Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 140: 140: Văn Chương Lâm Nguy




"Để Bản Hoàng Tử cho ngươi làm một con ma rõ ràng..!"

"Bản Hoàng Tử làm như vậy, là muốn lập công lớn..! Muốn lấy lòng của Đại Thành Hoàng Đế..!"

Còn muốn để cho tên Hoàng Đế kia xem trọng, lơi lỏng đề phòng, thả hắn về Đại Mao Quốc, khi đó hắn có thể đông sơn tái khởi rồi.

"Ngươi..!"

"Rầm..!"

Chết không nhắm mắt, Nguyễn Khiêm là chết không nhắm mắt.

Hắn nghĩ mình phản lại Đại Thành đã là quá đáng lắm rồi, nhưng so với lại tên Mã Tịnh Thái này thì không tính là thứ gì cả.

"Người đâu..!"

"Có.!"

"Nguyễn Khiêm cùng Hoàng thất Đại Lễ thề chết không hàng, ngoan cố chống cự..!"

"Theo ý của Điền Thụy tướng quân ban đầu, phải đem tất cả diệt hết, chó gà không tha..!"

Âm thanh tràn đầy sát ý, ánh mắt cực lạnh như ma quỷ giáng thế, nó làm cho những người kề cận bên Mã Tịnh Thái không rét mà run.

"Tuân lệnh..!"

Tiên phong tấn công vào Hoàng Cung Đại Lễ đa số đều là binh sĩ của Đại Mao Quốc, bọn họ dĩ nhiên là nghe theo mệnh lệnh của Mã Tịnh Thái vô điều kiện rồi.

"Giết..!"

"A..! Phốc..!"

"Xin tha mạng..! Tiểu nhân chỉ là thái giám hầu hạ..!

"Phốc..!"

"A..! Tha mạng..! Chúng tôi chỉ là cung nữ hầu hạ trong cung, không phải là thành viên Hoàng Thất..!"

"Phốc..!"

"Các vị đại nhân..! Ta là Thừa Tướng của Đại Lễ Bách Thiến, ta xin hàng..! Ta..!"

"Phốc..!"

Đám binh sĩ của Đại Mao mới chẳng thèm quan tâm người trong cung là ai, có thân phận phận gì.

Đại Hoàng Tử bọn họ đã ra lệnh cho bọn họ phải đem toàn bộ người trong cung giết sạch, bọn họ chỉ việc tuân theo.

Nói nữa mấy ngày qua bọn họ đã bị đám quân đội của Đại Thành Quốc làm nhục quá thể.

Trong lòng mang một cổ uất ức không có nơi phát tiết, đám người bên trong Hoàng Cung Đại Lễ này là vật phát tiết tốt nhất.

"Đại Hoàng Tử..!"

Điền Vũ không biết nên nói cái gì cho phải đây, Đại Lễ Hoàng Cung bên trong không có bao nhiêu người của Hoàng Tộc, chỉ toàn một đám cung nữ, thái giám tay không tất sắt, mình làm như vậy..

"Điền Vũ..! Bản Hoàng Tử làm như vậy có quá đáng hay không..?"

Nguyễn Khiêm nói thế nào cũng là người từng xem trọng hắn, còn hứa gả con gái cho hắn, bây giờ hắn cho người diệt hết dòng tộc của ông ta, nghe âm thanh kêu thảm thiết bên ngoài, hắn có chút áy náy.

"Đại Hoàng Tử..! Người làm việc lớn, không nên câu nệ chuyện nhỏ..!"

"Mục tiêu tối thượng của chúng ta hiện tại là phải trở lại Đại Mao Quốc..!"

Đem lòng thương hại chôn sâu tận đáy lòng, Điền Vũ ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo cùng quyết tuyệt.

Không cho Nguyễn Phòng dâng cờ trắng đầu hàng là ý của Điền Vũ hắn.

Có ý định đem Nguyễn Khiêm cùng Hoàng Cung Đại Lễ đồ sát cũng là hắn nốt.

Mục tiêu cuối cùng là lập được nhiều công lao cho Đại Thành, để Hoàng Đế Đại Thành trọng dụng Mã Tịnh Thái.

Chí ít cũng sẽ không đem Mã Tịnh Thái giết đi, chỉ cần nuôi một tia hy vọng như vậy, bọn họ liền có cơ hội trở về Đại Mao.

"Điền Vũ tướng quân nói đúng lắm..! Chỉ cần trở về, Bản Hoàng Tử sẽ bất chấp tất cả..!"

Một chút thương xót ban đầu không còn sót lại chút gì.

Mã Tịnh Thái hắn nhớ lại những sĩ nhục những ngày qua mình phải nhận, càng là thôi thúc hắn trở về.

Hắn phải trở lại, hắn phải làm Hoàng Đế của Đại Mao.

Hắn phải bắt tên khốn Nguyễn Văn Khánh kia phải chịu sĩ nhục gấp trăm lần mà hắn phải nhận.

"Keng..!"

"Dừng tay..!"

"Bái kiến Đại Tướng Quân..!"

"Mã Tịnh Thái..! Đây là có chuyện gì..?"

Bước vào Hoàng Cung bên trong xác chết la liệt, ngay cả những người không có một chút khả năng tự vệ như cung nữ thái giám cũng chết hết, chuyện này làm cho hắn có chút tức giận.

"Hồi Đại Tướng Quân..! Đại Lễ Hoàng Đế Nguyễn Khiêm thề chết không hàng, ra lệnh cho tất cả người trong Hoàng Cung chống lại chúng ta..!"

"Bị buộc không còn cách nào khác nên chúng tôi mới ra tay..! Xin Đại Tướng Quân trách phạt..!"

Mã Tịnh Thái hắn đã ra tay, đương nhiên cũng là dự phòng được trường hợp Bình Điền Thụy đột nhiên tiến vào chất vấn, hắn đã chuẩn bị lý do thoái thác toàn vẹn từ lâu.

...

"Công Chúa..! Không được..! Không được ra bên ngoài..!"

Lạc Tế Nam bị dọa cho không nhẹ, biết vậy hắn tiếp tục đánh ngất Nguyễn Yến Nhi để cho cô ta không có tỉnh dậy là được rồi.

"Tế Nam thống lĩnh..! Mã Tịnh Thái tên đó nói dối, chính y đã ra tay giết Phụ Hoàng của ta..!"

Qua khe hở nàng nhìn thấy bên ngoài kia mọi chuyện quá rõ ràng, Phụ Hoàng của nàng vốn có ý quy hàng.

Nhưng mà Mã Tịnh Thái không có cho Phụ Hoàng nàng cơ hội, một hai phải dồn Phụ Hoàng nàng vào con đường chết.

Nàng phải trả thù, nàng phải ra bên ngoài vạch trần âm mưu của Mã Tịnh Thái.

"Công Chúa.! Ngài hãy bình tĩnh lại một chút đi..!"

"Tránh ra..! Ta phải đi ra bên ngoài..! Ngay lập tức..!"

Cha nàng chết một cách oan ức như vậy, Nguyễn Yến Nhi nàng không cam tâm, bằng mọi giá nàng phải diệt được Mã Tịnh Thái, trả thù cho cha nàng.

"Bốp..! A..!"

"Công Chúa..! Xin lỗi rồi..!"

Lạc Tế Nam lắc đầu, hắn không còn cách nào khác chỉ có thể đem Nguyễn Yến Nhi đánh ngất đi.

Hắn lăn lộn trên quan trường nhiều năm, hiểu biết chuyện còn nhiều hơn Nguyễn Yến Nhi nhiều lắm.

Bây giờ nếu mà ra bên ngoài, không chỉ không có vạch trần âm mưu của Mã Tịnh Thái, hai người bọn họ còn khó mà thoát khỏi cái chết nữa.

...

"Ấy..! Đại Hoàng Tử lần này đã lập được công lao lớn cho Đại Thành..! Đâu có lỗi gì..!"

Dù có đôi chút ngạc nhiên, nhưng Bình Điền Thụy cũng không có truy cứu đến cùng.

Đối với hắn mà nói, đem Đại Lễ tiêu diệt đã hoàn thành được nhiệm vụ mà Nguyễn Văn Chương đã giao cho hắn trước lúc lên đường.

Còn Nguyễn Khiêm này sống hay chết, không có quan trọng lắm thì phải.

"Đa tạ Đại Tướng Quân hiểu cho.! Từ nay về sau..! Mã Tịnh Thái xin được đi theo Đại Tướng Quân, cúc cung tận tụy, trung thành với Bệ Hạ..!"

Nếu đã muốn dùng sách lượt nằm gai nếm mật, như vậy thì nên làm tuyệt một chút đi.

"Đại Hoàng Tử có lòng..! Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại với Bệ Hạ sau..!"

Bình Điền Thụy càng nhìn Mã Tịnh Thái, càng cảm thấy con người này quá nguy hiểm.

Không thể ngờ chỉ qua một hồi làm pháo hôi, tên tiểu tử này lại có sự thay đổi lớn đến như vậy.

"Đại Tướng Quân..! Không xong rồi..!"

"Có chuyện gì..?"

Đại Lễ Quốc đã bị diệt, nhiệm vụ của đám người mình đã hoàn thành, Bình Điền Thụy cũng không hiểu Lưu Kiến Hoa này lo lắng chuyện gì nữa.

"Đại Tướng Quân..! Là như vậy..! Là như vậy..!"

"Cái gì..? Ngươi không có nói đùa chứ.?"

"Hồi Đại Tướng Quân..! Ta làm sao dám nói đùa cùng ngài..!"

"Chuyện xảy ra khi nào..?"

Bình Điền Thụy lòng nóng như lửa đốt, quả thật tin tức mà Lưu Kiến Hoa vừa nói quá mức đáng sợ một chút.

"Là một ngày trước..!!"

Lý Dương bên kia nói cho hắn biết đã mất liên lạc với Bệ Hạ một ngày trước.

Hiện tại Lý Dương đang cho người khắp nơi đang đi tìm kiếm tin tức của Bệ Hạ.

Hổ Tử Vệ cùng quan lại triều đình còn phát xung quanh rất nhiều quân đội cải trang làm thích khách, tình thế vô cùng nguy hiểm.

"Tư Thành thống lĩnh..!"

"Có thuộc hạ.!"

Sự việc có vẻ nghiêm trọng, nhìn gương mặt lúc xanh lúc trắng của Bình Điền Thụy.

Hắn biết tin tức vừa rồi Lưu Kiến Hoa báo lên rất là quan trọng, có ảnh hưởng lớn đến đại cục.

"Ta giao lại mọi chuyện Lễ Quận nơi đây cho ngài xử lý, không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì..!"

"Tuân lệnh Đại Tướng Quân..!"

"Hạ lệnh cho toàn quân, chúng ta lập tức quay trở lại Linh Đài Thành, không được chậm trễ..!"

Bệ Hạ rời khỏi Hoàng Cung, còn là đang bị sát thủ truy sát.

Bình Điền Thụy hắn hiểu quá rõ ràng hậu quả nghiêm trọng một khi vị Bệ Hạ kia xảy ra chuyện.

"Vâng..! Đại Tướng Quân..!"

Lưu Kiến Hoa không có một chút chậm trễ nào cả, cho người đánh trống triệu tập binh mã, chuẩn bị trở lại Linh Đài Thành.

...

P/s: Chương thứ ba trong ngày đưa lên, cầu đề cử hoa, cầu thảo luận, nhận xét góp ý chân thành của các bạn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.