Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 114: 114: Muốn Giết Mình Thôi




"Tiền nhà tháng này tôi đã trả thay ông rồi..! Còn đây là giấy ly hôn..! Ông hãy ký vào đi..!"

Mã Yến không có nói gì nhiều, chỉ tay vào một tờ giấy trên bàn vừa mới viết ra không lâu.

"Vì..! Vì sao..?"

Phu thê bọn họ trải qua mười năm thời gian sinh sống, đi qua rất nhiều vùng đất, sướng khổ có nhau, tình cảm vô cùng tốt, vì sao lại đi đến một bước này.

"Trong lòng của ông đã có đáp án..! Cần gì phải hỏi tôi..!"

"Bà..! Bà có thể cho tôi thêm một chút thời gian nữa hay không..? Tôi hứa với bà..!".

"Đủ rồi..! Câu nói này mười năm qua tôi đã nghe quá nhiều lần rồi...!"

Từ nước Đại Nam đến Đại Long, Đại Nghê giờ là Đại Thành, trong vòng mười năm qua, mỗi lần bị các nơi từ chối, Nguyên Khải đều là nói câu này.

Mã Yến nàng đã nghe quá nhiều lần, cũng cho Nguyên Khai quá nhiều thời gian, nhưng mà đổi lại thì thế nào, lần nào Nguyễn Khai cũng đem đến sự thất vọng to lớn cho nàng.

"Nguyễn Khải..! Không phải là Mã Yến tôi không cho ông cơ hội, chỉ cần mấy năm trước ông chịu nghe lời tôi..! Bỏ đi cái mộng tưởng xây dựng vương quốc hùng mạnh kia, làm một người thầy giáo bình thường tại Đại Ngu..! Mã Yến tôi cũng không có thay lòng đổi dạ, vẫn sẽ ở bên ông cả đời..! Nhưng mà ông..!"

Khư khư cố chấp, luôn muốn ảo tưởng làm đại sự, viết ra chính sách cải cách, muốn quốc gia triệt để cải cách, loại bỏ dần Quý Tộc.

Ngay từ đầu, nàng đã nói chính sách này không khả thi, trên Cổ Nam Đại Lục này có vị Hoàng Đế nào lại không muốn dựa vào Quý Tộc lực lượng để trị vì đất nước.

Ai lại không muốn bóc lột sức lao động rẻ mạt của dân chúng để thực hiện ý đồ bá chủ của mình.

Chính sách của Nguyễn Khải đã đi ngược lại với sự vận hành của Cổ Nam Đại Lục, chống lại toàn bộ Quý Tộc trên thế giới này, thử nói xem ai sẽ nghe lời y, ai dám nghe lời y?

Mã Yến nàng cứ nghĩ qua một lần bọn họ bị người của một tên Quý Tộc nơi Đại Nghê Quốc ám toán thoát chết, Nguyễn Khải sẽ thay đổi lập trường của mình, làm lại cuộc đời, cùng nàng trở lại Đại Ngu.

Nhưng nàng đã nhầm, Nguyễn Khải không thay đổi, ông ta vẫn muốn mơ mộng đến chuyện sẽ có người tin tưởng làm theo ông ta.

Một người luôn sống trong mộng mơ ảo tưởng, không chịu nhìn vào thực tại như Nguyễn Khải, làm gì có tương lai gì đáng nói, đi theo người như vậy không có kết cục tốt đẹp gì.

"Phu nhân..! Bà nói đúng..! Tôi không nên mơ mộng nữa, tôi sẽ theo bà về Đại Ngu Quốc..!"

Nguyễn Khải thầm thở dài, bỏ đi mộng tưởng của mình là điều đau khổ biết bao.

Hắn cũng biết được những gì mình làm ra không phải là không thể thực hiện được.

Đồng thời hắn cũng cảm giác được Đại Thành Quốc nơi này vị Hoàng Đế kia sẽ thực hiện theo chính sách của mình, giúp Đại Thành hùng mạnh.

Những gì mà hắn chứng kiến trong vòng gần một tháng qua vị Hoàng Đế này trị vì đất nước hắn cảm thấy rất có hy vọng rất lớn.

Nhưng hy vọng thì có thể làm được gì, hắn vẫn không thể nào gặp được vị Hoàng Đế của Đại Thành Quốc kia.

Hắn đã làm đủ mọi cách rồi, số trời không ủng hộ hắn, hắn cũng đành chịu, đây có thể là ông trời không muốn hắn nổi danh đây.

Hắn chỉ có thể bỏ cuộc.

"Nguyễn Khải..! Đã quá muộn rồi..!"

"Muộn..! Không lẽ..!"

"Ông nghĩ không sai..! Người nhà tôi bên Đại Thành đã tìm cho tôi một mối hôn sự mới, người này là một vị Nam Tước đã về hưu..!" Có khá nhiều đất đai, có thể giúp nàng một cuộc sống sung túc khi về già.

Quan trọng nhất là không phải sống trong những ngày tháng lang thang nguy hiểm như hiện tại, không biết bao giờ thì mình sẽ bị người ta giết chết.

"Được..! Tôi ký..! Bà cầm tờ đơn này đi đi..!"

Nguyễn Khải nhìn lại, Mã Yến năm nay mới ngoài ba mươi một chút mà thôi, thời gả cho hắn được mọi người xem là chồng già vợ trẻ là tiên.

Bây giờ Mã Yến vẫn còn tư sắc nhiều lắm, không sánh được với những cô gái mười bảy mười tám, nhưng cũng không kém nhiều.

Còn Nguyễn Khải hắn đây, năm nay đã gần sáu mươi, tóc tai cũng dần chuyển bạc rồi, thật sự là không xứng với lại Mã Yến.

"Ông..! Ông hãy bảo trọng..!"

Mã Yến cầm tờ đơn ly hôn trong tay, ánh mắt có chút không nỡ, nhưng cũng không thể nào làm gì khác.

"Két..!"

"Công tử cần tìm ai..?"

Ra cửa nhìn thấy một người thanh niên cũng còn khá trẻ tuổi, nhìn trang phục trên người cũng là thuộc diện gia tộc giàu có, thật sự rất hiếm khi nhà mình tiếp đãi được những nhân vật như thế này..!

Trừ khi là đám người quý tộc kia tìm đến trừ khử Nguyễn Khải..

Nghĩ đến chuyện này, Mã Yến không khỏi run sợ lùi về phía sau vài bước.

"Phu nhân không cần sợ..! Tại hạ Nguyễn Văn Chương, xin hỏi đây có phải là nhà của Nguyễn Khải, Nguyễn học sĩ hay không..?"

Theo như tin tức Lý Dương cung cấp, Nguyễn Khải sống tại nơi này thì phải.

Trong nhà còn có một người vợ năm nay mới hơn ba mươi một chút, trông khá xinh đẹp, có thể là người phụ nữ trước mắt của mình đây.

"Phải..! Đây là nhà của Nguyễn Khải..! Xin mời công tử cứ tự nhiên..!"

Nhìn ra tay công tử này cũng tử tế, lễ phép, không có giống đám hung thần ác sát trước đây muốn giết hai người bọn họ, nàng cũng yên tâm cho Nguyễn Khải phần nào.

"Chuyện gì đây..!" Có khi nào mình tìm lộn nhà rồi không?

Tin tức nói tình cảm của hai vợ chồng Nguyễn Khải rất tốt mà, sao hắn nhìn lại người phụ nữ này như muốn rời khỏi căn nhà này thế này, còn xách theo tay nải nữa, trận thế không mấy khả quan.

"Xin hỏi Văn Chương công tử tìm tôi có chuyện gì chỉ dạy..?"

Động tĩnh bên ngoài cũng làm cho Nguyễn Khải bên trong nhà chú ý, hắn mở cửa đi ra, cảm nhận Nguyễn Văn Chương cũng không phải là người xấu, nên cũng là lễ phép chào hỏi.

"Xin cho hỏi ngài có phải là Nguyễn Khải học sĩ hay không..?"

Người giống người không ít, thêm vào người phụ nữ vừa rồi rời đi, làm cho Nguyễn Văn Chương trở nên cẩn thận một chút.

"Tôi chính là Nguyễn Khải..!"

Ngẫm nghĩ một chút, Nguyễn Khải lên tiếng nói tiếp:

"Nghĩ đến tôi cũng không phải là người nổi tiếng gì, chắc cũng sẽ không có người nào mạo danh của tôi đâu..!"

"Nguyễn Khải học sĩ quá khiêm tốn rồi..! Chính sách ngài đưa ra cũng làm chấn động rất nhiều nước..! Bây giờ cao tầng các nước không ai là không biết đến đại danh của Nguyễn Khải học sĩ..!" Nguyễn Văn Chương nửa thật nữa đùa.

Đùa là bây giờ Nguyễn Khải rất vô danh, nói không người hay biết đến cũng không có quá, nhưng mà nếu sau này cải cách thành công.

Nguyễn Văn Chương hắn cam đoan, trên toàn bộ Đại Lục này sẽ không có người nào mà không biết đến cái tên Nguyễn Khải.

"Văn Chương công tử quá khách khí..!"

Ước mơ là như vậy, hiện thực cách hắn một khoảng cách quá xa, bây giờ mà có người chịu nhớ đến cái tên của hắn thôi thì hắn cũng đã đủ mãn nguyện rồi.

Nguyễn Khải nhìn Nguyễn Văn Chương người này cũng có chút hợp mắt, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, đây là người đầu tiên khen hắn trong suốt mười mấy năm qua mà không phải là chửi hắn điên.

"Nguyễn Khải tiên sinh..! Cho hỏi đây có phải là bút tích của ngài hay không..?".

"Không sai..! Những gì bên trong đó hoàn toàn là do tôi một tay viết ra..!" Nguyễn Khải ánh mắt co lại nhìn tờ giấy mà Nguyễn Văn Chương đưa ra.

Hắn làm sao không nhận ra đây là do hắn viết, nó nằm trong quyển sách khá dầy mà hồi sáng hắn đã giao cho Kê Khá kia mà.

Nhìn nó hiện tại chỉ còn một tờ giấy không được trọn vẹn, xem ra là Kê Khá đã không có nghe theo thỉnh cầu của hắn, đưa quyển sách đó lên cho Bệ Hạ nhìn rồi.

"Công tử đến đây là muốn xử lý tôi hay sao..?"

Con cháu quý tộc, không ai khi nhìn thấy những dòng chữ này của hắn mà không giận sôi máu.

Hắn nghĩ đến Nguyễn Văn Chương này cũng là một trong số đó, y đến đây cũng chỉ là muốn giết mình thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.