Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 113: 113: Đem Nó Hủy Đi




"Hồi bẩm Bệ Hạ..! Người này tên là Nguyễn Khải..!"

"Nguyễn Khải..!"

...

"Nguyễn Khải..! Ông lại đến đây để làm gì..?"

Cấm Vệ Quân Đội Trưởng Liệt Y canh giữ cửa ra vào của Tử Cấm Thành rất là bất đắc dĩ.

Như hắn nhớ không nhầm thì đây là lần thứ mười lăm Nguyễn Khải này đến nơi đây rồi thì phải, cũng vừa tròn mười lăm ngày hắn được điều động ra bên ngoài trông giữ cửa chính Hoàng Cung nơi này rồi.

Cũng rất là phiền toái, không phải thấy lão già này tuổi tác không còn nhỏ, hắn đã cho người lôi ông ta vào Thiên Lao nghĩ ngơi một thời gian.

"Liệt Y đại nhân..! Đây là bản sách cải cách làm cho Đại Thành giàu mạnh mà tôi đã cất công soạn ra..! Xin ngài hãy đưa tôi đi vào gặp Bệ Hạ một lần, tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của ngài..!"

Nguyễn Khải rất là khiêm tốn, khá là cung kính với lại Liệt Y.

Cũng không có biện pháp, hắn không muốn tâm huyết của mình lại bị hủy đi thêm một lần nữa.

"Nguyễn Khải..! Ta nói lại với ông một lần nữa, lập tức rời đi khỏi nơi này, nếu không ta sẽ không khách khí với ông..!"

Liệt Y không biết chữ, hắn không biết trong đó viết cái gì, cũng chẳng quan tâm bên trong có gì.

Những người như Nguyễn Khải hắn thấy nhiều lắm rồi, nghĩ mình biết đọc sách, hiểu lý lẽ liền muốn tiến cung gặp Bệ Hạ.

Nếu như ai cũng giống như Nguyễn Khải này, đều muốn gặp Bệ Hạ, vậy nguyên việc gặp những người như thế này thôi cũng đã hết mất thời gian của Bệ Hạ mất rồi, sao có thể giải quyết những quốc gia đại sự khác.

Cũng không dám giấu chứ hắn được thăng chức lên Đội Trưởng như bây giờ cũng là nhờ tay Đội Trưởng cũ bị giáng chức.

Nguyên nhân cũng là vì nghe lời nói ngon ngọt của một vị tiến sĩ tự nhận mình là học cao hiểu rộng, trong đầu một đống sách vở, đối với tình hình Đại Thành hiện tại y rất hiểu biết.

Không biết tên tiến sĩ kia nói cái gì liền thuyết phục được tay đội trưởng kia đưa mình vào cung, kết quả chưa gặp được Bệ Hạ đã bị Kê Khá Thượng Thư cùng Nguyễn Chính thống lĩnh mắng cho một trận tơi bời.

Chút nữa đã đem quân phục bàn giao lại, có tấm gương của tên Đội Trưởng đi trước, thử hỏi hắn nào có giám đi theo.

"Nếu như ông cảm thấy mình có tài năng, hãy đến Chiêu Hiền Quán do các vị Thượng Thư mở ra, không chừng có thể trổ hết tài năng..!" Liệt Y cũng không cố tình đuổi khéo, mà sự thật là như vậy.

Có rất nhiều vị học sĩ tài học hơn người, đi vào Chiêu Hiền Quán, được quan lớn nhìn trúng, từ đó được dẫn lên diện kiến Bệ Hạ, một bước lên mây.

Đây cũng là con đường dễ đi nhất hiện nay mà hắn có thể chỉ dẫn cho Nguyễn Khải rồi.

"Đa tạ Liệt Y Đội Trưởng chỉ điểm..!" Nguyễn Khải lắc đầu, trong lòng thất vọng biết bao nhiêu.

Chiêu Hiền Quán mười người mở thì có hết chín là của Quý Tộc, người còn lại thì cũng trung dung, không muốn đắc tội bên nào.

Trong khi chính sách cải cách của hắn là nhắm thẳng đến lợi ích của Quý Tộc, bọn họ chịu giúp đỡ hắn gặp Bệ Hạ mới là chuyện lạ.

Không bị đem ra đánh chết cũng là may mắn cho hắn lắm rồi.

"Rầm..!"

"Tránh ra..! Tranh ra..! Đui mù hay sao mà không thấy kiệu của Kê Khá đại nhân..!" Chỉ gà mắng chó, tên hộ vệ của Kê Phủ chính là liếc xéo Liệt Y để mắng.

Nhìn xem trước cửa Hoàng Cung là nơi nào, vậy mà cũng để cho mấy tên dân đem này lui tới nơi này, làm cản trở đường đi của Kê Khá đại nhân, nếu làm chậm trễ chính sự, ai là người phải chịu trách nhiệm đây.

"Dương hộ vệ..! Thật xin lỗi, ta cho người đưa lão già kia đi ngay..!" Liệt Y không giám tức giận.

Như là tên hộ vệ trưởng nhà khác dám thốt ra những lời nói đó với hắn, hắn đã cho người bắt vào Đại Lao từ lâu.

Kê Khá gia đinh thì lại không được, ai không biết Kê Khá hiện tại là hồng nhân bên cạnh Bệ Hạ, đắc tội với người như thế rất là không khôn ngoan.

"Kê Khá đại nhân..! Kê Khá đại nhân..! Thảo dân có chuyện muốn nói..!"

"Ngươi..!"

Cả Liệt Y cùng hộ vệ trưởng họ Dương kia liền giận không thể át.

Sơ ý một chút Nguyễn Khải đã chạy đến trước kiệu của Kê Khá rồi.

Nếu như Nguyễn Khải mà có ý định hành thích Kê Khá..! Vậy...!

"Có chuyện gì..?"

Bên ngoài ồn ào như vậy, Kê Khá muốn an tĩnh để nghĩ ra câu nịnh hót gì mới làm cho Nguyễn Văn Chương vui vẻ cũng là không được rồi, với người cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn trước giờ không có bao nhiêu thiện cảm cho lắm.

"Kê Khá đại nhân.! Đây là cải cách cương lĩnh, bao gồm cải cách đất đai cùng cải cách luật pháp có thể làm cho Đại Thành giàu mạnh lên..! Xin ngài đem nó dâng cho Bệ Hạ, Bệ Hạ chắc chắn sẽ trọng dụng ngài hơn xưa..!" Đây là cọng rơm cuối cùng mà Nguyên Khải có thể níu kéo.

Hắn điều tra được Kê Khá tuy cũng là Quý Tộc, nhưng không cùng đường với lại đám người Hàn Phong, lại rất trung thành với Bệ Hạ, chỉ cần Kê Khá chịu tiếp thu ý kiến của hắn, đưa quyển sách này cho Bệ Hạ.

Như vậy mộng tưởng chế tạo một cái cường quốc theo ý của hắn, nơi mà dân chúng được sống ấm no hạnh phúc cũng có thể thực hiện.

Dù Nguyễn Khải hắn không trực tiếp đứng ra làm, nhưng nhìn chính sách cải cách của hắn được áp dụng thành công, hắn cũng đã cảm thấy thỏa mãn.

"Được rồi..! Quyển sách này ta nhận..! Ngươi đi đi..!"

Phiền toái quá, nhìn ông già này thái độ, mình không có nhận chắc chắn hắn sẽ làm phiền mình mãi, thôi thì cầm lấy cho xong vậy.

"Người đâu..! Đem lão già này...! Kéo ra bên ngoài đánh mười gậy cho ta..!"

Cung kính tiễn Kê Khá đi xong, Liệt Y quay lại nhìn Nguyên Khải gương mặt âm trầm quá lợi hại.

Hắn là nhìn xem, cái chức đội trưởng mà mình mới vừa được thăng lên cách đây chưa đầy nửa tháng lại phải đi tong nữa rồi.

Bao nhiêu công sức của hắn, bao nhiêu chiến công dẹp yên Đại gia của hắn cũng đã không còn, hắn hận không thể đem lão già này ra chém đầu cho rồi

"Đa tạ Liệt Y Đội Trưởng..!" Nguyên Khải chân thành cảm ơn ân tha mạng của Liệt Y.

Hắn hiểu lần này mình làm hại Liệt Y thái quá, nếu tên này đưa mình ra giết đi, mình cũng không có gì phải oán thán.

Nhưng y cho tặng cho mình mười gậy thôi, đây được xem như là ân tình to lớn rồi, nếu có thể..! À mà thôi..

"Đại nhân..! Quyển sách này..!"

Kê Khá đưa quyển sách cải cách này cho mình làm cái gì, Dương Hai cũng không biết rõ dụng ý cho lắm.

"Đem nó hủy đi..!"

"Vâng..! Đại nhân..!"

Phải như vậy, cái lão già lôi thôi kia hắn nhìn không thuận mắt rất lâu rồi, đồ của tên đó thì có cái gì là tốt, dâng lên trên không chừng đại nhân nhà mình còn bị trách mắng.

"Xoạt..! Xoạt.!"

Âm thanh xé sách vở vang lên, trong phút chốc, cải cách chính sách đất đai cùng luật pháp mà Nguyên Khải dày công nghiên cứu ra đã bị xé ra thành nhiều mảnh.

"Ây du..! Đau quá..! Cũng may mấy người đó chỉ đánh cho có lệ, nếu như không cái mạng già của mình đã đi tong rồi..!"

Về đến căn nhà tồi tàn của mình thuê thì trời cũng đã tối, đây cũng là lần đầu tiên mà Nguyễn Khải hắn về nhà muộn như thế này.

Không có biện pháp, dù hai tên Cấm Vệ Quân kia thấy hắn già nương tay, mười gậy kia cũng là dáng xuống, có thể còn đi đứng cũng là may cho hắn lắm rồi.

"Két..!"

"Phu nhân.! Ta đã...!"

Nguyên Khải dừng lại một chút, hắn thấy vợ mình trên tay cầm bọc trang phục tay nải.

"Bà..! Muốn rời đi..?"

Nguyên Khải cố gắng làm cho âm thanh của mình bình tĩnh lại, nhưng hắn cũng không khống chế nổi, âm thanh phát ra có chút run rẩy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.