Giả Trai

Chương 113: PHIÊN NGOẠI 15: LỤC TRI




Hồi Lục Tri học Đại học, anh chọn thành phố H.

Hôm trước ngày đi, anh bị Lục Dao chặn trước cửa.

Lục Tri hỏi: “Dao Dao, em làm gì đó?”

Lục Dao lúc này mới cao tới eo Lục Tri, người bé xíu, mặt phúng phính, quai hàm bạnh ra, giận dữ nhìn Lục Tri.

“Anh muốn đi đâu học?”

Lục Tri nói: “Tới Hogwarts.”

Lục Dao lập tức xông tới đánh anh.

Nói là xông tới đánh, chi bằng nói là Lục Dao đơn phương đu trên người Lục Tri như con gấu koala.

Lục Tri đi xuống lầu, cậu vẫn sống chết không chịu buông tay, bám lấy lưng Lục Tri.

Phó Thanh Hàn thấy vậy, cười hỏi: “Anh Hai mới mua cặp hả? Sao cặp gì mà xấu thế?”

Chiếc cặp xấu xí Lục Dao, tủi thân muốn chết, hốc mắt ửng đỏ, gào lên: “Con muốn đi học chung với Lục Tri!”

Lục Tri răn: “Dao Dao, phải gọi anh.”

Lục Dao bám lấy lưng anh, anh coi như không có chuyện gì xảy ra, kéo ghế ra, bắt đầu ăn sáng.

Lục Dao rất bướng bỉnh, Lục Tri không đồng ý với cậu, cậu liền ăn vạ.

Nhưng bữa sáng thật sự quá thơm, khiến bụng cậu sôi ùng ục.

Lục Tri múc một muỗng cháo trứng vịt Bắc Thảo lên, thổi thổi, vươn tay ra đằng sau, đút cho cậu.

Lục Dao ăn cháo xong còn cắn chiếc muỗng của anh không buông.

Lục Tri cố rút ra mà không rút được.

Lục Tri: “Em là cún con sao?”

Lục Dao nhất quyết không trả muỗng cho anh, cứ cắn chặt.

Lục Tri đành lấy ăn cháo bằng đũa.

Lục Hưng thấy Lục Dao như thế, giận dữ quát: “Con làm gì đó? Bao lớn rồi!”

“Lăn xuống ngay!”

Lục Dao lúc bấy giờ vẫn hơi sợ Lục Hưng, đành tụt khỏi người Lục Tri.

Phó Thanh Hàn rót sữa cho cậu, dịu dàng nói: “Dao Dao, để anh Hai đi học, khi nào được nghỉ anh lại về.”

Lục Dao suy sụp, nói với giọng khó chịu: “Con cũng muốn đi!”

“Con đi làm gì? Vẽ chuyện cho anh Hai làm hả?” Lục Hưng đập bàn cái rầm.

Lục Dao tức giận, không nói lời nào.

Lục Tri hỏi: “Dao Dao, nhưng mà em đâu có vé đúng không?”

Lục Dao đáp, “Em trốn trong hành lý của anh là được.”

Phó Thanh Hàn: “Anh Hai đi máy bay, sao nào? Con muốn ngồi khoang hành lý à?”

Giọng Lục Dao càng ngày càng ấm ức, như sắp oà khóc đến nơi.

“Con có thể chuyển phát nhanh tới đó.”

Lục Tri dỗ dành: “Dao Dao, em đừng quấy nữa, Tết anh sẽ về, em muốn ăn gì anh sẽ mang về cho em.”

Lục Dao vẫn nổi nóng, cậu chẳng muốn ăn gì hết, mới nhỏ mà đã biết dọa dẫm Lục Tri.

“Anh tới đó sẽ ăn chẳng đủ no mặc chẳng đủ ấm, ở nhà tốt hơn!”

Lục Tri nói: “Nếu ở đó anh không ăn no mặc ấm anh sẽ về ngay.”

Miệng Lục Dao méo xệch, nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt tí tách rơi.

Lục Tri ôm cậu vào lòng: “Ơ này, sao lại khóc thế? Đàn ông không dễ rơi lệ biết không?”

“Vậy anh đừng đi học Đại học được không?”

Không hiểu sao mà Lục Dao lại có linh cảm xấu, không muốn để anh cậu rời khỏi nhà.

Cậu cứ cảm thấy nếu anh đi thì hai người sẽ vĩnh viễn không gặp lại.

“Vất vả lắm anh mới thi đậu, sao lại không đi học cơ chứ, sau này anh mà không có văn hóa thì làm sao dạy Dao Dao học được.”

Lục Dao nói: “Thế em cũng bỏ học, như thế anh không cần dạy em.”

Lục Tri trách: “Sao lại không có chí tiến thủ như thế?”

Sau đó, bất luận Lục Dao la lối khóc lóc ăn vạ cỡ nào, cách ngày khai giảng vài tuần, Lục Tri thu dọn đồ đạc, ngồi máy bay từ phương Bắc tới phương Nam.

Anh học trường nghệ thuật chuyên nghiệp, chuyên ngành Điêu khắc. Lúc vừa tới vùng sông nước Giang Nam, quả thật anh có chút không quen, nhưng sau mấy tháng dừng chân, anh đã thích ứng với hoàn cảnh mới rất tốt.

Lục Tri là người không chịu ở yên một chỗ, phàm là người theo nghệ thuật thì ai cũng có chút lý tưởng riêng.

Lúc dậy thì, anh hay ảo tưởng sức mạnh là mình sẽ cứu vớt trẻ em bị bắt nạt trên toàn thế giới. Dựa theo lý tưởng này, hẳn là Lục Tri nên thi vào trường Cảnh sát, nhưng anh lại chọn Nghệ thuật, đây là chỗ kỳ quái trong suy nghĩ của anh.

Với cái lý tưởng đó, lại còn thêm sở thích lượn lờ khắp nơi trong thành phố H, vào một ngày nọ tháng nọ năm nọ, trong một chiều bình thường, vạn dặm không mây, ánh nắng chói chang, ở một góc thành phố Lục Tri chưa ghé qua bao giờ, anh gặp Lý Minh Châu.

Nói đúng hơn là lúc đầu thứ anh nhìn thấy không phải Lý Minh Châu mà là cảnh một đám con nít đang đánh lộn.

Khu vực này là một thôn nhỏ trong thành phố, trẻ con ở đây đánh nhau như cơm bữa.

Nếu vụ ẩu đả không quá nghiêm trọng thì người lớn chẳng thèm xen vào, dù sao chúng nó đánh một lúc sẽ tự phân thắng bại.

Nhưng Lục Tri là một kẻ gàn dở, những chuyện người bình thường không quan tâm thì người gàn dở sẽ để mắt tới.

Khi đó anh mới mười chín, còn tràn trề nhiệt huyết với cuộc sống, hễ gặp chuyện bất bình sẽ rút đao trợ giúp.

Tuy Lý Minh Châu đánh nhau rất giỏi, nhưng một cô khó địch nhiều, cô đánh người ta mười cái thì cũng bị đấm lại hai cái, hơn nữa cô mới lên chín, mới có bao lớn đâu. Lục Tri nhìn cô, bất giác nhớ tới Lục Dao.

Lục Dao nhỏ hơn cô một tuổi, cũng tầm tuổi ấy.

Lục Tri lập tức lại gần, giải vây cho Lý Minh Châu.

Đám con nít kia thấy có người lớn tới lập tức cuống cuồng tháo chạy.

Lý Minh Châu bò dậy khỏi nền xi măng, phủi quần áo.

Khắp người cô đều dính tro bụi, mặt mày nhem nhuốc, tóc rối bù.

Cô đi qua trái mấy bước, nhặt chiếc cặp lúc nãy ném xuống đất, đeo lên lưng.

Rảo bước toan đi mất.

Lục Tri vội chặn cô lại: “Này! Sao ngay cả tiếng cảm ơn em cũng không nói thế?”

Lý Minh Châu lạnh lùng nhìn anh, vòng qua người anh, tiếp tục tiến về phía trước.

Lục Tri đâu chịu bỏ qua, đuổi theo cô: “Này bạn nhỏ, em không lễ phép gì cả!”

Lý Minh Châu cất giọng lạnh tanh: “Tránh ra.”

Lục Tri bỗng nổi lên hứng thú.

Anh thích nhất là thu phục mấy đứa con nít thiếu giáo dục như Lý Minh Châu, một ví dụ điển hình trong số đó là Lục Dao.

Lục Tri đi theo cô.

Lý Minh Châu còn nhỏ, chân ngắn ngủn trong khi chân Lục Tri lại dài, anh đuổi theo cô chẳng hề tốn sức.

Khóe mắt cô liếc thấy Lục Tri còn đi theo sau, nghĩ bụng: Không hiểu nổi.

Lý Minh Châu rảo bước nhanh hơn, muốn cắt đuôi Lục Tri, ai ngờ cô tăng tốc thì Lục Tri cũng đi nhanh đi, như muốn so cao thấp với cô.

Nếu cô cứ đi như thế sẽ về tới nhà mất.

Ý thức cảnh giác của Lý Minh Châu rất cao, khi bị người bám theo, cô tuyệt đối sẽ không đi về hướng nhà mình.

Vậy nên cô đeo cặp, bắt đầu đi lòng vòng, từ nhỏ cô đã thận trọng thế đó.

Đi cả buổi Lục Tri mới nhận ra có gì đó không ổn, nguyên nhân là vì anh đã đi ngang qua cái siêu thị này ba lần.

Lục Tri thầm nghĩ: Mới nhỏ mà lòng dạ đã khó lường.

Lý Minh Châu âm thầm nghiên cứu Lục Tri, phát hiện gã này dạo bước thảnh thơi y như đang đi tản bộ.

Lý Minh Châu cắn răng, tỉ mỉ cân nhắc: Có nên đánh không? Chắc chắn cô không đánh lại Lục Tri.

Trừ việc đi lòng vòng để cắt đuôi anh, tạm thời Lý Minh Châu không nghĩ ra cách nào khác.

Cô đi vòng vèo trong cái thôn nhỏ cũ kỹ, còn Lục Tri thì bám đuôi cô, càng ngày càng thấy đứa bé này thú vị.

Lý Minh Châu bị anh theo mãi, bực quá xoay người, giận dữ nhìn chằm chằm Lục Tri.

“Anh đi theo tôi làm gì?”

“Em nợ anh một lời cảm ơn.” Lục Tri cười nói: “Vừa rồi anh đã không tiếc thân mình đại nghĩa diệt thân cứu em khỏi nước sôi lửa bỏng đó!”

Tổng cộng dùng ba thành ngữ.

Lý Minh Châu cảnh giác hỏi: “Không tiếc thân mình?”

“Ý anh nói là chuyện anh tiến lên hai bước đó hả?”

Lúc đó Lục Tri mới tiến có hai bước, bọn nhóc kia vừa thấy có người lớn tới đã buông Lý Minh Châu ra ngay.

Cho nên cái câu không tiếc thân mình anh nói hoàn toàn vô nghĩa.

“Đi hai bước thì cũng là cố gắng quên mình biết chưa? Cái đó gọi là, một bước tiến nhỏ của ta giúp loài người đi nhanh một chút đấy.”

Da mặt siêu dày của Lục Tri là để dùng trong mấy trường hợp như vậy.

Lý Minh Châu lớn thế này mà chưa gặp ai như anh, cô nghiến răng nghiến lợi mắng: “Anh có bệnh à!”

Lục Tri nói: “Này bạn nhỏ, anh đây mới cứu em đó, sao em lại đối xử với ân nhân của mình như thế hả?”

Lúc Lý Minh Châu tức giận vẫn luôn ẩn nhẫn.

Cô chững chạc không giống như tuổi của mình.

Lòng tò mò của Lục Tri nổi lên, anh đề nghị: “Hay là thế này, em mời anh ăn một bữa cơm…”

Anh nói được một nửa, cân nhắc chuyện Lý Minh Châu vẫn còn là trẻ con, trên người chẳng có mấy đồng, vội sửa miệng, “… Một cây kem cũng được, anh xem như quà tri ân của em ha?”

Lý Minh Châu chửi: “Đồ điên!”

Ơ cái con bé này!

Lục Tri nói: “Anh thua em rồi đó, một chút lòng biết ơn mà em cũng không có.”

Lý Minh Châu chẳng những không có lòng biết ơn mà vì chán ghét chuyện Lục Tri quấn lấy mình, cô còn ngồi xổm xuống vớ cục đá, uy hiếp anh.

“Anh mà còn không đi mà tôi ném anh đó!”

Lục Tri thấy có vẻ như cô thật sự tính chọi mình.

Tuy cô có ném cũng không gây thương tích nặng, nhưng chắc cũng khiến anh đau nửa ngày.

Lục Tri lùi về sau hai bước, đành phải rời đi.

Ai ngờ khi anh tới một trường Tiểu học để dạy vẽ cho tụi nhỏ vào cuối tuần lại gặp đứa bé đó.

Lý Minh Châu chẳng thích thú gì chuyện vẽ vời, cô đang tranh thủ giờ vẽ để chép bài cho bạn học.

Cô đã làm xong bài của mình, giờ đang làm giùm người khác để kiếm chút thu nhập.

Lục Tri vừa vào lớp thì đã thấy ngay bạn nhỏ ngồi đằng sau.

Càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng anh nhớ ra, đây không phải là đứa bé đánh nhau mấy hôm trước sao?

Lý Minh Châu chép bài cho người ta quá hăng say, lúc Lục Tri đi tới cô cũng không phát hiện.

Đứa bạn ngồi sau đẩy cô: “Lý Minh, thầy Lục nhìn cậu kìa!”

Lý Minh Châu ngẩng đầu lên, đúng lúc Lục Tri đang nhìn cô.

Cô lớn đến tuổi này cũng không biết trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhất thời mắt trợn trừng, miệng há hốc.

Lục Tri nói: “Trùng hợp ghê!”

Anh tiện thể liếc nhìn vở bài tập của Lý Minh Châu: “Em tên Lý Minh?”

Lục Tri thoáng kinh ngạc.

Lần trước khi anh gặp cô, rõ ràng thấy đó là một cô bé, nhưng cái tên này… nghe giống con trai quá.

Trong trường học, Lý Minh Châu khá tôn sư trọng đạo, Lục Tri hỏi cô, cô gật đầu ngay.

Lục Tri bỏ vở bài tập xuống, hỏi: “Những bạn khác đều vẽ tranh, sao có mình em không vẽ?”

Lý Minh Châu: “Em không biết vẽ.”

“Vì em không biết vẽ nên nhà trường mới tìm thầy tới dạy bọn em vẽ đó.”

Lục Tri ngồi xuống cạnh cô, cất vở bài tập của cô đi.

Mở giấy trắng ra, lại gọt bút chì rồi đưa cho cô: “Giờ vẽ đi, anh dạy em vẽ.”

Lý Minh Châu cầm bút chì, yên lặng vẽ một cái đầu heo to đùng trên giấy.

Đừng trách tại sao cô tức giận.

Dù sao giờ cô vốn chỉ là một đứa bé.

Lục Tri dở khóc dở cười, búng trán cô một cái: “Em tính ăn trứng ngỗng lúc thi hả?”

Lý Minh Châu nghĩ: Tôi thi được không điểm thì sao, mắc mớ gì tới anh?

Cô quen Lục Tri là nhờ hai chuyện trên.

Lục Tri dạy cô vẽ tranh, sau đó cuối cùng cũng thuần hóa được con sói mắt trắng này, thỉnh thoảng còn tới nhà cô ăn cơm chực.

Cũng chỉ có một hai năm quen biết Lục Tri này, cuộc sống của Lý Minh Châu mới dễ chịu một chút.

Lục Tri có vô số ý tưởng kỳ quái, anh đứng ở trước cái bệ bếp cô dựng, nấu cơm rửa chén cho cô.

Lấy cớ là: Con nít còn nhỏ thì nên chơi bời, có người lớn ở đây, không cần nấu cơm.

Lục Tri nói với cô, anh có một đứa em trai, nhỏ hơn cô một tuổi, tính tình cũng ương bướng giống cô.

Lúc anh nói câu đó, nét mặt tràn đầy sự cưng chiều: “Có dịp anh sẽ mang nó tới cho em gặp, anh nghĩ nếu hai tụi em mà ở chung với nhau chắc không ngày nào không đánh lộn.”

Lý Minh Châu ngồi bên cái ghế nhỏ làm bài tập, cãi lại: “Em không thèm gặp cậu ta đâu.”

Cô bổ sung: “Em trai anh chắc chắn cũng đáng ghét y chang anh.”

Lục Tri khoa trương ôm ngực: “Trong mắt em anh đáng ghét dữ vậy sao? Tiểu Minh Châu, em làm anh đau lòng quá, mau tới đỡ anh…”

Lý Minh Châu lại nói: “Đồ bệnh thần kinh!”

“Đồ bệnh thần kinh” này, tuy thần kinh không có bệnh nhưng cơ thể lại chẳng khoẻ mạnh chút nào.

Lý Minh Châu từng thấy Lục Tri uống đủ thứ thuốc, còn uống nhiều hơn cả Tô Thiên Du. Thỉnh thoảng, khi lương tâm trỗi dậy, cô cũng thấy lo cho anh.

“Thân thể anh rất yếu ớt sao?”

Lục Tri uống thuốc, xoa đầu cô, khiến mái tóc chỉnh tề của cô rối bù.

“Yên tâm, không chết được.”

Đáng tiếc Lục Tri là kẻ lừa đảo.

Lý Minh Châu là kẻ lừa đảo, mà anh còn trên cơ cô.

Anh đột nhiên tới, lại đột nhiên ra đi.

Lúc tới mang theo nắng ấm, khi đi để lại cho cô bóng đêm vô tận.

Mấy năm ở bên Lục Tri, Lý Minh Châu cứ ngỡ là mơ.

Suốt một năm Lục Tri vừa đi, tối nào cô cũng choàng tỉnh từ cơn ác mộng, khắp người đầy mồ hôi lạnh.

Mộng và thực không phân rõ, rốt cuộc Lục Tri từng tồn tại hay do cô tự bịa đặt, hai bên giằng co lẫn nhau khiến thần kinh cô căng ra.

Trạng thái tinh thần của Lý Minh Châu xuống dốc không phanh.

Nếu ai đó chưa từng có thứ gì thì khi họ mất đi thứ đó sẽ không thấy quá đau khổ.

Tiếc là cô đã từng có được, nên khi mất đi mới khổ sở như thế.

Sự mất mát này, kéo cô từ bóng đêm này vào một vực thẳm khác.

Vực thẳm sâu tầng tầng lớp lớp, đi hết tầng này đến tầng khác, càng đi về phía trước càng ngã xuống sâu hơn.

Cô mang tinh thần bất ổn và áp lực rất lớn học xong cấp Hai.

Ngày mười hai tháng Tám, Nhị Pháo cầm tấm thẻ sinh viên Đại học Thanh Hoa tới cho cô.

Cậu ta nhìn Lý Minh Châu, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Mặt Lý Minh Châu sầu bi như sắp tan thành nước, hễ ai sáng suốt đều biết người này không ổn chút nào.

Nếu ai đó vô ý hẩy nhẹ cô một cái thì chắc cô sẽ đổ sập xuống.

Lý Minh Châu cầm tấm thẻ sinh viên, xua xua tay: “Tôi không sao.”

Nhị Pháo nghĩ bụng: Trông đâu giống không sao.

Cô ra khỏi cửa, mặt trời bên ngoài đã lên cao.

Càng tiến về trước, càng gần ánh dương thêm một bước.

Mặt trời ban trưa rọi xuống người cô, đẩy lùi bóng tối ra sau lưng cô.

Cô tiến về phía Mặt trời.

HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.