Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 115: 115: Tiêu Diệt Quý Tộc




"Nguyễn Khải tiên sinh đã hiểu lầm..! Nếu như tôi muốn giết tiên sinh, chỉ cần phái ra sát thủ là được rồi..! Đâu cần thiết phải tự mình đến nơi đây..!"

Lời nói của Nguyễn Khải tuy vô tình, nhưng cũng liền cảnh tỉnh cho Nguyễn Văn Chương hắn một chút.

"Xin lỗi công tử..! Là tôi đã hiểu lầm ngài..!"

Nghĩ lại cũng phải, Nguyễn Khải hắn nói sao cũng có chút công phu bản lĩnh, những tên công tử này thường quý mạng mình hơn bất kỳ thứ gì, làm gì có chuyện tự mình đến đây ra tay giết hắn.

"Nguyễn Khải tiên sinh..! Nơi này không phải là chỗ nói chuyện..! Chẳng hay..!"

"Là Nguyễn Khải thất lễ, xin mời công tử vào bên trong..!"

Người đến là khách, để khách khứa đứng bên ngoài nói chuyện thế này thật là quá không hợp lẽ thường.

Cũng là vì vừa rồi hắn có chuyện thương tâm, nên không chú ý đến điểm này.

"Xẹt.!"

"Bệ Hạ..! Xin người hạ lệnh..!"

"Khanh điều động thêm Cấm Vệ Quân đến đây, âm thầm bảo hộ cho Nguyễn Khải..!"

"Thần tuân chỉ..!" Nguyễn Chính âm thầm kinh hãi.

Hắn chưa từng nhìn thấy qua vị Bệ Hạ này lại xem trọng một người đến trình độ này, ngay cả Cấm Vệ Quân cũng điều động đến nơi này.

Xem ra khi trở lại hắn phải điều tra kỹ xem Nguyễn Khải này là thần thánh phương nào mới được.

"Nhà cửa nghèo túng, không có gì tiếp đãi, mong công tử bỏ qua..!" Nguyễn Khải có chút xấu hổ.

Lâu nay hắn chỉ nghĩ đến phương pháp cải cách, cũng như làm sao dâng nó lên cho các vị Hoàng Đế.

Việc kinh tế bên trong gia đình đều do một tay Mã Yến đến lo liệu, mà phụ nữ thời nay có thể làm gì ra tiền, đủ ăn ngày hai bữa đã là cố gắng lớn nhất của Mã Yến rồi.

"Không có sao..! Nơi đây ta có một ít rượu nhạt cùng thức ăn..! Xin Nguyễn Khải tiên sinh đừng chê..!"

Quyết định cùng Nguyễn Khải trò chuyện thời gian không ngắn, chắc chắn hắn sẽ không có cơ hội trở lại Hoàng Cung kịp thời để mà dùng buổi tối, nên cũng là để Nguyễn Chính chuẩn bị một chút.

"Công tử thật quá khách khí rồi..!"

Lâu lắm rồi Nguyễn Khải hắn không được uống rượu, ngửi được mùi rượu hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Thêm vào mùi gà quay thơm phức, làm cho cái bụng của hắn biểu tình liên tục.

Đã thật quá lâu hắn không gặp được bữa tiệc nào thịnh soạn như vậy, nếu không phải tự trọng thân phận người đọc sách, cũng là sợ tên thanh niên này chê cười, hắn đã thất lễ từ lâu.

"Nguyễn Khải tiên sinh..! Không dối gạt ngài, tôi cũng là một người thừa kế gia tộc không nhỏ tại Mễ Thành này..!"

Rượu đã qua ba lượt, cũng là lúc nó chuyện chính rồi.

"Mời công tử nói tiếp..!"

Hoàn toàn không có gì bất ngờ, nếu Nguyễn Văn Chương không tự khai nhận, hắn còn cho Nguyễn Văn Chương là người thừa kế của một Quý Tộc gia tộc nữa kia.

"Nguyễn gia chúng tôi là gia tộc kinh doanh muối tại Mễ Thành..! Tuy nhiên đối với lại tình hình chính trị của quốc gia hiện nay, gia tộc chúng tôi cũng rất là quan tâm..!"

Nguyễn Khải vẫn không lên tiếng, hắn chờ Nguyễn Văn Chương nói tiếp.

Từ xưa đến nay kinh doanh mang đến nhiều lợi nhuận nhất chính là kinh doanh chính trị.

Nhất là những gia tộc có hùng tâm trở mình thành Quý Tộc như là gia tộc tên thanh niên trước mắt này.

Hắn quá hiểu những gia tộc như vậy cần là những thứ gì.

"Hiện tại Quý Tộc nắm quyền, người dân khốn khổ, Văn Chương cũng có lòng giúp bá tánh một tay..! Nhưng Nguyễn Khải tiên sinh cũng biết, chúng tôi chỉ là một gia tộc nhỏ, tài lực cũng có hạn, muốn giúp cũng như là muối bỏ biển..!"

Tình hình có chút không đúng..! Nguyễn Khải sinh nghi.

Không phải là tên Nguyễn Văn Chương này muốn đến đây thỉnh giáo hắn làm sao có thể đưa gia tộc của mình lên hàng Quý Tộc.

Thử thách hắn một chút, sau đó mời hắn về làm quân sư đề ra những kế sách sắp đến hay sao..?

Làm sao nói chút lại chuyển qua vấn đề quốc kế dân sinh rồi.

Bộ trên đời này còn có nhà giàu nào chịu giang tay ra giúp đỡ người nghèo khó hay sao.

Hắn thật khó nghĩ quá, cũng không biết tay thanh niên này trong hồ lô bán thuốc gì nữa.

"Nhưng theo ý của tiên sinh..! Lấy đất của Quý Tộc phân chia cho người dân, cắt giảm đi sự thao túng quan quyền bên trong triều đình...!"

"Một khi làm như vậy, hậu quả thiết nghĩ không thể nào tưởng tượng được.! Quý Tộc sẽ không có bỏ qua quyền lợi của mình, bọn họ sẽ tạo phản, khi đó không phải đất nước sẽ lâm nguy hay sao..!"

Nói một hồi lâu, Nguyễn Văn Chương là quay lại vấn đề chính, cũng là vấn đề mà hắn quan tâm nhất hiện nay.

"Công tử nói vậy là sai rồi..! Những nơi khác ta không biết, nhưng mà ở Đại Thành Quốc này, ta biết Bệ Hạ có thể làm được, Bệ Hạ có thể trấn áp được Quý Tộc, cũng sẽ không có làm cho Quý Tộc nỗi lên tạo phản trên bình diện lớn..!"

Nguyễn Văn Chương nhắc đến chính sự quốc kế dân sinh, chính là gãi đúng chỗ ngứa của hắn rồi.

Trong lúc vô tình, hắn cũng quên đi mất chuyện một tên công tử buôn muối như Nguyễn Văn Chương, là sao lại đi quan tâm cùng hiểu sâu rộng tình hình quốc kế dân sinh như thế kia.

"Nguyễn Khải tiên sinh tin tưởng vào Bệ Hạ hiện tại như vậy sao..?"

Quái, là Nguyễn Văn Chương hắn đang hỏi y mà, quay qua cái liền nịnh bợ hắn là sao..?

"Văn Chương công tử..! Đối với vị Bệ Hạ hiện tại của Đại Thành Quốc ta rất là có niềm tin..!"

"Ngài nhìn xem, ở trên Đại Lục này có vị Quân Vương nào chỉ vừa mới lên ngôi lại hủy đi Phủ Thừa Tướng, diệt ba cái Quý Tộc đứng đầu của đất nước, trấn áp người nắm trong tay binh quyền mạnh nhất đất nước mình hay là không..?"

"Cái này thì ta chưa có nghe nói qua..!".

"Đúng vậy..! Đại Thành Thái Tổ năm xưa tuy đưa ra Lệnh Giới Nghiêm, nhưng ông ấy cũng chỉ giết một vài thế lực nhỏ cảnh tỉnh thế lực lớn, sau vẫn phải dựa vào Quý Tộc cùng quân đội đến giúp đỡ..!"

Chính vì sự quyết đoán của vị Bệ Hạ này, thế cho nên Nguyễn Khải hắn đã nhìn thấy hy vọng.

Hy vọng chính sách của mình có thể được thực thi ngay bên trong đất nước này.

Hắn kiên trì, hắn không nghe lời khuyên của vợ mình, cũng là vì vị Bệ Hạ kia đưa đến cho hắn niềm tin vô cùng lớn lao.

"Nguyễn Khải tiên sinh..! Nếu như ngài là Thừa Tướng của Đại Thành hiện tại, ngoài việc cải cách ra, ngài có khuyên can Bệ Hạ đem Quý Tộc tiêu diệt hết hay là không..?"

Nguyễn Văn Chương trầm ngâm, sắc mặt cũng nghiêm túc trở lại.

...

"Sao rồi..!"

Để ý kỹ trên tay Uông Vĩ đang cầm một tờ giấy chắp vá nhiều nơi, nếu Nguyễn Khải có mặt tại nơi đây, chắc chắn sẽ nhận ra được đó là nét chữ do hắn viết ra.

"Thưa phụ thân..! Người của chúng ta đã thất bại..!" Uông Thành cung kính hồi báo.

"Không lý nào..! Nguyễn Khải chỉ là một người bình thường mà thôi, tại sao có thể thoát khỏi sự truy sát của tử sĩ chúng ta..?" Uông Vĩ là chính trị gia có nhiều kinh nghiệm trên quan trường.

Nếu như là trước đây, một nhân vật nhỏ như Nguyễn Khải vậy, có nắm trong tay cương lĩnh tiêu diệt Quý Tộc tốt đến đâu, hắn cũng khinh thường để ý.

Tuy nhiên bây giờ không giống, Bệ Hạ có ý định triệt tiêu Quý Tộc, chính sách cải cách của Nguyễn Khải này đưa ra không mưu mà hợp với ý của Bệ Hạ.

Điều này làm cho Uông Vĩ hắn cảm nhận được một tia hơi thở nguy hiểm.

Hắn cảm giác được mưa gió đang chuẩn bị kéo đến thêm một lần nữa.

Trong cơn mưa gió bão bùng kia, nó sẽ đem tất cả Quý Tộc tại Đại Thành Quốc này chôn vùi, trong đó có cả Uông gia của hắn.

"Phụ thân...! Người của chúng tư phải đi gặp phải Cấm Vệ Quân mai phục, hai mươi tử sĩ đã không còn trở lại..!"

"Cạch..! Phốc..!"

"Phụ thân....! Phụ thân..!"

"Ta không sao.!"

Hắn không thể nào chết được, có chết cũng phải làm sao để cho Uông gia trường tồn xuống dưới, không thể nào để nó chôn vùi trong tay mình được.

"Bệ Hạ..! Bệ Hạ..!" Uông Vĩ ánh mắt sâu thẳm.

Cấm Vệ Quân xuất hiện, hắn đương nhiên là biết Nguyễn Văn Chương đã tìm đến Nguyễn Khải, cũng là có ý định bảo vệ cho Nguyễn Khải, lần này hắn vẫn là chậm hơn vị Bệ Hạ kia một bước chân..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.