Giấc Mộng Bên Gối

Chương 35




Sau những chuyện đấy Quý Nghiên Dương trở lại với công việc của mình.Anh cắm đầu làm việc không ngừng nghỉ nhưng vẫn sẽ dành thời gian về chăm sóc Bami.

Thời gian anh bận thì Bami sẽ tự mình chạy đến công viên.Nó sẽ tự chơi rồi sẽ tự về nhà.Anh biết là nó theo thói quen mà cô đã dậy.

Nhiều lần Quý Nghiên Dương muốn bế lấy nó nhưng nhóc này từ chối.Nó sẽ nằng nặc nằm trên giường và không rời đi.Dường như nó đang bảo vệ tổ ấm của cô,nó không muốn ai cướp đi vị trí ấy.

Sau một năm Ngạn Thanh mất,mọi thứ đều như trở lại bình thường.Không còn ai nhắc đến tên của cô cũng không ai nhớ đến cô.

Nhưng anh thì vẫn luôn nhớ cô,không một giây phút nào anh không nghĩ về cô cả.

Thói quen sinh hoạt của anh thay đổi rất nhiều,tất cả đều thay đổi vì cô.

Ngày nghỉ Quý Nghiên Dương trở về nhà chính ăn cơm cùng gia đình.Năm nay anh cũng đã 27 tuổi,độ tuổi thích hợp để kết hôn.

Nhưng trong nhà không một ai dám nói gì về vấn đề ấy.Ngay cả việc Lưu Thanh Lam thường xuyên ghé đến cũng khiến nhà họ thấy ngượng ngịu.

Cha của anh tháo gọng kính xuống,nhìn về phía con trai mà cất giọng.

- Sức khoẻ của con dạo này tốt chứ.

- Dạ vẫn tốt.

- Con vẫn nên thường xuyên đến bệnh viện khám,không thể quá chủ quan.

- Dạ.

Mẹ Quý gắp thức ăn cho con trai,bà lo lắng đến độ gương mặt xuất hiện nếp nhăn.Không khỏi đau lòng nhìn bộ dạng hốc hác kia.

- Sức khoẻ là quan trọng,hay con dọn về nhà nhé?

Quý Nghiên Dương dừng lại động tác trên tay,nhẹ giọng đáp lại.

- Con sẽ thường xuyên về nhà,không có con ở đó cô ấy sẽ cô đơn lắm.Cô ấy chỉ có một mình mà thôi.

……

Cả nhà đều đỏ mắt mà nhìn anh,Quý Hoạ Y mím chặt lấy môi.Anh cô bây giờ đã không còn dấu hiệu nặng của bệnh ảo giác nhưng cô không hề thấy yên tâm một chút nào.

Buổi tối khi anh rời đi Quý Hoạ Y liền đi theo sau anh,cô đau lòng không thể kiềm chế được mà bộc phát.

- Anh cứ như vậy chị ấy sẽ buồn lắm,anh hãy vì chị mà phấn chấn lên nhé.Người mất rồi sẽ không thể sống lại được,chị ấy không còn ở ngôi nhà đó nữa tất cả đều là ảo giác của anh tạo ra thôi.

Anh không nói gì chỉ nhẹ vỗ về em gái mình rồi rời đi.Anh biết chứ,anh đều biết cả nhưng anh tình nguyện bị như thế.Nếu không có ảo giác đấy làm sao anh có thể gặp được cô đây.

Anh không hề ổn và chưa bao giờ cảm thấy mình ổn cả.Sức khoẻ của anh xuống dốc,đau dạ dày thường xuyên hơn,chứng mất ngủ hầu như là mỗi ngày,anh cũng không vì nhớ cô mà rơi nước mắt nữa.Chỉ là một mình anh như người mất hồn trong chính căn nhà của bọn họ.

—————

Chó nhỏ về sau liền đổ bệnh,cậu nhóc cũng rời bỏ anh mà đi.Quý Nghiên Dương lại lần nữa một mình trong căn nhà rộng lớn.

Tầm mắt nhìn đến phòng ngủ của cô,anh chậm rãi bước vào.Quan sát từng nơi,mỗi nơi đều có hình bóng của cô.Anh nhìn thấy cô,cô vẫn luôn ở bên anh.Vẫn đều đặn nhắc nhở anh.

Nhưng khi bàn tay anh muốn chạm đến thì cô liền biến mất.Quý Nghiên Dương không có sức sống mà ngồi xuống sàn nhà lặng lẽo.

Cô ấy chầm chậm rời xa anh,số lần anh gặp cô trong mơ dần ít đi.Anh nhớ cô,nhớ cô đến phát điên lên được.

Trên thế giới sẽ có vài khoảng khắc khiến bạn khắc sâu trong lòng cho đến lúc chết.Cũng như anh sẽ không bao giờ quên được cô.

Anh đã nghe lời cô,anh quay trở về cuộc sống như trước đây.Anh làm tốt việc của mình,cố gắng để bản thân trở nên vui vẻ.Trở thành dáng vẻ mà cô yêu thích nhất.

Nhưng anh mệt rồi,hai vai anh nặng trĩu.Anh không cảm nhận được niềm vui nữa.Anh cảm thấy bất lực,không còn hứng thú về bất cứ điều gì.

Quý Nghiên Dương nhìn xuống dao lam trong tay mình.Bên cạnh lại xuất hiện ảo giác,Ngạn Thanh về rồi.Cô đang níu lấy tay anh,gương mặt xinh đẹp kia lại nhăn nữa rồi.Cô cằn nhằn anh,muốn anh tránh xa những thứ sắc nhọn này.

Quý Nghiên Dương nặng nề nở nụ cười,giọng nói trầm ấm ấy chỉ để nói cho cô nghe.

- Thanh Thanh…anh nghe lời em đủ rồi,lần này anh sẽ không nghe em nữa đâu.

Chiếc lưỡi lam liền có lực mà cứa sâu vào cổ tay của anh.Chuẩn xác nơi vị trí động mạch mà cứa xuống.Quý Nghiên Dương nhắm chặt mắt.

Nước mắt ấm nóng lăn dài bên má,máu không ngừng loang lổ dưới sàn nhà nhìn đến hoa mắt.Dù anh đau nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

Anh thấy rồi,Thanh Thanh đến đón anh rồi.Quý Nghiên Dương lần này đã chạm đến cô,anh đau khổ mà ghì chặt lấy cơ thể của cô vào lòng.

Cơ thể anh nằm bất động trên vũng máu.Thanh Thanh,lần này là anh chạy về phía em.Chúng ta có thể ở bên cạnh nhau rồi.

Năm thứ 3 sau khi Ngạn Thanh mất,Quý Nghiên Dương tự sát hưởng dương 29 tuổi.

Cả hai đều quá trẻ để nói đến chuyện mãi mãi nhưng bây giờ họ sẽ ở bên cạnh nhau ở thế giới khác.Chỉ là không giống như những đôi vợ chồng thực thụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.