Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 130: 130: Diễn Biến Không Ngờ




Hừ..! Thì ra đây chính là mục đích thật của ngươi..! Bình Điền Thụy cùng nhiều bá quan văn võ nhìn qua.

Tất cả đều hiểu rõ trong lòng Nguyễn Du Nhiên đang đánh cái bàn tính gì khi tự nguyện xung phong ra bên ngoài Tân Nha Thành chống địch.

Chẳng qua cũng chỉ vì cái chức Đô Thống của Tân Nha Quân Đoàn đang bị bỏ trống mà thôi.

"Được..! Bây giờ trẫm phong cho khanh làm Chấn Tây Đại Tướng Quân, thống lĩnh Tân Nha Quân Đoàn, bảo hộ Tân Nha Thành..!"

Nguyễn Du Nhiên có tâm tư riêng, đây là điều mà Nguyễn Văn Chương hắn đã nhìn ra từ lâu.

Cũng không thể trách Nguyễn Du Nhiên được, người luôn muốn hướng lên cao, nước luôn chảy xuống chỗ thấp.

Hơn nữa Nguyễn Du Nhiên trước giờ vẫn luôn trung thành với lại Nguyễn Văn Thanh hắn đây, để Nguyễn Du Nhiên ra bên ngoài không phải là không được.

Thật không công bằng..! Bình Điền Thụy hít sâu vào một hơi, che giấu bất mãn trong lòng mình.

Nói ra chức Đô Thống của Tân Nha Quân Đoàn hắn cũng muốn ngắm đến, lần này lập công lớn, hắn chính là có ý định xin Nguyễn Văn Chương cho hắn chỉ huy Tân Nha Quân Đoàn.

Nếu mà Tân Nha Quân Đoàn trong tay hắn, để hắn huấn luyện, không qua một hai năm, hắn tự tin mình có thể đánh tan Hắc Giang Quân Đoàn, lấy lại Hắc Giang Quận cho Đại Thành.

Có người hỏi hắn đã là Đô Thống của Thành Hổ Quân, chi quân đội mạnh nhất Đại Thành rồi, vậy còn ham muốn Tân Nha Quân làm cái gì.

Hắn chỉ có thể nói đám người kia suy nghĩ thiển cận.

Thành Hổ Quân nói sao cũng là Quân Đội do Hoàng Gia trực tiếp quản lý, hắn chỉ mang cái danh hảo.

Xong chuyện phải trao lại binh quyền cho Bệ Hạ ngay, trở lại làm một tên tướng quân nhàn hạ của hắn trước đây, đây là điều mà hắn không mong muốn.

Tiếc là..

"Tạ ân Bệ Hạ..!" Nguyễn Du Nhiên tương đương là vui mừng.

Hắn chính là nhắm đến vị trí này từ rất lâu rồi, có thể thoải mái thi triển tài năng của mình, không cần phải ở Mễ Thành này dưỡng già, sao hắn có thể không vui cho được.

"Tuy nhiên nếu như Tân Nha Thành mà thất thủ..! Khanh cũng không nên trách trẫm vô tình..!"

"Xin Bệ Hạ an tâm..! Nếu như để Đại Mao Quốc quân đội nhập thành, thần xin nguyện lấy cái chết để tạ tội..!"

Trên đời không có bữa trưa miễn phí, cái này Nguyễn Du Nhiên hắn là hiểu rõ.

Mục tiêu của hắn không chỉ là xây dựng Tân Nha Quân Đoàn hùng mạnh, không để cho Đại Mao Quốc tiến vào nửa bước.

Mà hắn còn có dã tâm đem Hắc Giang Quận lấy lại, điều mà suốt mười mấy năm qua Phí Mân chưa bao giờ làm được.

"Được..! Đứng lên đi..! Nếu như cần gì khanh cứ việc lên tiếng, triều đình sẽ đáp ứng đầy đủ mọi yêu cầu..!"

Có Nguyễn Du Nhiên trấn thủ biên giới phía Đông, hắn cũng an tâm hơn phần nào.

"Bệ Hạ..!"

"Ấy..! Nơi đây không phải là nơi bàn bạc chính sự, chúng ta đi vào Hoàng Cung trước đi..!"

Binh sĩ cũng mệt, các quan viên tướng lĩnh cũng không thoải mái gì, giờ là lúc nên nghỉ ngơi đi một chút.

"Tuân lệnh Bệ Hạ..!" Bình Điền Thụy cùng các tướng lĩnh cung kính nghe theo.

Bọn họ cũng hiểu bên ngoài này bàn chuyện chính sự có quá nhiều điều bất tiện, cơ mật quốc gia sao có thể nói ở nơi này.

"Xẹt..! Xẹt..! A..!"

"Có thích khách..!"

"Bảo hộ Bệ Hạ..!"

"Lập tức hộ giá..! Nhanh..! Nhanh lên..!"

Dị biến xảy ra làm cho tất cả quan lại sắc mặt kịch biến, một phen gà bay chó chạy xảy ra, trong lúc nhất thời nơi đây trở nên cực kỳ hỗn loạn.

"Bệ Hạ bị thương..! Mau truyền Thái Y..!"

"Lập tức truyền Thái Y..!"

Âm thanh này từ miệng Lý Dương phát ra, nó làm cho Bình Điền Thụy, Nguyễn Du Nhiên mấy người tướng lĩnh đứng đầu như rơi xuống hầm băng ngàn mét.

Đặc biệt là Bình Điền Thụy cùng Lưu Kiến Hoa hai người.

Mấy tên thích khách vừa rồi chính là ở bên trong đám hàng binh bại tướng của Mã Tịnh Thái mà bọn họ đã khống chế được đi ra.

Nếu như Bệ Hạ có chuyện gì, cái đầu của hai người bọn họ sẽ là những chiếc đầu đầu tiên không thể nào giữ lại được.

"Lập tức đưa Bệ Hạ trở lại Hoàng Cung..!" Nguyễn Khải lập tức ra lệnh.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Nguyễn Khải hắn cũng không thể ngờ có trường hợp này xảy ra.

"Vâng.! Thừa Tướng đại nhân.!"

Cấm Vệ Quân, Hổ Tử Vệ vây quanh Nguyễn Văn Chương kín mít.

Tình cảnh của Nguyễn Văn Chương sau khi bị trúng một kiếm kia như thế nào là không có ai biết được cả, không khí xung quanh là có chút trầm trọng.

"Thừa Tướng đại nhân..! Thích khách đã bị khống chế lại, tuy nhiên..!"

Kê Khá đám người đi lại gần bên cạnh Nguyễn Khải.

Hiện tại Bệ Hạ khu vực ngoài Hổ Tử Vệ ra không ai ra vào được, nơi đây chức quan của Nguyễn Khải là lớn nhất, mọi chuyện nên hỏi ý kiến của y trước.

"Không có tuy nhiên..! Các vị nên hiểu rõ Cấm Vệ Quân là đã khống chế được đám thích khách, áp tải bọn chúng vào Thiên Lao rồi..!"

Nguyễn Khải chỉnh lại lời nó của đám người Kê Khá một chút.

"Vâng..! Chúng tôi đã hiểu..!"

Ánh mắt của Nguyễn Khải hiện tại như muốn giết người một dạng, không người nào dám đi làm trái lệnh của y.

Uy nghiêm của Thừa Tướng hiện ra là không người nào dám khinh thường.

"Thừa Tướng đại nhân.! Bình Điền Thụy cùng Lưu Kiến Hoa đã được đưa đến..!"

Nguyên Hạc ngoài chuyện chỉ huy Cấm Vệ Quân trấn áp đám thích khách kia ra, còn là đem hai người Bình Điền Thụy cùng Lưu Kiến Hoa bắt lại.

Cũng may Thành Hổ Quân không người nào chống lại, hai người Bình Điền Thụy cũng tự giác chịu trói, nếu không chuyện này mệt mỏi lắm.

"Điền Thụy tướng quân..! Kiến Hoa tướng quân..! Làm phiền hai vị đi theo ta vào Hoàng Cung một chuyến..!"

Nguyễn Khải trầm ngâm, hắn không cho là hai người Bình Điền Thụy là người có liên quan đến vụ ám sát Bệ Hạ lần này, tuy nhiên cẩn thận vẫn tốt hơn.

"Thừa Tướng đại nhân..! Không có vấn đề gì..!"

Bình Điền Thụy thở dài, hắn quá xui xẻo một chút, đi theo Nguyễn Khải vào Hoàng Cung lần này, cái mạng của hắn cùng Lưu Kiến Hoa là buộc chung lại với vị Bệ Hạ kia.

Nếu y không sao thì thôi, hai người mình còn có hy vọng, nếu mà rủi thay Bệ Hạ có chuyện.

Hai người mình dù không liên quan đến chuyện này, cũng sẽ bị khép vào tội sơ xuất gây hậu quả nghiêm trọng..

"Du Nhiên tướng quân.! Thành Hổ Quân tạm thời do ngài đến điều khiển đi, chờ khi Bệ Hạ hồi phục, sẽ có sắp xếp khác..!"

Bình Điền Thụy tự giác giao ra Hổ Phù điều binh, chuyện này cũng làm cho Nguyễn Khải thở ra một hơi.

Dù Bệ Hạ đang gặp chuyện, nhưng triều đình cùng quân đội tuyệt đối không thể nào loạn được.

Nơi đây ngoài Bình Điền Thụy ra thì cũng chỉ có Nguyễn Du Nhiên chức vị cao nhất, lựa chọn y tạm thời tiếp nhận Thành Hổ Quân là tối ưu nhất rồi.

"Thừa Tướng đại nhân xin an tâm.! Ta biết phải làm như thế nào..!"

Tiếp nhận Hổ Phù mà Nguyễn Du Nhiên trong lòng chẳng có một chút vui vẻ gì cả.

Tâm tư của hắn hiện tại đặt cả vào xe ngựa đưa Nguyễn Văn Chương đi vào Mễ Thành.

Nếu như Nguyễn Văn Chương mà có chuyện gì..!

Hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

...

"Phụ thân..! Quá tốt rồi..! Thật sự là quá tốt rồi..!" Hàn Phong không nén được vui mừng trong lòng.

Nói ra thì là lời đại nghịch bất đạo chứ trong lòng của hắn là đã muốn cái tên Hoàng Đế kia chết đi từ lâu.

Lần này thì tốt rồi, có người thay bọn họ làm chuyện này, hắn cầu mong làm sao cho tên Hoàng Đế kia lần này bị chết đi luôn, khi đó mọi người đều vui vẻ.

"Phụ thân.! Ngài có tâm sự..?"

Bệ Hạ trúng kiếm của sát thủ, sống chết không rõ, theo lý phụ thân của hắn nên vui mừng mới phải, nhưng nhìn lại thần sắc của cha mình thì không có được vui như hắn nghĩ.

"Ngươi có nghĩ đến, nếu như Bệ Hạ vượt qua lần này, chúng ta sẽ có hậu quả gì hay không?"

Hàn Ly gương mặt vẫn mang một cổ lo lắng như thế, chưa bao giờ thoải mái qua.

"Vượt qua lần này..!"

Thì cũng đâu có liên quan đến chúng ta, dù sao thì đám thích khách ám sát Bệ Hạ cũng đâu phải do Hàn gia bọn họ phái ra đâu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.