa còn đến đây với ý đồ bất thiện. Nàng tuy lo lắng không yên, những vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Công tử tới đây mua thuốc hay chẩn bệnh?”

Ngô công tử nghe thấy thanh âm của tiên nữ tựa như tiếng đàn mềm mại âm nhu, chỉ cần nghe là đoán ngay được cô nương này phải là một vị quốc sắc thiên hương, nhịn không được liếc tới. Ngô công tử bình thường chuyên luyện võ, thị lực so với người thường tốt hơn khá nhiều, xuyên qua làn lụa mỏng nhìn thẳng dung mạo của tiên nữ. So với tưởng tượng của hắn, nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.

“Tại hạ đến đây để chẩn bệnh” Ngô công tử trấn định tinh thần nói.

“Công tử mời ngồi, xia đưa tay phải vào. “

Ngô công tử có một cảm giác hết sức mềm mại nhẵn mịn di chuyển trên cổ tay mình, trùng hợp một trận gió nhẹ thổi lướt qua, lụa mỏng bay lên, lộ ra diện mạo như ngọc của người bên trong.

Nháy mắt, trái tim trong ngực hắn tựa như ngừng đập. một khuôn mặt không tỳ vết hé ra, mày như vẽ, cặp mắt quyến rũ sáng ngời, môi mỏng mấp máy. Ánh mắt mỹ nhân còn mang theo nét yếu đuối mỏng manh, làm cho người ta không thể kìm lòng mà yêu thương. Thần thái cử chỉ đều toát lên nét sang trọng quý phái lạ thường, tựa hồ còn sang quý hơn cả mẫu thân mình, đại phu nhân của phủ Bác Liệt Hầu. thật sự là vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn đi vào Khai Thọ Đường. Đây chính là mục tiêu của chuyến đi này, chưởng quỹ dị tộc. Đột nhiên, trong lòng Ngô công tử tràn đầy ghen tỵ và không cam lòng, nữ nhân hoàn mỹ như thế sao lại bị một tên mọi rợ chiếm lấy?

Bát công chúa nhíu mày, có chút không nắm chắc bệnh tình của vị công tử trẻ tuồi này. Theo mạch tượng, vị công tử này chẳng những không có bệnh gì mà thân thể còn khoẻ mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Gần đây nàng cũng hay gặp một số trường hợp thế này, rõ ràng thân thể không có bệnh, nhưng vẫn cương quyết đến đây chẩn bệnh.

Bát công chúa bắt mạch xong, liền ôn nhu nói: “Xin thứ cho tiểu nữ tài học sơ thiển, không nhìn ra được bệnh tình của quý công tử.”

hiện tại, Ngô công tử chỉ ước gì được nghe “tiên nữ” nói nhiều hơn một chút, liền nói: “không sao, cứ viết cho tại hạ một phương thuốc bồi bổ thân thể là được. Nhưng mẫu thân tại hạ thì thân thể bất an, nếu tiểu thư rảnh rỗi, có thể quá bước tới phủ khám cho mẫu thân tại hạ? Tại hạ sẽ chuẩn bị sẵn xe ngựa, tự mình tới đón tiểu thư nhập phủ.”

Thiệu Dương nghe vậy liền sửng sốt, rồi dịu dàng từ chối: “Tiểu nữ chỉ mở một tiệm thuốc nhỏ, tài nghề tầm thường, nếu mẫu thân công tử thân thể không khoẻ, ngài nên mời danh y tới khám thì hơn, đừng trì hoãn bệnh tình.”

Nhưng tiểu anh hùng chống Hung Nô này lại không vừa ý với câu trả lời này. Vốn vì nàng sinh đẹp nên hắn sinh ra một chút thương tiếc, nay đột nhiên bị cự tuyệt liền có chút thẹn quá hóa giận.

Trong lòng thầm nghĩ: Chắc đây là loại nữ tử không ra gì, mới đi gả cho bọn man di Hung nô, đã vậy còn không biết điều nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.