Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 82: 82: Thanh Quân Trắc




"Vậy phải làm sao..?"

Nguyễn Hữu Nghĩa rất khó nghĩ.

Hành quân đánh trận hắn không gì không biết, không trận chiến nào mà hắn không thắng.

Nhưng nói về mưu kế thủ đoạn, hắn là không phải chuyên gia, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết làm sao.

"Đại Tướng Quân..! Thuộc hạ Mã Khôi xin cầu kiến..!"

"Vào đi..!"

Mã Khôi người này là nắm tin tức tình báo của Thành Hổ Quân, cũng là một thành viên cực kỳ quan trọng bên trong quân đội, chức vị hiện tại không thua gì Lưu Kiến Hoa mấy người.

"Đại Tướng Quân..! Kinh Thành xảy ra chuyện..! Hộ Quốc Công đã qua đời...!"

"Hộ Quốc Công qua đời..? Đó là chuyện xảy ra khi nào..? Nguyên nhân gì..?"

Nguyễn Hữu Nghĩa đám người sắc mặt biến đổi rất nhanh, liên tiếp đưa ra những câu hỏi.

Tào Kinh tuy là đã lớn tuổi, đã cáo lão về quê từ lâu, tuy nhiên danh tiếng của Tào Kinh trong quân đội Đại Thành vẫn còn rất lớn.

Hơn nữa học trò cũng đông đảo, chính là Nguyễn Hữu Nghĩa hắn năm đó cũng từng là một tên lính bên cạnh Tào Kinh, được ông ta chỉ bảo.

Lần này tấn công Mễ Thành, thứ mà làm cho Nguyễn Hữu Nghĩa hắn quan ngại không phải là quân đội còn đồn trú bên trong Mễ Thành.

Cũng không phải là vị Hoàng Đế hung tàn kia, càng không sợ Thành Hổ Quân không nghe theo lời hắn, cái mà hắn lo sợ nhất chính là Tào Kinh.

Một khi Tào Kinh đứng ra kêu gọi, hắn không dám tấn công tiếp, có muốn người phía sau cũng sẽ không có nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Đây chính là uy danh của Tào Kinh, nó ngấm sâu vào máu của binh sĩ Đại Thành Quốc rồi.

Nguyễn Hữu Nghĩa hắn là vì tìm hiểu được mấy năm qua Tào Kinh bị bệnh sắp chết, không thể xuống giường nổi nên mới có lá gan làm phản này, chứ nếu không..

"Đại Tướng Quân..! Tin tức truyền lại nói là vì Hộ Quốc Công đến Hoàng Cung cầm binh khí uy hiếp Bệ Hạ..! Tự thấy tội không thể tha, cho nên ngay sau khi về phủ, ngài ấy đã lấy kiếm tự sát..!"

Mã Khôi đem chuyện của Tào gia từ đầu đến cuối kể lại cho Nguyễn Hữu Nghĩa đám người nghe.

Trừ những bí mật không thể cho người khác biết giữa Bệ Hạ cùng Tào Kinh mật đàm ra, những gì cần biết hắn đều biết.

Chuyện này căn bản là toàn thành quý tộc đều biết, không lý nào qua mắt được hắn.

"Hộ Quốc Công..! Sao ngài ra đi sớm như vậy kia chứ.!"

Nguyễn Hữu Nghĩa chứng thực tin Tào Kinh đã chết không hề sai, bên ngoài hắn biểu hiện bi thiết, nhưng bên trong hắn lại mừng rơn như thể mình đã ngồi lên ngôi vua rồi một dạng.

Đương nhiên phải vui mừng rồi, cái gai trong lòng hắn, tảng đá lớn nhất ngăn cản đường đi của hắn giờ đã biến mất.

Giờ hắn có thể muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm đến ai khác, chuyện này không phải rất đáng vui mừng hay là sao.

"Đại Tướng quân..! Ta vừa nghĩ ra một biện pháp, vừa có thể làm cho ngài có đầy đủ lý do công đánh Mễ Thành..! Lại vừa có thể làm cho Thành Hổ Quân binh sĩ không người nào có thể phản đối, một lòng đi theo ngài...!"

"Nói..! Đó là kế sách gì..?"

Không chỉ Nguyễn Hữu Nghĩa, còn lại tướng lĩnh cũng đưa mắt nhìn qua Phan Đình Phong, chờ xem cao kiến của ông ta là gì.

Nên hiểu bây giờ là lúc Tào Kinh vừa mới mất, để tỏ lòng kính trọng với ông ta, không ai lại đi xuất binh lúc này.

"Thanh Quân Trắc..!"

"Thanh Quân Trắc..!"

Toàn thể mọi người chấn động.

"Không sai..! Chúng ta có thể lợi dụng cái chết của Hộ Quốc Công...! Đem cái chết của Hộ Quốc Công nói là bị Bệ Hạ ép chết..!"

"Nhưng đây là vì Bệ Hạ trẻ người non dạ, nghe theo lời dèm pha của gian thần, nên mới có quyết định nông nổi..!"

"Chính vì vậy, chúng ta phải trợ giúp Bệ Hạ, thành trừng gian thần..!"

"Tuyệt..! Tuyệt..! Đình Phong Thừa Tướng, kế sách của ngài thật sự quá tuyệt..!"

Nguyễn Hữu Nghĩa đưa lên một ngón tay cái, gương mặt vui mừng tột độ.

Điều này chứng tỏ hắn tỏ ra khen ngợi kế sách của Phan Đình Phong hay đến như thế nào.

Đem Thành Hổ Quân tấn công Kinh Thành sẽ có nhiều người phản đối, dù hắn có đạt được mục đích sau cùng là ngồi lên vị trí kia, cũng sẽ bị thiên hạ người thóa mạ, không ai phục hắn, không người công nhận hắn.

Nhưng nếu trên danh nghĩa là trợ giúp thiên tử, thanh trừng gian thần, nịnh thần bên cạnh thì lại khác.

Nó không chỉ được sự ủng hộ sâu rộng của toàn thể Thành Hổ Quân, mà khi đại sự thành công, bên ngoài cũng chẳng có người dám nói.

Chiêu bài Tào Kinh xài còn rất hiệu nghiệm, bọn họ đây là giúp Tào Kinh lấy lại công đạo, người khác có thể nói cái gì được đây.

Chờ sau khi hắn nhập cung, bắt lấy Hoàng Đế, chuyện sau đó không phải do hắn nói là được a.

"Đình Phong Thừa Tướng..! Ông quả thật lợi hại..!"

Nguyễn Hữu Nghĩa đám người bây giờ mới nhìn Phan Đình Phong bằng một con mắt khác hẳn.

Hình tượng trước đây của Phan Đình Phong trong lòng bọn họ chỉ là phế vật Thừa Tướng.

Ngay khi Tiên Đế băng hà, Phan Đình Phong giở trò tạo ra phong vân, bọn họ vẫn chưa hề thay đổi quan điểm đó.

Đến khi Phan Đình Phong bị Bệ Hạ truy sát đến không còn đường nào để đi, phải nương tựa vào Thành Hổ Quân mình, đám người mình càng khinh bỉ y hơn.

Tuy nhiên qua kế sách vừa rồi, bọn họ nhìn ra được Phan Đình Phong này không phải là người bình thường, Tiên Đế đề bạt ông ta lên chức vị này, cũng không phải là không có nguyên nhân.

"Người trải qua biến cố sẽ trưởng thành hơn..!"

Phan Đình Phong thở dài.

Sau khi Phủ Thừa Tướng bị phong tỏa, hắn bị đuổi ra khỏi Kinh Thành, hắn nghĩ lại mọi chuyện đã qua một chút.

Hắn phát hiện ra mình đã quá ngông cuồng tự đại, xem trời bằng vung, nghĩ không ai có thể ngăn cản mình, mọi sắp xếp thuận lợi trước đó đã tạo nên niềm tin thái quá.

Làm cho hắn phải nhận lấy thất bại thê thảm như hôm nay, qua chuyện này hắn cũng đã rút ra được khá nhiều bài học.

"Thừa Tướng đại nhân.! Không biết ngài đã chọn được vật tế thần cho hành động lần này chưa..?"

Người lên tiếng là Vương Anh Tài, âm thanh của hắn bây giờ khách khí hơn trước nhiều lắm, ẩn ẩn còn thỉnh giáo bên trong.

"Đương nhiên..! Đại tướng quân..! Người này..! Người này..!"

Phan Đình Phong cười nhạt, thanh trừng gian thần nếu không chỉ ra được đám gian thần kia, thì làm gì có người đi tin tưởng.

"Liệu có ổn hay không..?"

Nguyễn Hữu Nghĩa hơi có chút nghi ngờ.

Hai người mà Phan Đình Phong đem ra làm vật tế thần vừa rồi đều là nhân vật quan trọng, có máu mặt, có địa vị cực lớn bên trong triều đình, thế lực còn rất mạnh, đem bọn họ đi ra....!

Chỉ sợ..!

"Đại tướng quân..! Ngài nghĩ xem ngoài những người đó ra còn ai lay chuyển được Bệ Hạ làm cho bên ngoài tướng sĩ cùng người trong thiên hạ tin tưởng..!"

"Huống gì bọn chúng đều là những thế lực quá mạnh trong triều, không trừ khử bọn chúng, sau này ngài trị vị đất nước sẽ có khó khăn..!"

"Rầm..!"

"Được..! Cứ làm theo ý của Đình Phong Thừa Tướng..!"

Nguyễn Hữu Nghĩa lấy tay đập mạnh xuống bàn một cái, đã hạ quyết tâm.

Hắn nghĩ cả Hoàng Tộc Nguyễn Thị hắn còn không sợ, nói chi là mấy con cá nhỏ quý tộc.

Đám người kia thường dựa vào thân phận của mình, thường không xem võ tướng như bọn họ ra gì, lần này cũng nên cho bọn chúng biết như thế nào là lễ độ rồi.

"Đình Phong Thừa Tướng..! Ngài an tâm, sau khi sự nghiệp thành công, ta sẽ ngay lập tức trả lại thân phận địa vị cho ngài..!"

Ngẫm nghĩ một chút, công lao của Phan Đình Phong thật sự rất là lớn, càn phải tưởng thưởng xứng đáng mới được.

Hắn lúc đầu cũng thầm khen quyết định không giết Phan Đình Phong của mình là anh minh, nếu không làm gì có những kế hoạch tuyệt diệu này cho hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.