Lý Minh Châu rút mấy tờ giấy ăn trước sô pha, ngồi xổm xuống, mặt không đổi sắc lau dọn sàn nhà, sau đó ném cái ly vào thùng rác.
Từ đầu chí cuối, trừ lúc đầu tay cô hơi run rẩy thì trông cô không có gì bất thường cả.
Người đàn ông mặc đồ Tây trong nháy mắt hoài nghi mình đã nhận sai người.
Anh ta chỉ nhìn thấy ảnh của Lý Minh Châu một lần trong ngăn kéo của ba, lúc đó cô đang học cấp Hai, bây giờ Lý Minh Châu đã lên cấp Ba, trổ mã không ít.
Huống hồ, lúc đó ba mẹ cãi nhau nên anh ta mới vô tình nghe thấy chuyện mình có một người em gái cùng ba khác mẹ, chứ trước giờ anh ta không hề biết mình có một “đứa em trai”.
Lý Minh Châu rót ly nước ấm thứ hai, thấy người đàn ông kia còn chưa đi mới ung dung ngẩng đầu, nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc.
Người đàn ông mặc đồ Tây mỉm cười, “Ngại quá, có lẽ tôi nhận sai người.”
Lý Minh Châu bình thản đáp, “Không sao.”
Người đàn ông mặc đồ Tây đúng là Lý Sâm, anh trai cùng ba khác mẹ của Lý Minh Châu.
Lý Sâm nói xong câu đó, lập tức đi ra cửa, ngoài cửa đã sớm có một chiếc xe riêng giá trăm vạn đang chờ anh ta.
Lý Sâm ngồi vào xe, nói với thư ký ở ghế phụ, “Nói giám đốc Tống để ý tên nhóc trong sảnh lớn khách sạn giùm tôi.”
Thư ký nói, “Có cần phái người điều tra một chút không?”
Lý Sâm lặng im.
“Điều tra tư liệu mười năm nay của con bé đi.”
Thư ký kinh ngạc, “Mười năm?”
Lý Sâm day huyệt Thái Dương, “Tôi muốn biết tại sao em gái tôi lại biến thành em trai.”
Thư ký thức thời câm miệng.
Tại sảnh lớn khách sạn.
Lý Minh Châu đợi chiếc xe của Lý Sâm khuất hẳn mới thở phào như trút được gánh nặng.
Trái tim cô như bị một khối đá đè lên khiến cô nghẹt thở.
Lý Minh Châu cho Lục Dao uống nước xong thì taxi cũng tới.
Mãi tới khi cô đưa Lục Dao về phòng rồi ngồi trên giường của chính mình mới dần nhớ lại một chút ký ức đã bị thời gian vùi lấp.
Những ký ức không chịu nổi đó thuộc về quá khứ của Tô Thiên Du song lại ảnh hưởng trực tiếp tới cô, nói rành rọt cho cô biết: Sự ra đời của cô là một sai lầm.
Tô Thiên Du chẳng hiểu sao thành người thứ ba, sự tồn tại của Lý Minh Châu vì vậy cũng trở nên ám muội.
Cô trầm mặc rất lâu, sau đó ngẩng lên nhìn biển sao trời, thở dài não nề.
Lý Minh Châu không ngờ lại gặp Lý Sâm ở đó.
Lúc chào đời, cô không biết gã ba khốn nạn của mình là ai, sau khi hiểu chuyện, nghe mấy lời điên dại Tô Thiên Du nói mỗi ngày thì mới dần dần đoán được tên gã ba đó.
Tên gã thật quá dễ đoán, dù là ai cũng không cần băn khoăn. Ông ta là nhân vật tiên phong xuất hiện trong mảng kinh tế tài chính hàng ngày, trùng tên gã ba khốn nạn của cô, Lý Minh Châu dù muốn lừa gạt bản thân cũng khó mà làm nổi.
Oán hận của cô cũng sinh ra từ đó.
Lý Văn Lâm và bà vợ không biết lòi đâu ra trải qua cuộc sống nhung lụa giàu sang, còn cô và mẹ cô lại phải sống trong căn gác mái không thấy ánh mặt trời, đau khổ vật vã ăn bữa nay lo bữa mai.
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Lúc lên giường với Tô Thiên Du sao không gặp vợ ông, mà khi ngủ với người đàn bà ngốc nghếch xong thì đột nhiên vợ ông lại tìm tới chứ.
Lý Văn Lâm là tên cặn bã.
Ngày nào Lý Minh Châu cũng ôn lại một lần những chuyện khốn nạn mà Lý Văn Lâm đã làm, cho rằng chuyện ông ta làm đều không phải chuyện con người có thể làm.
Chuyện này đối với cái loại công tử nhà giàu trăng hoa mà nói thì cùng lắm chỉ là bao gái bên ngoài, mỗi ngày dỗ cô ta vui là được. Nhưng đối với cô nhân tình não tàn mà nói thì đây lại là mối tình trọn đời không quên được.
Trong một trăm cô nhân tình thì chắc chỉ có một cô não tàn như thế, không may Tô Thiên Du lại chính là người đó.
Trong lúc Tô Thiên Du đang nuôi mộng răng long đầu bạc, bên nhau trọn đời với ông ta thì bị bà vợ hợp pháp của Lý Văn Lâm, một tiểu thư cành vàng lá ngọc tính nóng như lửa cho hai bạt tai, nhân tiện đập vỡ luôn giấc mộng của Tô Thiên Du.
Lúc ấy, Tô Thiên Du mới biết Lý Văn Lâm lừa bà.
Lý Văn Lâm không phải công nhân, Lý Văn Lâm có vợ, Lý Văn Lâm còn lừa bà trở thành người thứ ba.
Thành phố này nhiều đường như thế, nhưng cuộc đời Tô Thiên Du lại lâm vào bước đường cùng.
Lý Minh Châu vặn eo, mang khuôn mặt xác chết vạn năm không đổi đi tắm, sau khi ra khỏi phòng tắm, không hiểu sao cô lại rất muốn gặp Lục Dao.
Cô nghĩ bụng: Mình chỉ tới xem tên ngốc kia có đắp chăn đàng hoàng không thôi.
Phòng Lý Minh Châu cách phòng cậu không xa, đi vài bước là đến.
Cô mở cửa phòng, Lục Dao đang nằm sõng soài trên giường ngủ, tóc rối bời, trông rất đáng yêu.
Lý Minh Châu bỗng cảm nhận rõ ràng hơi thở cuộc sống, nó kéo cô từ rìa xã hội về lại chốn nhân gian.
Trời biết, vừa rồi trong đầu cô đã bắt chước hàng loạt vụ giết người hoàn mỹ nhất, muốn kéo hết Lý Văn Lâm và những kẻ khốn kiếp liên quan tới ông ta xuống địa ngục, đây là bài tập mỗi đêm của Lý Minh Châu khi còn niên thiếu.
Cô vô cùng căm hận bọn họ, từ lúc còn nhỏ xíu đã không ngừng nghĩ cách lấy mạng chó của Lý Văn Lâm.
Cũng may bây giờ đầu óc Lý Minh Châu chỉ còn mỗi Lục Dao.
Lục Dao trở mình, đá hết chăn xuống đất.
Lý Minh Châu phát hiện, so với chuyện lấy mạng chó của Lý Văn Lâm thì cô quan tâm tới chuyện Lục Dao đá chăn xuống đất hơn.
Có lẽ cô có số khổ bẩm sinh, rõ ràng cứng đầu cứng cổ thế mà ở trước mặt Lục Dao lại toàn chịu thua.
Lý Minh Châu lầm bầm lầu bầu, “Đời trước tôi nợ cậu sao?”
Không biết Lục Dao có nghe thấy không mà đột nhiên ôm eo cô.
Lý Minh Châu ngồi ở mép giường, hoảng sợ.
“Lục Dao?”
Cô cứ tưởng Lục Dao tỉnh.
Ai ngờ Lục Dao chỉ ôm cô, hơn nữa càng ôm càng chặt, nhưng lại không hề tỉnh.
Lý Minh Châu thở dài lần thứ hai tối nay.
……
Buổi đấu giải ngày hôm sau, Lục Dao không đi kịp.
Nguyên nhân là say rượu, không dậy nổi, nằm bẹp trên giường hết buổi sáng mới chật vật lết ra khỏi cửa.
Đến lúc cậu tới địa điểm thi thì lịch đấu buổi sáng đã kết thúc.
Phương Thiên bớt chút thời gian tới ăn trưa với Lục Dao.
Hôm nay Lý Minh Châu trông rất ổn, dường như chuyện gặp phải Lý Sâm ngày hôm qua chỉ là ảo giác.
Giữa trưa lúc Lục Dao ngủ dậy thì thấy không ổn lắm, liền chạy theo Lý Minh Châu gặng hỏi.
“Hôm qua tôi có làm chuyện gì kỳ quái không?”
Lý Minh Châu lật sách, “Gì?”
Vẻ mặt Lục Dao phức tạp, “Tôi uống say không làm gì kỳ lạ chứ?”
Lý Minh Châu bỏ sách xuống, nhìn Lục Dao, “Cậu hy vọng cậu đã làm gì?”
Lục Dao:…….. Đương nhiên gì cũng không làm!
Nhưng sáng nay Lam Thanh Thủy nhắn tin cho cậu khiến cậu lo sốt vó!
Cái gì mà cẩn thận anh Lý chứ! Cái gì mà “anh Lộ à người bạn của anh nham hiểm quá!” chứ! Lý Minh Châu chắc chắn đã làm chuyện gì đó mà cậu không biết, nhưng tất cả mọi người đều biết!
Lục Dao thừa dịp Phương Thiên còn chưa tới, tính lừa cô, “Lam Thanh Thủy đã nói với tôi rồi, cậu đừng nghĩ gạt được tôi.”
Lý Minh Châu nhướng mày, “Sao cơ? Cậu ta nói cho cậu biết rồi à?”
Lục Dao kiên định đáp, “Đúng vậy.”
Cậu tự nhủ: Con cáo nhà ngươi còn không mau mau khai thật đi!
Lý Minh Châu chậm rãi mở miệng, “Cởi hết quần áo nhảy múa ở sảnh lớn khách sạn…”
Lục Dao:!!!
“Lớn tiếng gào thét muốn giải cứu thế giới…”
Lục Dao:!!!
“Biểu diễn màn mỹ nữ biến hình cho mọi người xem…”
Lục Dao:!!!
Lý Minh Châu dừng một chút, “Cậu đều không làm.”
Lục Dao:…….
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu nói chuyện có cần rề rà vậy không?”
Lý Minh Châu cười một cái cực kỳ vô tội.
Mỗi lần cô cười như vậy tức là sắp làm chuyện gì đó cực kỳ vô số tội.
“Hát lảm nhảm Cung dưỡng ái tình có tính không?”
Lý Minh Châu nhanh tay bật cái video trong điện thoại lên, trong video lập tức phát ra tiếng Lục Dao gào như sói tru “Nâng em trong lòng bàn tay…”
Lục Dao:…….
“Đệt!” Cậu đột nhiên nhào lên người Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu thoáng tránh đi, giọng lè nhè say khướt của Lục Dao vẫn tiếp tục vang lên trong video.
Lục Dao mắc bệnh sĩ diện rất nặng, da mặt dày như tường thành của cậu hiếm khi đỏ lên như thế.
“Lý Minh, xóa ngay cho tôi!”
“Đừng mơ.” Lý Minh Châu quơ quơ điện thoại, cười gian như cáo.
Phương Thiên tới đúng lúc này, “Ầm ĩ gì thế, sao vui vẻ vậy?”
Lý Minh Châu tắt video ngay.
Đùa à? Video quý giá như thế đương nhiên phải giữ để xem một mình chứ.
Lục Dao vội đáp, “Không có gì.”
Rõ ràng cậu cũng không muốn cho Phương Thiên biết lịch sử đen tối tối qua của mình.
Con cáo nhỏ Lý Minh Châu này rất khó đối phó, nếu lại để con cáo già Phương Thiên biết thì cậu đúng là… rơi vào động cáo!
Phương Thiên nói, “Thật à? Có vẻ như không muốn để tôi biết.”
Lục Dao lạnh lùng hừ một tiếng.
“Được rồi, tôi tới hỏi hai đứa có đi ăn trưa không? Tôi đã đặt bàn rồi, đi nhé?” Phương Thiên lắc lắc chìa khóa xe.
Anh ta là người thành phố S, thích ăn ngọt, vì nghĩ cho Lục Dao nên cố ý dặn đầu bếp bỏ ít đường một chút.
Đi cùng với Phương Thiên còn có Quý Tín Nhiên.
Quý Tín Nhiên là người kiệm lời, lại còn ngồi đối diện Lục Dao. Với người không thân, Lục Dao cũng vô cùng khó gần.
Nhưng Phương Thiên lại là người hoạt ngôn, trò chuyện với Lý Minh Châu một lát thì đột nhiên dò trúng đài.
Hai người thảo luận từ sự phát triển của game online cho tới hướng đi tương lai của thị trường, nói chuyện với nhau rất vui vẻ hòa hợp, rõ ràng để quên mất Lục Dao và Quý Tín Nhiên.
Mãi tới khi Phương Thiên gắp đồ ăn cho Lý Minh Châu thì rốt cuộc Lục Dao cũng bùng nổ.
Cậu lấy chân đá Quý Tín Nhiên, dùng ánh mắt biểu lộ sự bất mãn của bản thân: Bạn anh làm sao thế hả? Ai mượn anh ta gắp đồ ăn?!
Quý Tín Nhiên bị cậu đá một cái, nhịn nửa ngày thì cũng nổi đóa, nhìn lại cậu một cái sắc lẹm: Bạn cậu không có tay chắc, hay tay cậu ta bị chém đứt?
Lục Dao: …… Đệt mợ! Thái độ gì thế?!
Cậu ấm Lục chưa từng gặp người không nể mặt cậu như vậy, dù là đại thần cũng đừng mơ.
Lý Minh Châu không để ý tới cậu trên bàn ăn thì cậu bắt đầu kiếm chuyện.
“Tôi không muốn ăn.” Lục Dao hất chén cơm đi, khoanh tay trước ngực, thở phì phò dựa vào ghế.
Lý Minh Châu:……..
Ông nội này lại giở tính đồng bóng???
Phương Thiên nói, “Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à? Hay tôi bảo đầu bếp làm bàn khác nhé?”
Lục Dao đâu phải vì đồ ăn không hợp khẩu vị, cậu đơn giản là vì Lý Minh Châu và Phương Thiên nói chuyện hợp gu quá nên ghen!
Nhưng cậu đâu nói ra được, nói ra thì thấy mình chả khác gì oán phụ.
Lục Dao nghĩ bụng: Anh đây hấp dẫn nhường này, sao có thể là oán phụ được?!
Lục Dao ho khan một tiếng, “Khỏi.”
Lý Minh Châu nói, “Cứ mặc kệ cậu ta, cậu ta kiếm chuyện đó.”
Lục Dao:…..!!!
Cậu ngồi ngay ngắn lại, nhìn Lý Minh Châu, rồi lại nhìn Phương Thiên, sau đó lại nhìn Lý Minh Châu….
Ánh mắt kia chất chứa sự tủi thân và lên án quá mạnh mẽ, quả thật thẳng thừng viết câu “cậu là đồ Sở Khanh” lên mặt, Phương Thiên bị nhìn như vậy thì thấy áy náy.
Anh ta nghĩ: Sao mình lại thấy mình như kẻ thứ ba nhúng mũi vào chuyện tình cảm người khác vậy ta??
Có lẽ vì ánh mắt vợ cả (tự phong) quá mức nóng bỏng nên Phương Thiên thấy sởn tóc gáy.
Lý Minh Châu nhíu mày, không chống cự nổi cái nhìn ai oán của Lục Dao, không thể không gắp đồ ăn cho cậu.
“Bây giờ ăn được chưa?”
Lục Dao lẩm bẩm, hạ mình bê chén cơm lên, cuối cùng còn không quen lườm Phương Thiên một cái.
Phương Thiên:…. WTF??? Chuyện gì đã xảy ra???
Không khí bữa cơm về sau cứ là lạ. Lúc ăn xong, Phương Thiên và Lý Minh Châu còn chưa nói đã, một người là gian thương tư bản chủ nghĩa, một kẻ sắp trở thành gian thương tư bản chủ nghĩa rất ăn nhịp với nhau, có rất nhiều dự định cho tương lai, vẫn còn không ít chuyện muốn bàn bạc, vì thế hai người trao đổi số điện thoại.
Hai người bình tĩnh để lại phương thức liên lạc cho đối phương trong cái nhìn chết chóc của Lục Dao.
Khi Lý Minh Châu ra cửa, Lục Dao nói, “Sao cậu lại tùy tiện cho người khác số điện thoại vậy hả?”
Lý Minh Châu nói, “Cậu muốn quản à?”
Lục Dao đố kỵ nói, “Cậu đừng thân thiết với Phương Thiên quá, anh ta… anh ta có bạn trai rồi!”
Lý Minh Châu nói, “Liên quan gì tới tôi.”
Lục Dao:…….
Đương nhiên liên quan! Bạn trai của cậu là tôi! Là tôi!
Tiếc là bạn trẻ này lúc nào cũng sợ Lý Minh Châu một phép, dù trong lòng có một vạn ý nghĩ thì cũng không dám nói thành lời.
Giải đấu kết thúc, Lục Dao và Lý Minh Châu không thể không quay lại thành phố H.
Bà cụ Vương tối đó phát sốt, vì thế Lục Dao không thể về nhà trọ với Lý Minh Châu, mà vào bệnh viện chăm sóc bà cụ Vương suốt cả đêm. Dù ngoài miệng Lục Dao hay chê bai bà cụ Vương dông dài, nhưng bà cụ Vương tuổi đã lớn, dù chút bệnh nhẹ cũng đủ lấy mạng già của bà, Lục Dao không yên tâm để mình Tiểu Lâm chăm sóc bà.
Lý Minh Châu về nhà một mình, Tô Thiên Du đang xem TV, ê ê a a rất vui vẻ.
Bảo mẫu trong phòng, người Lục Dao thuê từ công ty giúp việc, thấy Lý Minh Châu về thì kể lại tỉ mỉ tình trạng của Tô Thiên Du cho cô nghe.
Lý Minh Châu cẩn thận lắng nghe, gật đầu, sau đó bế Tô Thiên Du xuống lầu tắm rửa.
Cô xuống dưới lầu thì thấy Lý Sâm đang đứng ở cửa, rõ ràng đã đợi cô rất lâu.
Lý Minh Châu yên lặng đứng đó, hai người không nói gì nhìn nhau một lúc, Lý Minh Châu nói.
“Anh điều tra tôi?”
Nếu không điều tra cô sao lại biết cô ở đâu?
Lý Sâm nói, “Em thông minh thật.” Anh bổ sung, “Nói dối rất thành thạo.”
“Em đã biết anh điều tra em thì chắc cũng biết anh là anh trai em….”
“Ngại quá, Tô Thiên Du chỉ sinh mình tôi.”
Lý Sâm:……
Anh ta im lặng một lúc mới mở miệng, “Ba bị bệnh.”
Lý Minh Châu bỏ cái thau xuống, “Tôi khuyên anh nên quẹo trái ra cửa hỏi thăm một chút tôi sinh ra như thế nào.”
Lý Sâm:?
“Trước giờ tôi có mẹ sinh không có ba dưỡng, anh nói ba gì đó không liên quan gì tới tôi.”
Lý Minh Châu đứng cạnh giếng nước, chăm chú múc nước.
“Hay là anh tới báo tin vui cho tôi?” Cô nhướng mày, “Lý Văn Lâm sắp chết à? Muốn tôi mua hai quả pháo đi thăm ông ta? Tôi sẽ cố gắng tìm vài người bạn tới phòng bệnh hát hò…”
“Anh điều tra tôi, thì nên biết tôi có rất ít bạn, nhưng tôi sẽ cố tìm nhiều bạn bè một chút.”
“À, đúng rồi, tôi sẽ không nhảy nhót trong phòng bệnh đâu, chuyện này tôi phải để dành.” Giọng Lý Minh Châu cực kỳ cay nghiệt, “Đợi lúc Lý Văn Lâm hạ táng, tôi sẽ nhảy trên quan tài của ông ta.”
Lý Sâm không nghe nổi nữa, khẽ nói, “…. Minh Châu! Thái độ của em như vậy là sao!”
Lý Minh Châu cười cười như không nói, “Minh Châu? Anh có lầm không? Là ai thế?”