Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 111: 111: Thiên Hạ Lầm Than




"Bây giờ thì Khanh đã biết Đại Thành Quốc hoàn cảnh tệ hại đến như thế nào rồi chứ.

.

?"

Đó là tấu chương của Tri Phủ mới của Thanh Nhai Thành đưa lên, bên trong đó có nói rất rõ, năm nay thời tiết không được thuận lợi, mùa màng thất thu, thuế má tăng cao, dân chúng hết sức là khốn khổ.

Có người bán vợ đỡ con, có người ra ngoài ăn xin, có người thì vào rừng kiếm rễ cây để mà sống, quẩn bách hơn, có người còn gia nhập các băng cướp, mong có miếng ăn.

Trong tấu chương Quách Ngọc hy vọng triều đình có thể giảm đi thuế má bớt, trợ cấp lương thực cho dân chúng qua giai đoạn khó khăn này.

"Bệ Hạ.

.

! Chính vì vậy ngài mới hạ lệnh giảm đi một nữa thuế má cho toàn bộ Đại Thành Quốc dân chúng trong vòng ba năm.

.

!"

Sáng nay triều hội, Lý Dương hắn nghe nói Nguyễn Văn Chương hạ lệnh giảm bớt thuế má một nữa so với lại thời kỳ của Thành Thái Tông trong vòng ba năm.

Hắn còn nghe nói, vì chuyện này mà có rất nhiều đại thần dũng cảm đứng ra phản đối.

Ý kiến phản đối của bọn họ là dựa vào mấy năm nay chiến tranh liên miên, hiện nay cũng đang còn chiến tranh với lại Đại Mao.

Quốc khố đang trống rỗng, binh sĩ ra bên ngoài chiến đấu cần có cái ăn, cần có tưởng thưởng, nếu như không, không người nào sẽ vì Đại Mao Quốc ra sức, quốc gia sớm sụp đổ.

Cả những đại thần mà vị Bệ Hạ này đề cử lên không lâu như Lạc Hóa Văn, Nguyễn Trứ cũng lên tiếng phản đối, ý bảo Bệ Hạ chậm lại giảm thuế má, ít nhất cũng nên chờ quốc gia ổn định lại rồi mới tính đến chuyện này, bây giờ đưa ra là quá gấp gáp.

Chỉ là Bệ Hạ quá mức cường thế, không nghe theo lời quần thần, tiếp tục chính sách giảm thuế, còn nói có thể lo đủ lương thực cho quân đội, khi ấy mới có thể dẹp yên quần thần phản đối.

"Không sai.

.

! Giảm nữa thuế chỉ là bước đi đầu tiên.

.

!"

Nếu không phải vì quá cấp tốc, Nguyễn Văn Chương hắn còn có ý định miễn giảm toàn bộ thuế nông nghiệp cho người dân kia, nhưng hắn cũng biết chuyện này phải từ từ bàn tính.

"Bệ Hạ.

.

! Quốc khố thu vào một chuyện.

.

?"

Lý Dương là Hổ Tử Vệ, hắn cũng có hiểu biết được quốc khố của Đại Thành bây giờ không dư dả gì cả.

Ngay cả lương của quan lại cũng đã nợ ba tháng nay rồi.

Nói thật ra là hắn cũng ủng hộ ý kiến của các vị Đại Thần trong triều kia, không có tiền trong tay, Bệ Hạ còn có thể làm được chuyện gì đây.

Nếu không hoàn thành được lời hứa mà mình đã nói ra trên triều đình hồi sáng, uy tín của Bệ Hạ sẽ chịu tổn thương vô cùng to lớn a.

— QUẢNG CÁO —

Event

"Lý Dương.

.

! Khanh đã từng phải nhịn đói chưa.

.

?"

"Hồi Bệ Hạ.

.

! Thần.

.

! Chưa từng nhịn đói.

.

!"

Lý Dương đỏ mặt, hắn trước đây xuất thân cao quý, cơm nước có người lo tận miệng, dù gặp nạn trong tay cũng có của cải không ít, bản thân mình chưa bao giờ phải nhịn đói thì phải.

"Haiz.

.

!"

Nguyễn Văn Chương thở dài, không muốn nói tiếp vấn đề này với Lý Dương nữa.

Một người luôn sống trong nhung lụa ngọc ngà, sẽ không bao giờ thấu hiểu được sự khó khăn, cực khổ của những người dân sống tại tầng lớp thấp kém nhất.

Những cái này cần thể nghiệm chân chính, có nói Lý Dương cũng sẽ không hiểu.

"Khanh xem cái này đi.

.

!"

"Bệ Hạ.

.

! Thật.

.

! Thật.

.

!" Thật là nhiều tiền nha.

Nhìn bản thu nhập ra vào bên trong quyển sổ này, Lý Dương không khỏi trợn mắt há mồm.

Ba mươi triệu đồng bạc, đó là tổng thu nhập thuế ba năm của Đại Thành Quốc này mới có được nha, nếu như có được số tiền này, vậy khó khăn của Đại Thành Quốc hiện tại có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi.

Hèn gì vị Bệ Hạ này tại triều hội mạnh miệng hứa với lại quần thần sẽ lo đầy đủ quân lương cho tướng sĩ cùng quan lại.

Thì ra là có quyển sổ đen này, làm cho hắn lo lắng vô cơ một phen.

"Đó là tài sản mà Trẫm tịch thu được của các Quý Tộc trong thời gian qua.

.

!" Nếu như đã đưa ra, Nguyễn Văn Chương cũng không có giấu giếm Lý Dương chuyện này.

Phủ Thừa Tướng, Đại gia, Vĩnh gia, Mạnh gia, La gia, Tào gia.

.

! Số tài sản đó chính là hắn tịch thu được của những gia tộc kia, tạm thời chưa có sung vào quốc khố, nên ít người biết mà thôi.

Thực tế con số này nhiều hơn ba mươi triệu đồng bạc rất nhiều.

Nhưng hắn có nhiều mục đích sử dụng, nên mới lấy đi bớt.

Bên trong có những bí mật khá lớn, liên quan đến vận mệnh của Đại Thành sau này, hắn cũng không có tiện nói cho Lý Dương biết được.

— QUẢNG CÁO —

Event

Nhưng hắn có thể cam đoan, tiền trong tay của hắn sẽ càng ngày càng nhiều, Đại Thành trong tay của hắn, sẽ không có lâm vài cảnh túng quẫn tài chính như thời của Thành Thái Tông cai trị nữa đâu.

"Bệ Hạ.

.

! Xin chúc mừng Bệ Hạ.

.

! Từ nay Đại Thành sẽ ngày càng hùng mạnh.

.

!"

Lý Dương vui mừng thay cho Nguyễn Văn Chương, có số tiền này, đừng nói Nguyễn Văn Chương miễn giảm thuế má một nữa so với trước đây, giảm hết luôn hắn cũng ủng hộ nữa là.

"Lý Dương.

.

! Khanh có từng nghe qua Chính Nghĩa Quân hay chưa.

.

?" Nguyễn Văn Chương bỗng nhiên nghiêm túc lên tiếng hỏi.

"Chính.

.

! Nghĩa Quân.

.

?"

Lý Dương giật mình, ở Bắc Châu này hắn chưa có nghe nói qua một chi quân đội như vậy thì phải, nhìn gương mặt của vị Bệ Hạ này trở nên nghiêm túc như vậy, liệu có phải.

.

"Bệ Hạ.

.

! Thần có nghe qua.

! Chính Nghĩa Quân là do một người tên Đinh Hàm Tính lập ra, chủ trương ban đầu của y là đánh Quý Tộc, giúp lương dân.

.

!"

Lý Dương chà sát mồ hôi lạnh trên trán của mình, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra Chính Nghĩa Quân này là chuyện như thế nào.

"Vậy tại sao Khanh không báo lên chuyện này cho Trẫm hay.

.

?" Nguyễn Văn Chương có chút không được vui vẻ cho lắm.

Đánh Quý Tộc, giúp lương dân, đây không phải là chiêu bài của rất nhiều người có dã tâm dựng lên trong thời loạn thế, mục đích là muốn đạp đổ sự thống trị của một chế độ nào đó, lập ra triều đại mới mà thôi.

Chuyện quan trọng như thế này, đáng lý hắn phải nghe được từ Lý Dương, người nắm Hổ Tử Vệ trong tay mới đúng, không nghĩ đến những tin tức này hắn lại được nghe từ Tri Phủ Linh Đài Thành Mã Phùng báo lên.

Tên đó nếu không có chuyện tấn công Chính Nghĩa Quân thất bại, Mã Phùng cũng sẽ không đem chuyện này sớm báo đi lên.

"Bệ Hạ.

.

! Thời gian gần đây vi thần phải tập trung toàn bộ tinh thần để sắp xếp người vào Đại Nghê Quốc cùng Đại Mao Quốc, nên tình cảnh bên trong Đại Thành vi thần có chút thả lỏng, xin Bệ Hạ giáng tội.

.

!"

"Đứng lên đi.

.

!" Nguyễn Văn Chương nghĩ lại cũng phải.

Thời gian qua tin tức bên ngoài Đại Thành hắn nhận được từ trong tay của Lý Dương không hề ít, tên này đã dồn mọi tâm huyết ra bên ngoài rồi, bên trong có chút sơ hở cũng là điều đê hiểu, người mà, ai có thể làm nhiều việc cùng lúc như vậy đâu.

"Tạ ân Bệ Hạ.

.

!" Lý Dương trong lòng thở dài.

Thực tế hắn là không hề biết Đại Thành Quốc bên trong có Chính Nghĩa Quân, người bên dưới cũng không có báo chuyện này lên cho hắn, tuy nhiên sở dĩ hắn qua được một kiếp là hắn biết được Đinh Hàm Tính người này.

— QUẢNG CÁO —

Event

Nhớ lại trong giấc mơ kia, ban đầu Đinh Hàm Tính khởi nghiệp là tại một địa phương nhỏ tại Đại Thành Quốc, sau đó mới làm lớn lên, trở thành một thế lực rất đáng sợ a.

.

!

"Phụ thân.

.

! Ngài cho gọi con sao.

.

?".

"Minh nhi.

.

! Chính Nghĩa Quân một chuyện, ngươi có động tay chân vào hay không.

.

?" Nguyễn Trực gương mặt hết sức ngưng trọng lên tiếng hỏi.

"Phụ thân.

.

! Không có.

.

! Con ngay cả cái tên này cũng lần đầu tiên mới nghe mà.

.

!"

Nguyễn Minh sắc mặt có chút biến đổi, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại như xưa.

"Cạch.

.

!"

"Ngươi tự mình xem đi.

.

?"

"Phụ thân.

.

! Chuyện này.

.

!" Nguyễn Minh trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bên trong quyển sách kia là lời khai nhận của một tên chỉ huy Hổ Tử Vệ tại Linh Đài Thành.

Trong đó nói rất rõ tên này không báo cáo chuyện Chính Nghĩa Quân càng làm càng lớn lên cho tổng bộ, là do sức ép từ phía Nguyễn Minh hắn.

Chính hắn đã cho người đến uy hiếp tên chỉ huy kia, làm cho tên đó đem chuyện này giấu đi, mục đích.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.