Giấc Mộng Đế Vương

Chương 128




Xem ra vị lão giả kia từ lần chia tay ở thôn nọ có lẽ đã gặp được quý nhân, mọi sự đều suôn sẻ, nên đến thành Bình Dương này để định cư, bởi vì ông xem duyên nợ của các nữ nhân khá chuẩn xác, nên cuộc sống hàng ngày của ông ta xem như cũng khá ổn định, hàng râu dê thưa thớt của ngày xưa nay cũng chỉnh tề không ít, khoác trên mình đạo bào cực kì phù hợp, nên dáng vẻ cũng có chút tiên phong đạo cốt.

Trong cuộc đời của ông lần đầu tiên mới nhìn thấy hai người có tướng mệnh cực kì kì lạ, nay không ngờ lại có duyên gặp lại ở hai người ở thành Bình Dương này….

không đúng! Lần đó rõ ràng là một thiếu niên xinh đẹp, vì sao lần này lại biến thành một tiểu thư yểu điệu thế kia?

Vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng, ông đã đã mở miệng nói: “Nhị vị có còn nhớ lão hủ này không… Đây là, thì ra cô nương đúng là một tiểu thư?”

Niếp Thanh Lân luôn thích ăn diện, tuy rằng đã tổ chức đại hôn, nhưng mà vẫn thích ăn diện rực rỡ như một tiểu thư bình thường khác, lúc này lại ra ngoài, cách chải tóc, phục sức của nàng đều là kiểu dáng của cô nương khuê các. Mà ấn tượng ban đầu của hai người này đối với ông chính là một đôi huynh muội, từ lần đó bị đánh đến tận nay, ông vẫn canh cánh trong lòng rằng mình đã tự bôi xấu chiêu bài bói chuẩn của nhà mình, nên lần này gặp lại, ông cương quyết phải chấn chỉnh lại rằng, mình coi bói bách phát bách trúng, liền nói thêm: “Nếu lần trước tiểu thư nói rõ mình là thân con gái, thìlão đây đâu có nói tiểu thư có số đoản mệnh làm gì.”

Thái phó vốn lười quan tâm đến mấy tên thầy bói vớ vẩn này, nhưng nghe ông ta nói như thế, liền dừng bước chân hỏi: “Nàng là nữ tử thì làm sao?”

“Nếu là nữ tử chắc chắn sẽ là mẫu nghi thiên hạ… Nhưng lúc đó lão hủ vẫn thấy quẻ mệnh này rất kì lạ, không biết là phượng nhập long cung, hay long nhập phượng sào*, nhưng từ khi Nữ đế lên ngôi đến bây giờ lão mới hiểu ra! Tiểu thư...” nói đến đây, lão nhân giảm thấp giọng xuống nói: “Tiểu thư, ngài chính là có tướng mệnh Nữ Đế!”

*Phượng vào ổ rồng, hay rồng chui vào tổ phượng

Thái phó mắt thấy vị lão nhân này nói chuyện như mèo mù đụng phải chuột chết, liền cười lạnh hỏi: “Vị đạo sĩ này, lần trước không phải ngài nói tại hạ có tướng mệnh đế vương sao?”

Lão nhân nói xong, cũng tự hiểu lời nói của mình có chút mâu thuẫn, tự thấy khó có thể bào chữa, nhưng thực sự quẻ mệnh của ông là hiện lên như thế, ông chỉ nói theo quẻ, chẳng lẽ gần đây thế đạo có biến, nên chân mệnh thiên tử xuất hiện ở khắp mọi nơi?

Ông cẩn thận nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Lãnh Hầu, hít sâu một hơi rồi nói: “Vì sao trên mặt của công tử lại có vết sẹo này? Chính nó đã làm phản cốt, đè nén long khí! Đáng tiếc, thật đáng tiếc... Nhưng mà...”

Vệ Lãnh Hầu biết vết sẹo mà hắn nói chính là vết sẹo do trúng độc mà lưu lại, hàng mi dày khẽ híp, cảm thấy không muốn nghe lão già này tiếp tục ba hoa khoác lác nữa.

“Tuy rằng công tử bị phá đi long mạch, nhưng lại có thể triển khai mạch tượng về tình ái, vốn dĩ số mệnh của công tử không thể có con, nhưng hiệntại ngược lại con nối dòng khá nhiều…”

Lời này vừa nói ra thành công làm cho Thái phó dừng chân, ánh mắt sáng ngời nhìn về vị lão nhân nói: “Ngươi nói trong số mệnh của ta con nối dòng không hề ít đúng không?”

Lão nhân gật gật đầu, lại cẩn thận nhìn thêm một chút rồi nói: “Nhưng tướng mệnh con của ngài khá giống với tướng mệnh của ngài, phản cốt rất nặng, tính tình khá ương bướng, chỉ sợ sau này khi chung đụng hàng ngày, hai cha con của ngài sẽ thường xuyên khắc khẩu…”

Niếp Thanh Lân vốn chẳng muốn nghe, lại không ngờ lão giả này lại nói đến rõ ràng từng chi tiết như thế, nên nhịn không được hỏi: “Đạo trưởng, ngài xem thử ta sinh con trai hay con gái?”

Đạo sĩ vừa nghe như thế thì mặt mày hớn hở nói: “cô nương chẳng những có tướng mệnh Nữ đế, lại rất vượng về đường con cái, song toàn cả nam lẫn nữ, cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân, thông minh, hiếu thảo…”

Vệ Lãnh Hầu rốt cuộc nghe không nổi nữa, nếu không nhờ Niếp Thanh Lân ngăn cản, hắn đã muốn duỗi chân ra đạp bay lão đạo sĩ mũi trâu kia rồi.

Chuyện nhảm nhí này cũng gọi là bói toán hay sao? Chỉ một đôi vợ chồng nhưng lại có hai phán đoán về đường con cái như thế? Rốt cuộc hắn nghe không lọt tai nổi nữa, liền kéo Niếp Thanh Lân đi vào trong miếu.

“Sao chàng lại nhỏ nhen như thế, giận dỗi với một lão đạo sĩ làm gì?”

Vệ Lãnh Hầu hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu thực sự giống như lời lão nhân kia nói, ta sinh ra một thằng con ngỗ nghịch như vậy, để thử xem bản Hầu có đánh gãy đôi chân của hắn hay không?”

Niếp Thanh Lân kỳ thật rất muốn nói, cha chồng mình hàng ngày cũng luôn đem câu “đánh gãy chân” đó đặt tại cửa miệng, nhưng đến tận bây giờ chân của phu quân nhà mình vẫn nhẹ như bay đấy thôi!

Nhưng nàng cũng hiểu phu quân nhà nàng coi trọng nhất là mặt mũi, nếu như nàng đem chuyện đó nói ra thì chẳng khác nào đem dầu đổ vào lửa, nàng không gánh nổi hậu quả đâu. Bắt chước những người phụ nữ chung quanh, đem hai búp bê cả nam lần nữ kia đặt lên bàn thờ, sau đó mua hương nến, cúng tiền nhang đèn.

Từ miếu Quan Thế âm đi ra, Niếp THanh Lân lại mua túi hạnh đem ôm vào ngực cắn ăn dọc đường. Thái phó thấy nàng ăn khá là vui sướng, cũng lấy một quả bỏ vào miệng, vị chua kia không khỏi làm hắn nhíu mày, sau đó liền đoạt hết từ trong tay nàng nói: “Chua như vậy, muốn ê hết răng đấy à, không được ăn nữa.”

Nhưng Niếp Thanh Lân cũng không thuận theo, vẫn ăn uống một cách ngon lành. Bà lão bán hạnh đứng bên cạnh cười nói: “Miếu Bồ Tát quả nhiên linh nghiệm, tiểu nương tử vừa mới bái tế đã có tin vui? Ăn chua sẽ sinh con trai, thích ngọt sẽ sinh con gái. Ăn quả hạnh mà bà bán, mười người đều chắn chắn có con trai cả mười.”

Lời nói này làm tâm Thái phó khẽ nhúc nhích, hắn đột nhiên nghĩ tới khi vừa xuất phát rời khỏi kinh thành, nàng liền thích ăn vặt đồ chua, những món ăn vặt ngày thường nàng yêu thích hiện giờ cũng không buồn ngó đến… Hay là…

Nghĩ vậy, nghiêng người đem long châu tử bế lên, đi về hướng xe ngựa

Bộ dáng hắn vốn tuấn mỹ khi đi bái hương đã hấp dẫn ánh mắt của các phụ nhân, nay lại thấy hắn đột nhiên làm ra hành động lớn mật như thế, liền không nhịn được mà hướng mắt tới. Rất nhiều tiểu nương tử đi lễ chùa cũng thấm mệt, nhưng trượng phu nhà mình vẫn băm băm đi về phía trước, lập tức sinh lòng so sánh, không khỏi âm thầm hâm mọ tiểu nữ tử trong ngực hắn, đúng là một vị hôn phu đáng mong ước.

Niếp Thanh Lân đột nhiên bị hắn ôm lấy, không khỏi kêu nhỏ một tiếng, đỏ mặt nói: “Thái phó làm gì vậy?”

“Trứng gà mơ hồ như thế, chẳng lẽ không cảm nhận được thay đổi trong cơ thể mình?”

Đợi khi bước vào xe ngựa, Thái phó lệnh cho hồi phủ trước tiên, sau đó phải Trầm Hồng Nhi đi thỉnh thái y, đợi ông ấy bắt mạch một hồi, liền vui mừng nói: “Chúc mừng Thái phó, hoàng thượng có hỉ mạch.”

Câu nói đó, thật sự đã làm cho khắp nơi đều vui mừng!

Tất cả những vị đại thần trong triều sớm đã âm thầm hoài nghi Thái phó có bệnh kín, khi nghe được tin này tất cả đều thở phào nhẹ nhõm như vừa được nhấc được tảng đá ra khỏi ngực. Phải biết rằng nếu Thái phó đại nhân nhà chúng ta không đủ “sức”, đũng quần bất lực. thì thất sủng trước Hoàng thượng là chuyện sớm muộn, hậu cung không yên, họa sẽ lan đến triều trung! Ngô Các Lão kia đã sớm đã dâng tấu chương lên hoàng thượng, khẩn cầu Hoàng thượng mở mang hậu cung, sớm tuyển thêm thêm những thiếu niên tinh tráng vào để khai chi tán diệp. Nghe nói tấu chương đưa lên đều bị Thái phó giữ lại hết. Nghe nói, suốt đêm đó, cả nhà của Ngô Các Lão vội vã gom góp hành lý, suốt đêm được ai đó “mời” về quê an dưỡng tuổi già.

May mắn! May mắn quá! Hoàng Thượng rốt cục cũng đã có tin vui!

trên gương mặt của Thái phó đại nhân hiện giờ luôn nở nụ cười, lúc đối đãi với quần thần trên triều cũng hòa thuận hơn rất nhiều, tuy rằng tạm thời là vì mang thai, nên không thể gì gì đó với giai nhân. Nhưng đợi đến năm tháng sau, khi bào thai ổn định, hắn vốn cho là đã có thể gần gũi bình thường với giai nhân, ái chà, chỉ nghĩ đến thôi là đã cảm thấy nóng hết cả người.

Nhưng hắn nào nghĩ tới Vi thần y lại chẩn ra Niếp Thanh Lân hiện đang mang song thai.

“Thái phó đại nhân, bản thân công chúa vốn đã không dễ thụ thai, nhưng không nghĩ tới ngài trước đó lại nhiễm kỳ độc, tuy rằng đã tiêu tán hết, nhưng khó tránh khỏi chút tàn dư còn sót lại, kết quả lại thành lấy độc trị độc, trị khỏi thể lạnh của công chúa, giúp nàng mang thai, thật là quý nhân đa phúc khí, trong họa được phúc! Chỉ là Hoàng Thượng lại mang một đôi song bào thai, thân thể lại yếu kém. không chịu nổi vất vả, xin Thái phó hãy nhẫn nại, không thể cùng hoàng thượng chung một long sàng, tạm dừng việc cá nước thân mật!”

Thái phó nghe vậy liền biến sắc: “không còn biện pháp khác sao?” Vất vả lắm mới trông mong được đến ngày hôm nay, tự dưng lại nghe phải cái tin sét đánh như thế, thằng nhóc trong bụng này thật đúng như lời lão đạo sĩ mũi trâu kia nói, cực kì xung khắc với hắn mà!

Đợi khi màn đêm buông xuống, bụng Niếp Thanh Lân lớn dần nên có chút ngủ không yên, nàng nửa nằm nửa ngồi dựa vào lòng Vệ Lãnh Hầu, khôngbao lâu sau từ phía sau mông cảm thấy có vật gì đó cứng nóng đang đâm vào mông mình.

Thái phó dán chặt bên tai nàng nói: “Hoàng thượng không ngủ được, vậy hãy cho ta mượn đỡ đôi bàn tay ngọc của người đi.”

Thời gian gần đây, kỹ năng “sờ nắn dây cương” của Hoàng Thượng càng ngày càng được nâng cao. Nhìn gương mặt đỏ ửng vì thèm muốn của Thái phó làm nàng cảm động không thôi.

Ngọc lang vì nàng mà giải tán hết tất cả thị thiếp, chỉ độc sủng một mình nàng, thử hỏi cả triều văn võ, chỉ sợ không có lấy được mấy vị quyền cao chức trọng trong triều mà chỉ có một chính thê, dù không thê thiếp đông đảo thì cũng có một hai cái nha hoàn thông phòng để tiêu tán hỏa khí bên dưới, nhìn hắn bởi vì dục niệm mà khó chịu, Niếp Thanh Lân liền nhịn không được khẽ hỏi: “Ngọc lang, có từng… hối hận?”

Vệ Lãnh Hầu nghe vậy, liền ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng nói: “Thiên hạ rộng lớn này, chỉ có thánh thượng mới làm cho trái tim của thần rung động, nếu không phải gặp được nàng, chỉ sợ là không biết tình yêu là như thế nào, sao lại nói là hối hận? Chỉ là, thần vẫn luôn luôn day dứt không biết Hoàng Thượng có từng hối hận mình là một công chúa được sinh ra ở hoàng gia, bị thần dùng cường quyền để lưu lại… Trong lòng nàng… có từng oán hận?”

Niếp Thanh lân chủ động nâng lên chiếc cằm thon, ấn một nụ hôn nhẹ lên môi hắn, đôi môi hồng khe khẽ thì thầm: “Từ khi quen với Quân, thiếp chưa bao giờ hối hận…”

Lời thổ lộ chân thành ngọt ngào đó làm trái tim của Thái phó như căng tràn, chỉ hận không thể lập tức cùng nàng hòa vào một thể, chỉ có thể cùng nàng môi quấn lấy bờ môi, mơ màng nghĩ: cô gái nhỏ này sao có thai rồi mà vẫn xinh đẹp động lòng người? Trừ bỏ thắt lưng giống như có một chiếc nồi nhỏ úp lên bụng ra, lại không hề chó chút tròn trịa nào của người mang thai, làn da càng thêm trơn mềm, thơm mát…

Thái phó liền ôm kiều thê nằm lật người lại, chỉ muốn quên hết những điều Vi thần y nói, gần như không thể đợi được để nàng cưỡi lên trên người của mình…

Đột nhiên chiếc bụng tròn tròn của nàng do hai người dán sát vào nhau hơi động đậy, đã làm cho Thái phó phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn thì thấy trên chiếc bụng trắng ngần kia độn lên một góc nhỏ, nhìn rõ rang là hình dạng của một cái chân bé xíu, tuy rằng chỉ có năm tháng đã biết co chân đá cha của mình, cực kì có khí phách! không khỏi mở miệng cười mắng: “Quả nhiên là một thằng bất hiếu, ở trong bụng mẹ còn cố vươn chân ra đá cha của mi! Đợi ngươi ra ngoài xem bản Hầu sẽ sửa trị ngươi như thế nào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.