Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 66: 66: Hủy Diệt Tam Đại Gia Tộc




Nguyễn Du Nhiên người này lại rất có nghĩa khí.

Đây là điều mà tại Mễ Thành này ai cũng đã có nghe nói qua.

Một khi chưa trả được nhân tình cho Nguyễn Hữu Nghĩa mà bảo y đánh sống đánh chết với đối phương, hắn là không thể nào tin tưởng.

Nhưng Mã Tiến ngăn chuyện điều tra lại cũng không phải là không có lý, Bệ Hạ đúng là thời điểm dùng người.

Đại tướng chỉ huy bên cạnh đang rất thiếu.

Hơn nữa Nguyễn Du Nhiên cũng không có bỏ triều đình đi theo Nguyễn Hữu Nghĩa, đây được xem như tin tức làm cho hắn khá vui mừng trong lòng.

"Vậy được..! Đưa thêm Hồi Bảo đi theo nữa đi..!"

Nguyễn Văn Chương cảm thấy Nguyễn Chính nói khá là chí lý, đã quan tâm thì nên quan tâm nhiệt tình vào, làm nửa nạc nữa mở không hay cho lắm.

"Diệp Tứ..!"

"Có thảo dân..!"

Diệp Tứ âm thanh hơi run, đến bây giờ vị Bệ Hạ này mới nhớ đến sự có mặt của hắn ở đây, quả thật là không dễ dàng gì.

"Trẫm từng có nói qua, nếu như ngươi bảo hộ trẫm an toàn đi đến Mễ Thành, trẫm liền phong chi ngươi làm Bá Tước...!"

"Bệ Hạ..! Có thể vì ngài hiệu lực, là vinh hạnh của thảo dân, thảo dân không hề mong muốn tước vị ban thưởng..!"

Bá Tước là ước mơ rất lớn của Diệp Tứ hắn, nhưng bây giờ hắn không có giám đi nhận nó.

Mục đích hắn cùng Lý Hiên đến Hoàng Cung lần này chẳng qua là tránh đi sự truy sát của đám người Vũ Vương.

Kể từ sau khi chia tay vị Bệ Hạ này tại Tư Âm Huyện về sau.

Hắn cùng Lý Hiên luôn sống trong sự đuổi giết vô tận của người Vũ Vương, không có ngày nào được yên ổn.

Trải qua trăm cay ngàn đắng, thêm chút may mắn nữa hắn mới có thể đến được nơi này.

Vì thế hắn chỉ cầu một cái bình an mà thôi, không hề dám mơ mộng xa xôi.

Thêm nữa cũng không nên quyên, trước đây truy sát vị Bệ Hạ này, hắn cũng là một trong số những người ra sức nhiều nhất, nếu mà ông ta nhớ lại thù củ...!Vậy..

"Như vậy đi..! Trẫm phong cho ngươi làm An Bình Bá Tước, cấp cho một tòa phủ đệ tại Mễ Thành..! Hưởng bổng lộc theo chính sách của triều đình..!"

"Tạ..! Tạ ân Bệ Hạ..!"

Diệp Tứ trong lòng cười khổ, hắn hiện tại đã hiểu uy nghiêm của Đế Vương là gì.

Đó là Bá Quyền, là thứ không cho phép người khác phản đối, cũng không cho phép bất kỳ người nào chống lại, đến Mễ Thành lần này của hắn không biết là đúng hay sai đây.

"Lý Hiên..!"

"Có thảo dân..!"

"Khanh võ nghệ cao cường, tạm thời ở Cấm Vệ Quân làm một viên Đội Trưởng đi..!"

"Tuân lệnh Bệ Hạ..!"

Đội trưởng Cấm Vệ Quân là chức quan tầm lục phẩm võ quan, nhìn ra là kém cái Bá Tước của Diệp Tứ xa lơ xa lắc.

Nhưng Lý Hiên gương mặt lại không biểu hiện chút gì không vui, ngược lại hắn còn rất vui mừng nữa là đằng khác.

Hắn hiểu chức quan của mình là thực chức, ngày sau cơ hội thăng tiến sẽ không hề ít, còn Diệp Tứ nhìn thì oai phong ghê gớm lắm.

Nhưng chẳng có thực quyền gì, chỉ được cấp một tòa nhà, ngay cả đất phong cũng chẳng có, chỉ hữu danh vô thực.

Không chừng ngày sau còn đi đời nhà ma khả năng.

So với Diệp Tứ, hắn vẫn còn may mắn lắm.

"Nguyễn Chính..!"

"Có vi thần..!"

"Khanh dẫn theo Cấm Vệ Quân đến Đại gia, Vĩnh gia cùng Tào gia..! Đem tất cả người bên trong ba gia tộc này bắt lại hết, giam vào Thiên Lao, người nào chống lại..! Giết không tha..!"

"Bệ Hạ..! Xin Bệ Hạ nghĩ lại..!"

Mã Tiến nghe âm thanh đầy sát ý kia của Nguyên Văn Chương vang lên thêm một lần nữa, hắn là sợ đến nỗi re nước đái.

Đại gia, Vĩnh gia, Tào gia..!

Ba gia tộc này đều là khai quốc công thần thế gia, danh tiếng cùng lực ảnh hưởng bên trong Đại Thành Quốc tuyệt đối không nhỏ.

Động đến bọn họ, sẽ làm cho Đại Thành Quốc căn cơ chao đảo rất lớn.

Đặt biệt là Tào gia, hiện tại ông tổ của Tào gia là Tào Kinh vẫn còn sống.

Người này ngay cả Tiên Đế khi còn sống cũng là khách khí vô cùng, ngày lễ Tết đều cho người đến chúc mừng.

Tào gia địa vị tại Đại Thành Quốc hiện tại là lớn nhất, vượt qua cả Lý gia nữa.

Một khi đem Tào gia diệt đi, cả Đại Thành Quốc quan trường đều sẽ chịu ảnh hưởng, nó không kém gì động đất cấp mười hai là mấy, sẽ đem vị Bệ Hạ này chôn vùi.

Huống chi bây giờ là thời điểm đại loạn, Bệ Hạ vì trấn áp Phan Đình Phong đã làm cho Nguyễn Hữu Nghĩa tạo phản.

Thành Hổ Quân nay mai sẽ lập tức tấn công Mễ Thành, thời điểm này Bệ Hạ cần thiết phải dựa vào thế gia.

Liên kết với quý tộc thế gia, hình thành một đồng minh đủ mạnh để chống lại Thành Hổ Quân cùng Nguyễn Hữu Nghĩa, mà không phải là làm mất lòng thế gia trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này a.

"Người đâu..!"

"Bái Kiến Bệ Hạ..!"

"Đem Mã Tiến ra bên ngoài đánh ba mươi gậy cho trẫm.!"

"Bệ Hạ...! Bệ Hạ..!

"Nô Tài..! Nô Tài xin lĩnh phạt..!"

Mã Tiến ngớ người.

Hắn muốn khuyên bảo thêm Nguyễn Văn Chương thêm lần nửa, như cái cách mà trước đây hắn từng làm mỗi khi Tiên Đế mắc sai lầm.

Tuy nhiên nhìn lên ánh mắt của Nguyễn Văn Chương làm hắn lạnh lẽo đến tận cùng vực thẳm.

Ánh mắt kia như muốn nói cho hắn biết, nếu mà hắn còn muốn tiếp tục nói thêm lời trái ý của y nữa, hình phạt của hắn sẽ không dừng lại tại ba mươi gậy, mà là đem ra bên ngoài chém đầu.

Ánh mắt kia cũng nói cho hắn hiểu một sự thật, người ngồi trên ngai vàng hiện tại không phải là nhu nhược vô năng Nguyễn Văn Thanh, mà là Nguyễn Văn Khánh, một người hết sức khó đoán định ý nghĩ.

"Thần tuân chỉ..!"

Tào gia, Đại gia dùng Vĩnh gia khác Phủ Thừa Tướng.

Phan Đình Phong không phải quý tộc lâu năm của Đại Thành Quốc, căn cơ không sâu, diệt đi ông ta chỉ mang tác động rung chuyển tạm thời, không lâu nữa ảnh hưởng của nó cũng mất đi.

Ba gia tộc kia lại khác, hắn là thành viên Hoàng Tộc Nguyễn Thị nên hiểu tầm ảnh hưởng của ba gia tộc này đối với chính trường Đại Thành Quốc có bao nhiêu sâu rộng.

Nếu có thể hắn cũng muốn khuyên Nguyễn Văn Chương không cần đụng đến ba gia tộc này, chí ít chưa dẹp yên được Nguyễn Hữu Nghĩa, thì không nên chọc vào ba gia tộc này.

Nhưng tấm gương của Mã Tiến vừa rồi khuyên can vẫn còn rất mới mẻ, Nguyễn Chính hắn là không có muốn đi theo Mã Tiến.

Có khi hắn không cần ăn ba mươi gậy, mà trực tiếp ăn luôn thanh đao chặt đầu bên ngoài kia đang đợi sẵn cũng nên.

"Nguyễn Nhật..!"

"Có vi thần..!"

"Khanh cho người hiệp trợ Nguyễn Chính hành động, không được phép để xảy ra sự cố phía trước nữa..!"

"Nhất là ở Tào gia..!"

Nguyễn Văn Chương chưa có quên chuyện xảy ra ở Phủ Thừa Tướng vừa rồi.

Một Phan Đình Phong không mấy căn cơ tại Đại Thành Quốc vẫn có thể bồi dưỡng ra một đám tử sĩ nhiều cùng khủng bố như vậy.

Còn những cái gia tộc thâm căn cố đế tại Đại Thành Quốc nơi này như Tào gia, hắn không tin bên trong bọn chúng không có chuẩn bị lại phía sau, mọi chuyện vẫn nên tính toán cẩn thận một chút.

"Vi thần tuân chỉ..!"

Ăn mệt với đám người Phan gia một lần rồi, Nguyễn Nhật hắn sẽ không muốn để cho lịch sử lặp lại lần thứ hai.

Với lại hắn cùng Nguyễn Chính trong lòng cũng tự hiểu, mình không có cơ hội làm lại thêm một lần nữa nếu như thất bại lần này.

"Lý Hiên..!"

"Có vi thần..!"

Lý Hiên khẽ giật mình, hắn chỉ vừa mới được phong quan không lâu đây thôi, ngay cả vị trí đi làm hắn vẫn còn chưa có đi nhìn qua, vị Bệ Hạ này không lẽ liền giao công việc cho mình làm rồi sao.

"Khanh dẫn người đi đến La Phủ cùng Mạnh Phủ, đem nơi đó tất cả bảo vật cùng tài nguyên chuyển về Hoàng Cung đi..!"

Nguyễn Văn Chương nhớ đến một chuyện, trong tấu chương Nguyễn Du Nhiên dâng lên, Nguyễn Văn Vũ cùng Nguyễn Văn Hộc là được người của hai đại gia tộc La gia cùng Mạnh gia hộ tống rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.