Giả Trai

Chương 68: Cha con gặp nhau




Vinh Lệ và Trương Thiến thấy khi con Hello Kitty đánh rơi cái đầu để lộ khuôn mặt Lộ Dao thì đồng loạt kêu lên: “Lục Dao!”

Lục Dao ném phắt đầu con rối xuống, chưa đánh được mấy cái thì tên côn đồ đã ngã xuống.

Lý Minh Châu kéo cậu lại, “Đủ rồi.”

Cô nghĩ là đủ nhưng mấy tên lưu manh kia thì không.

Lục Dao từ đâu nhảy ra đã khiến bọn chúng sôi máu.

Ngay cả Mắt Xếch vốn muốn đứng ngoài xem kịch cũng gia nhập trận chiến.

Trần Thiếu Lâm gào lên, “Đi báo thầy đi!”

Vinh Lệ hoảng sợ luống cuống chạy đi.

Lý Minh Châu chưa kịp động tay đã bị Lục Dao ngăn lại.

“Cậu đừng đánh.” Lục Dao nói, “Chiều nay cậu phải thi.”

Cậu dứt lời thì quay đi đấm tên côn đồ một cái.

Lúc thầy Mã đến nơi thì cả đám đang đánh đấm túi bụi, xung quanh dần dần có người vây xem, cầm điện thoại sốt sắng quay phim chụp hình.

Thầy Mã gào lớn, “Đừng chụp!”

“Ngại quá, đừng chụp, không được chụp.” Thầy Mã ngăn mọi người chụp ảnh.

Ông vừa kêu vừa chạy vào can.

Mắt Xếch bị đánh bầm dập mặt mũi, mặt mày trầy trụa, điên tiết mắng, “Bỏ ông mày ra! Ông mày phải giết chết thằng ngu kia!”

Thầy Mã quát, “Cậu học trường nào? Không cần tư cách thi đấu nữa đúng không? Nếu không cần thì tôi giúp cậu hủy luôn!”

Mắt Xếch nghe vậy thì khựng lại, nhìn thầy Mã.

Hắn mím môi, thu tay lại.

Khóe miệng Lục Dao chịu một đấm, hơi tím lại, tuy không quá nghiêm trọng nhưng trông rất ghê..

Mắt Lý Minh Châu lạnh như băng, thong thả tới gần đám đó.

Mắt Xếch đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, rùng mình một cái.

Lý Minh Châu nói, “Cúi đầu xuống tôi xem nào.”

Tay Lục Dao chạm phải khóe miệng, đau đớn rên một tiếng.

Thầy Mã quay đầu lại, trông thấy Lục Dao thì mặt sa sầm.

Ông nội này sao lại ở đây?

Ông nói, “Lục Dao? Trò ở đây làm gì?!”

Lục Dao vừa ngoan ngoãn để Lý Minh Châu kiểm tra vết thương vừa đáp, “Làm công.”

Suýt nữa thì thầy Mã phun một ngụm máu: ……..Làm công?! Trò đang dỗ quỷ chắc!

Tuy Lục Dao không “dỗ” được quỷ nhưng Lý Minh Châu lại dỗ cậu trước.

“Đau không?”

Thật ra không đau lắm.

Nhưng Lục Dao đương nhiên phải than đau.

Cậu thiểu não gật đầu.

Lý Minh Châu mặt không đổi sắc sờ vết thương nơi khóe miệng cậu, “Biết đau mà còn đánh nhau!”

Thầy Mã nói, “Mấy trò về khách sạn ngay cho tôi!”

“Cả trò nữa Lục Dao, trò về với tôi luôn.”

Lục Dao cũng tính như vậy, đề nghị của thầy Mã rất hợp ý cậu.

Lý Minh Châu đang định bảo cậu “về trường” đành nuốt xuống.

Trên đường về, Trần Thiếu Lâm vốn muốn đi chung với Lý Minh Châu bị Lục Dao lạnh lùng liếc một cái.

Trần Thiếu Lâm:……..

Cậu ta vội vàng lùi ra sau, đi chung với Trương Thiến.

Trương Thiến nhìn Lục Dao mà cõi lòng thổn thức.

Trần Thiếu Lâm thấy vậy thì khinh thường nói, “Vẻ mặt cậu vậy là sao? Đệt! Đừng nói cậu nảy sinh tình yêu sét đánh với anh chàng làm thuê này chứ!”

Trương Thiến vội bỏ cái mặt mê mệt Lục Dao đi, trợn mắt nói với Trần Thiếu Lâm: “Ai là anh chàng làm thuê? Cậu ta là Lục Dao được chưa?”

Trần Thiếu Lâm không cam lòng, nghĩ bụng: Lục Dao nào? Hừ!

Trần Thiến mặc kệ cậu ta, vui sướng ngắm nghía Lục Dao.

Lý Minh Châu khẽ hỏi, “Cậu trốn học à?”

Lục Dao nói, “…….Vì yêu mà xông pha.”

Lý Minh Châu:……

“Tí nữa quay lại trường ngay cho tôi.” Lý Minh Châu cảnh cáo cậu.

Lục Dao tuy ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng lại cố chấp nghĩ: Mắc mớ gì mình phải về?

Tối qua, khi cậu nghe được sự thật tàn khốc là Lý Minh Châu “ngủ” với thằng khác mà nhẫn nại đợi đến bây giờ mới giết tới đã nể tình lắm rồi!

Lục Dao bực bội trong lòng, nhấp nhổm cả buổi sáng, giữa trưa vừa tan học là cậu vội xông tới “bắt gian”.

Vì sợ bị Lý Minh Châu phát hiện mình cúp học, cậu thậm chí còn thuê bộ đồ thú bông quái dị để cải trang, vậy mà cuối cùng vẫn bị Lý Minh Châu biết.

Nhưng Lý Minh Châu cũng không quá “khốn nạn”, ít nhất là khi cậu bị thương thì trông cô rất lo lắng.

Lục Dao sướng rơn trong lòng, hỏi tiếp, “Khi nào cậu thi xong?”

Lý Minh Châu bỗng nhớ ra chuyện gì đó, không trả lời câu hỏi của cậu mà lại nói, “Cậu có biết là…”

“Sao cơ?” Lục Dao hỏi lại.

Lý Minh Châu lại im bặt.

Cô đột nhiên nhớ ra hình như Lục Dao trốn nhà đi.

Lục Dao nghĩ: Chẳng hiểu gì cả.

Cậu lại nghĩ: Nhưng mình vẫn thích.

Thầy Mã bắt đám người đánh nhau xếp thành một hàng theo ông về khách sạn.

Người phụ trách mặt mày xám xịt đi xuống.

Thầy Mã thoáng kinh ngạc, tới đón.

“Chào thầy Vương, sao thầy lại xuống đây?”

Thầy Vương nói, “Nếu tôi không xuống thì ai xử lý đám nhãi ranh này? Sắp thi đấu đến nơi mà hết đứa này tới đứa khác gây chuyện!”

Thầy Vương tức anh ách, ông ta vừa về phòng tính nghỉ ngơi một chút để buổi chiều đi coi thi cho tốt.

Ai ngờ mới chợp mắt được một lát đã bị điện thoại của Trưởng ban tổ chức đánh thức, ông ta vừa nhấc máy đã nghe thấy tin dữ: Thí sinh dự thi đang đánh nhau ở quảng trường Võ Lâm!

Nghe xong, thầy Vương tỉnh ngủ hẳn.

……. Đánh nhau! Mấy đứa này muốn lật trời chắc!

Khi thầy Vương phụ trách chạy như điên xuống lầu thì nhìn thấy thầy Mã dẫn đám Lý Minh Châu về tới nơi.

Mắt Xếch bị đánh nghiêm trọng nhất, sau đó là Lục Dao, còn đám lưu manh tới giúp vừa thấy thầy Mã đã sớm bỏ trốn.

Thầy Vương phụ trách giận dữ nói, “Mấy trò muốn tạo phản đúng không? Không đứa nào muốn thi đấu nữa đúng không? Không muốn giành giải thưởng nữa đúng không?”

Trần Thiếu Lâm lẩm bẩm, “Là cậu ta ra tay trước…”

Mắt Xếch hừ một tiếng, “Tao không quen nhìn cái vẻ giả tạo của nó.”

Lý Minh Châu đang nằm cũng trúng đạn tặc lưỡi một tiếng.

Lục Dao lạnh nhạt nói, “Miệng mày ăn nói sạch sẽ chút.”

Mắt Xếch bị Lục Dao đánh thê thảm nhất nên kết thù với cậu, vừa thấy Lục Dao là mắt long sòng sọc.

“Mẹ nó mày chờ đó cho tao!”

Thầy Vương nói, “Còn chờ! Chờ cái gì? Trò to gan vậy hả?”

Mắt Xếch giận quá mất khôn, nói bậy bạ, “Mẹ nó ông im đi! Ông biết ba tôi là ai không?”

Thầy Vương bị hắn quát cho sững người, khó tin nói, “Trò còn phách lối thế à?!”

“Tôi nói cho trò biết, bất kể ba trò là ai, dù ba trò có là tiên trên trời thì trò cũng mất tư cách thi đấu!” Thầy Vương mắng, “Tiên học lễ, hậu học văn!”

Thầy Mã khuyên nhủ, “Này, đừng kích động…”

Người phụ trách rút điện thoại ra, “Giáo viên dẫn đội trò là ai, giờ tôi sẽ gọi ông ta xuống đây.”

Mắt Xếch hơi ngây người, nghe vậy mà chẳng hề sợ sệt, thậm chí còn có phần đắc ý.

Giáo viên dẫn đội Mắt Xếch xuống.

Giáo viên này trông lấm la lấm lét, trông không giống giáo viên mà như ăn trộm.

Trần Thiếu Lâm cười trộm, “Ông thầy này nhìn như con chuột ấy, này, Lý Minh…”

Cậu ta định chia sẻ với Lý Minh Châu phát hiện của mình, nhưng vừa quay sang thì đã muốn mù mắt.

Lục Dao giống hệt con gấu koala cỡ lớn, rõ ràng chỉ bị thương ở miệng mà toàn thân nhũn ra, dường như nếu không dựa vào Lý Minh Châu thì chết đến nơi.

Cậu dán cả nửa người lên người Lý Minh Châu, chôn cằm trên vai cô, đang lầm bầm oán giận gì đó.

Mới đầu, Lý Minh Châu đẩy cậu mấy cái, bảo cậu đứng cho ngay ngắn nhưng chẳng có ích gì, sau đó đẩy không ra nên cô đành thỏa hiệp, mặc kệ Lục Dao ăn vạ trên người mình.

Mùa đông Lý Minh Châu mặc nhiều quần áo nên cũng dễ tính hơn.

Nếu là mùa hè thì cô sẽ không để yên cho người khác tiếp xúc da thịt với cô như vậy.

Trần Thiếu Lâm quay sang thấy cảnh này thì suýt nữa mù mắt.

Rõ ràng là hai tên con trai đứng với nhau mà không hiểu sao cậu ta lại thấy tình tứ tới mức mặt đỏ tim đập.

Cậu thầm nghĩ: Sao lại vậy?? Bây giờ trai thẳng đều chơi với nhau kiểu đó à??

Trần Thiếu Lâm tát mặt mình mấy cái, cố gắng không nhớ tới cảnh tượng đó, nhưng càng không nghĩ tới thì nó càng hiện ra mồn một…

Ánh mắt Lục Dao nhìn Lý Minh Châu vô cùng mờ ám, khiến Trần Thiếu Lâm không thể không hiểu lầm.

Khi cậu ta miên man suy nghĩ thì mấy người đứng đằng kia cũng trò chuyện xong.

Trần Thiếu Lâm vội chỉnh đốn tinh thần.

“Thầy Mã, bảo cậu ta xin lỗi được rồi, dù sao cậu ta cũng không…”

Thầy Mã nghiêm túc ngăn cản cậu ta, “Đừng nói nữa.”

Trần Thiếu Lâm sửng sốt hỏi, “Sao vậy ạ?”

Thầy Mã đáp, “Về phòng ôn bài đi, đừng hỏi nhiều.”

Trần Thiếu Lâm:…….

Vinh Lệ thấy lạ nên hỏi, “Thầy Mã, sao vậy ạ?”

Trương Thiến quay đầu nhìn sang, thấy Mắt Xếch đang kiêu ngạo nhìn bọn họ.

Thầy Mã hạ giọng nói, “Mấy trò không trêu nổi trò đó đâu.”

Vinh Lệ hiểu ngay vấn đề, “Tên đó có ô dù?”

Trước đó khi Vinh Lệ nghe Mắt Xếch nói “Ông biết ba tôi là ai không?”, cô ta đã đoán tên Mắt Xếch chắc phải có ô dù nên mới ngang ngược như thế.

Bây giờ nhìn giáo viên dẫn đội Mắt Xếch không biết nói gì với người phụ trách và thầy Mã mà mặt hai người biến sắc, vội dặn họ về phòng ôn bài.

Thầy Mã vỗ vai Lý Minh Châu, “Đừng để bị phân tâm, chiều nay cố gắng thi cho tốt.”

Mắt Xếch đột nhiên gào lên, “Đánh tao ra nông nỗi này mà muốn đi? Thằng giả tạo kia, mày có một lựa chọn duy nhất là xin lỗi tao ngay.”

Lục Dao khựng lại, nhướng mày nói, “Cái gì?”

“Nói, xin, lỗi, tao.” Mắt Xếch gằn từng tiếng một.

Lục Dao cười nói, “Ngại quá, mày đừng nói tiếng chó nữa mà nói tiếng người được không? Tao nghe không hiểu.”

Mắt Xếch tiến tới, giáo viên dẫn đội cố ngăn hắn mà không được.

Hắn ta hùng hổ lao tới chỗ Lục Dao, Lục Dao khởi động tay, nghĩ bụng: Thằng ngốc này chưa đã đòn à?

Hai người lại sáp tới đánh nhau, hay nói đúng hơn là mỗi mình Lục Dao cho đối phương ăn đòn.

Mắt Xếch gầy như con khỉ, người cũng không cao ráo, Lục Dao chẳng dùng mấy sức đã khiến hắn quỳ xuống đất kêu khóc òm sòm.

Giáo viên đứng cạnh lúc này mới sực tỉnh, vội tới can.

Lục Dao thấy Mắt Xếch ngã xuống đất còn bồi thêm hai cú đá.

Sảnh lớn yên tĩnh của khách sạn bị một đám người quậy tưng bừng, kinh động tới Lục Hưng đang tính đi ra ngoài.

Lục Hưng đang chuẩn bị muốn đi xem xét địa phương nào nên khai phá với Cục trưởng Cố, lúc đi ngang sảnh lớn thì thấy mọi người đang túm tụm ở đó can ngăn.

Cục trưởng Cố nheo mắt lại, mở miệng nói, “Đây không phải thầy Vương à?”

Thầy Vương chính là người phụ trách giải đấu, lúc này vì can ngăn mà mắt kính bị kéo xuống trông rất buồn cười.

Thầy Vương vừa can vừa quát, “Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!”

Cục trưởng Cố lại nói, “Còn có cả cậu học sinh kia nữa, sao cậu ta lại ở đây?”

Lục Hưng nhìn theo ánh mắt Cục trưởng Cố, quả nhiên thấy Lý Minh Châu cũng đứng trong đám đó.

Lục Hưng nhíu mày, “Đi, đi tới xem thử.”

Cục trưởng Cố vừa đi vừa nói, “Bây giờ đám trẻ chúng nó xốc nổi quá…”

Hai lãnh đạo cấp cao nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hai người đi tới, thầy Mã nhìn thấy họ đầu tiên, vội nói, “Đừng đánh nữa!”

Lục Hưng lớn tiếng nói, vóc người ông cao to, hơn nữa còn mang vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo, khiến mấy vị giáo viên và đám nhóc choai choai nghe mà ngạt thở, sợ run bần bật.

Lục Hưng nói, “Đang làm gì vậy hả?”

Nhưng trong đám này thế mà lại có người không sợ ông.

Như Lục Dao chẳng hạn.

Lục Dao nghe tiếng ông thì người thoáng cứng lại, Lý Minh Châu thừa cơ này kéo cậu ra.

Cục trưởng Cố nói, “Sao lại thế này? Hôm qua vừa khen mấy trò có bầu không khí học tập tốt, yêu thương lẫn nhau, sao mới đó đã đánh nhau hả?”

“Thanh niên đừng manh động, có chuyện gì thì ngồi xuống nói với nhau, mọi người đều là bạn học, huống hồ nếu có chuyện không giải quyết được thì mấy trò có thể tìm giáo viên mà.”

Lục Hưng đã đóng vai chính diện thì Cục trưởng Cố đành hùa theo diễn vai phản diện.

Giọng nói hòa nhã vang lên khiến mọi người bớt lo lắng hẳn.

Cục trưởng Cố nói, “Hai người nào đánh nhau đâu?”

Thầy Vương vội nói, “Một đứa là Hồ Phi học trường Trung học số Hai Hoài Bắc, đứa kia không phải thí sinh dự thi.”

Cục trưởng Cố nói: “Không phải thí sinh thì sao lại đánh nhau với thí sinh?”

Ông buồn bực hỏi.

Cục trưởng Cố còn tưởng giữa mấy thí sinh có xung đột gì đó.

Thầy Mã nói, “Là học sinh trường chúng tôi, hôm nay tình cờ gặp, rồi thì…”

Ông chưa nói hết câu thì Lục Dao đã lau khóe miệng chảy máu, lạnh lùng nhìn Lục Hưng.

Lục Dao đứng dậy, không quay lưng về phía bọn họ nữa. Lúc Lục Hưng nhìn thấy cậu thì kinh ngạc tới mức quên cả tức giận.

Cục trưởng Cố nhìn sang cũng thấy bất ngờ.

“Dao Dao!”

Đám thầy Vương:…….????

Cục trưởng Cố lại nói, “Con… tới tìm anh Lục à?”

Mắt Lục Dao tối lại, không nói câu nào mà xoay người đi luôn.

Lý Minh Châu thấy không ổn, trông ông nội này như vậy thể nào cũng có chuyện, lập tức chạy theo.

Lục Hưng gọi: “Lục Dao! Con đứng lại cho ba!”

Lục Dao nghĩ: Mơ à.

Lục Hưng đã nhiều năm không gặp Lục Dao, nhất thời cảm thấy như bị sóng đánh úp vào mặt. Vì chuyện của Lục Tri, Lục Dao hận ông sáu năm trời, lúc học cấp Hai còn nổi hứng trốn nhà đi, mới đó đã bốn năm, cậu chưa lần nào về thăm nhà.

Lục Hưng đã mất một đứa con, đứa còn lại cũng chẳng khác là bao.

Mọi người đứng đây đều không hiểu gì, nhưng câu nói tiếp theo của Cục trưởng Cố đã khiến họ vỡ lẽ.

Ông là người hòa giải, chạy theo Lục Dao, “Dao Dao, con nói chuyện rõ ràng với anh Lục đi, ông ấy là ba con, chẳng lẽ con tính cả đời không gặp ông ấy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.