Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 17: 17: Lời Hứa Làm Vua




Còn thêm hắn nữa, có gì xấu xảy ra, hắn cũng là tự sát nốt, như vậy đã không còn người nào biết được chuyện này nữa rồi.

Từ nay Khánh Vương có thể an tâm làm một vị minh quân của hắn mà không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì.

Đương nhiên đây cũng chỉ là giải pháp cuối cùng, chưa đi đến bước đường cùng, hắn cũng sẽ không có ra hạ sách này.

"Lý Dương hiệp sĩ..! Ta còn con đường nào khác để chọn hay không..?" Nguyễn Văn Chương cố gắng năn nỉ thêm một lần cuối.

Vợ đẹp, mẹ hiền đang chờ hắn bên kia, cuộc sống bình an vui vẻ đang hiện ra trước mắt, vào thời điểm này hắn làm gì có tâm trạng đâu mà đi làm Hoàng Đế Đại Thành Quốc đâu chứ.

"Thôi được rồi..! Ta đi theo ngươi..!"

Nguyễn Văn Chương lắc đầu, hắn không có quyền lựa chọn, từ trong ánh mắt của Lý Dương tên này hắn có thể xem hiểu, không có chuyện thả hắn rời đi, nếu mà hắn cố chấp muốn đi, không loại trừ khả năng tên Lý Dương này sẽ ra tay với hắn.

Nên thôi, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chờ sau này có cơ hội, hắn sẽ đem cả vốn lẫn lãi trả cho tên này sau.

"Xẹt..! Xẹt..!"

"Khánh Vương..! Cẩn thận..!"

"Má ơi..!"

Nguyễn Văn Chương rùng mình một cái, vừa rồi mũi tên nếu đi lệch một chút xíu nữa thôi, nó đã bay thẳng vào đầu của hắn rồi, cũng may là có Lý Dương tên này đẩy hắn ra, nếu không hậu quả thật khó có thể tưởng tượng được, chắc chắn hắn sẽ lại đi đầu thai thêm một lần nữa.

"Lý Dương hiệp sĩ..! Ngươi đã bị thương..!"

Nguyễn Văn Chương hỏi xong như muốn tát cho mình một cái bạt tai, nhìn mũi tên cắm sau lưng của Lý Dương thế kia mà hắn còn hỏi, đúng là không có ánh mắt.

"Khánh Vương Điện Hạ..! Đám thích khách kia đã đuổi đến, ta ở đây có thể ngăn cản bọn chúng một hồi..! Ngài hãy chạy nhanh đi..!"

Đi vào một nhà dân gần đó tạm thời tránh né mưa tên của đám thích khách kia trước cái đã, Lý Dương cũng liền buông tay Nguyễn Văn Chương ra, để cho y tự mình rời đi.

"Lý Dương..! Lý Dương..! Sao ngươi lại làm vậy..?" Nguyễn Văn Chương trong lòng hiện tại không có tư vị gì cả.

Vừa rồi mũi tên kia là nhắm vào hắn mà đến, nếu như không phải Lý Dương dùng thân hình của mình để ngăn cản nó, hiện tại e là hắn cũng đã chết mất rồi.

Vì một người không hề quen biết, ngay cả cái mạng cũng không có cần, liệu có đáng hay là không.

"Khánh Vương Điện Hạ..! Không cần nói những thứ này..! Xin ngài hứa với tôi một chuyện, ngài nhất định phải làm Hoàng Đế của Đại Thành Quốc, nhất thống thiên hạ..!"

"Cái này...?"

"Lý Dương..! Được..! Ta hứa với ngươi...!"

Trông thấy ánh mắt khẩn cầu từ tận sâu đáy lòng của Lý Dương, không hiểu sao Nguyễn Văn Chương lại mũi lòng nghe theo.

Lần này hắn hứa hẹn cũng là hoàn toàn thật lòng, cái mạng của hắn là được Lý Dương này dùng chính sinh mạng của y cứu lại.

Không có y, hắn đã chết từ lâu rồi, hắn nợ của Lý Dương quá nhiều, người này cầu xin, hắn không thể từ chối cho được.

Hắn đã quyết định, nếu như mình qua được kiếp nạn này, bằng mọi giá cũng phải nghĩ cách lên Mễ Thành, làm Hoàng Đế.

"Có lời hứa này của ngài..! Tôi dù có chết cũng mãn nguyện..!"

Lý Dương mỉm cười, đây có thể là nụ cười tươi nhất của hắn kể từ khi đến Bắc Châu nơi này.

"Không..! Ngươi sẽ không có chết đâu..!"

Nguyễn Văn Chương không nói hai lời, đem Lý Dương cõng lấy, lao ra phía sau nhà chạy đi.

Lý Dương tuy là đã trúng tên, nhưng không phải là không còn cách cứu chữa, chỉ cần rời khỏi nơi đây, đi tìm một tên đại phu, chắc chắn có thể giúp Lý Dương chữa khỏi.

"Khánh Vương Điện Hạ..! Ngài bỏ tôi xuống đi, nếu đem theo tôi, sẽ liên lụy đến ngài..!"

Dù có chút cảm động trong lòng, tuy nhiên Lý Dương là không có nguyện ý để Nguyễn Văn Chương làm như vậy.

Quân địch đang đuổi sát phía sau, Nguyễn Văn Chương này đi một mình cũng còn khó thoát, bây giờ mang theo một người như hắn nữa, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt.

"Ngươi im miệng đi..!"

Nguyễn Văn Chương đương nhiên hiểu tình cảnh hiện tại, hắn mang theo Lý Dương là hoàn toàn không hợp lý.

Nhưng là Lý Dương tên này vì cứu mạng hắn mới bị thương thành ra như vậy, bây giờ bỏ lại y một mình chạy đi, hắn đâu có khác gì cầm thú, dù có sống sót, quan ải lương tâm này hắn cũng đi không qua.

"Đạp..! Đạp..! Đạp..!"

"Xẹt..!"

"Lý Dương..! Xem ra số chúng ta phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi..!"

Nhìn hơn ba mươi người áo đen đem mình vây lại chính giữa thế này, Nguyễn Văn Chương không khỏi cười khổ một tiếng, đúng là số chết đã đến, có chạy đường nào cũng không thể nào tránh khỏi mà.

"Xin lỗi..! Là ta liên lụy ngươi..!"

Lý Dương cũng nhìn thấy được xung quanh hoàn cảnh, hắn trong lòng thật có chút hối hận, như mình không đi đến nơi đây ngăn cản Nguyễn Văn Chương rời đi, có khi người này sẽ bình an rời khỏi được Tư Âm Huyện cũng nên.

"Không thể trách ngươi được, có lẽ đây là ý trời đó..!"

Nguyễn Văn Chương lắc đầu, theo hắn thấy, dù Lý Dương không có xuất hiện ngăn cản mình, hắn cũng rất khó có thể rời khỏi Tư Âm Huyện địa bàn để quay về.

Khắp mọi nơi nơi đây đều có người muốn tìm hắn, bọn chúng giăng ra tấm lưới vô cùng lớn, hắn có đi hướng nào, chỉ sợ cũng sẽ rơi xuống tay của bọn chúng thôi, trừ khi hắn đem dung mạo của mình hủy đi thì may ra.

"Tất cả xông lên..! Đem Khánh Vương giết chết cho ta..!"

Đêm dài lắm mộng, dù đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng Tống Mạn cũng là không có muốn giữa đường lại xảy ra bất trắc gì như những lần trước, vẫn là nên đem Khánh Vương giết đi, khi đó hắn mới có thể kê cao gối mà ngủ.

"Xẹt...! Xẹt..! Phập..!"

"A....! A...!"

"Chuyện gì..?"

Tống Mạn thất kinh hồn vía, chỉ mới xông lên một vòng thôi, bên hắn là đã bị giết mất mười người, những người này tất cả đều bị chết trong tay cung tiễn thủ, trình độ bắn tên của bọn chúng, nói thật là vượt qua đám thích khách của mình rất là xa.

"Đại nhân..! Không xong..! Là binh sĩ của Ánh Vương phái đến..!"

Nhìn qua ký hiệu trên ngọn tiễn để lại, không khó khăn cho người có nhiều kinh nghiệm như Phá Đạt hắn biết đám mũi tên này là do người nào bắn ra.

"Ánh Vương binh sĩ..! Không được, phải nhanh giết chết Khánh Vương trước khi bọn chúng đến đây..!"

Có chút khiếp sợ nhưng là Tống Mạn cũng hiểu đây là cơ hội duy nhất mình có thể giết được Khánh Vương, nhân lúc đám người kia còn chưa đến liền phải đem Khánh Vương giết đi, nếu như mà để người của bọn chúng kéo đến, khi đó đám người mình đã không còn cơ hội nữa rồi.

"Xẹt..! Xẹt...! Phập...! A..! A...!"

"Bảo hộ Khánh Vương Điện Hạ..!"

"Đại nhân..! Không còn kịp rồi, chúng ta đi mau..!"

Có thể Tống Mạn dự tính đúng đây là cơ hội giết Khánh Vương tốt nhất, tuy nhiên y lại không có tính trước Ánh Vương binh sĩ là Kỵ Binh xuất thân, thuật cưỡi ngựa cùng bắn cung là thuộc hạng nhất lưu, không thua kém gì chiến binh nhà Nguyên bên kia, bọn chúng một khi xuất thủ, khoảng cách dù xa đám người mình cũng không phải là đối thủ.

"Đi thôi..!"

Có chút không cam lòng, nhưng mà Tống Mạn cũng hiểu lời của Phá Đạt vừa rồi nói là hoàn toàn đúng.

Đám thích khách kia có bị bất hay bị giết cũng không sao, vì những người này hắn tuyển chọn từ nhiều nơi, ít có người nhận ra thân phận của bọn chúng, mà có nhận ra cũng không làm được gì.

Nhưng Tống Mạn hắn thì lại khác, hắn là thống lĩnh hộ vệ bên trong Vũ Vương Phủ, nhiều người biết đến, nếu mà hắn bị bắt hay bị giết, thân phận thế nào cũng bị lộ, còn liên lụy đến Vũ Vương, tội hành thích Trữ Quân, không người nào có thể gánh vác được trách nhiệm này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.