*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hiện tại lại biết kêu cho ta nghe, sao trước kia không thấy nàng kêu niềm nở như thế?"
Tạ Trọng Sơn giấu tình ý trong mắt như rãnh nhỏ giọt, thêm cả ánh mắt khi Tạ Quỳnh chống đối vẫn yên tĩnh và lạnh lùng như nước.
Nhưng cơ thể hắn vẫn rất ấm. Trái tim khi thì được ngâm trong nước ấm, khi thì bị đổ dầu nóng Đó là khi nàng nói ái mộ liên tục, có cả sự ghen tuông đau xót trong lòng hắn.
Nước mắt nàng gợi lên ngọn lửa trong lòng hắn, tối nay hắn chắc chắn không thể buông tha nàng được.
Thân phận cao quý thì như thế nào? Khóc đẹp thì như thế nào? Cũng vẫn là một tiểu cô nương để mặc cho người ta bắt nạt thôi. Vẫn là một cô nương vô tâm vô phế, luôn miệng nói dối. Hiện giờ hắn muốn làm gì với nàng thì làm thế đó!
"Tiểu Sơn ca ca... Ưm a "
Từng tiếng rên của nữ tử giống như lời niệm chú xiềng xích, niệm khiến đầu Tạ Trọng Sơn muốn hôn mê, có làm gì cũng không thể nặng tay được chỉ có che môi nàng lại, khiến cho tiếng rên rỉ câu hồn của nàng im bặt không còn nữa thì mới có thể nhẫn tâm với nàng.
Môi chạm lên môi, tiếp xúc không hề cố kị điều gì, quấy đảo vừa thô bạo vừa vô lễ.
Hai cơ thể va chạm với nhau, không có kỹ năng gì, toàn bộ đều là sức lực của tuổi trẻ. Thiếu niên thẳng lưng, giữ cổ nữ tử để nàng không lui về phía sau, sức mạnh khi đâm vào trong cũng tăng lên, gần như khiến cho cơ thể của nàng tan ra, mềm thành một bãi bùn dưới cơ thể hắn.
Trong tim Tạ Trọng Sơn không có suy nghĩ lấy lòng, dù trong tình cảnh cũng không cần phải nhân nhượng Tạ Quỳnh.
Trước giờ cơ thể nàng rất mềm rất gợi cảm, hơi chạm vào một chút là sẽ rên rỉ, nắm cả eo hắn mà xoay eo duỗi chân lung tung, chưa làm được bao lâu đã kêu lên bản thân muốn ra rồi. Lúc đó hắn vẫn còn yêu thương, lại không đành lòng dùng lực, lần nào cũng có thể chiều theo để nàng ra trước vài lần, rồi lại bắn ra trong huyệt mềm ướt át của nàng.
Bắn thì bắn nhưng cũng không thể thỏa mãn được.
Hôm nay ngược lại, là tự nàng đưa lên cửa, là tự nàng nói rất ái mộ hắn... Đã ái mộ thật thì phải chịu đựng sự trêu đùa tùy tiện của hắn, để mặc hắn làm nàng.
"Tách chân ra thêm chút, đừng kẹp chặt như vậy. Nàng nghĩ đây là lần đầu nàng làm với ta à?"
Tạ Trọng Sơn nhịn xuống cơn thở dốc, véo núm vú của Tạ Quỳnh một cách ác liệt.
Núm vú mềm mại, bình thường chỉ được che chở bảo vệ bằng mọi cách, đã trải qua sự tàn phá như thế lần nào đâu? Vừa sờ đã sưng lên, run rẩy như ngọc châu mã não, sau đó phun ra một dòng sữa.
"Đừng, nhẹ chút đi, đau!"
Nước mắt Tạ Quỳnh không kiềm được.
Nàng nén nước mắt để hắn tiến vào, nén nước mắt khi bị hắn đâm mạnh, nén nước mắt cầu xin hắn cẩn thận một chút. Nhưng mà sự cầu xin và thổ lộ của nàng trong tối nay đều giống như, đó là cho dù có nói thêm một trăm lần thì Tạ Trọng Sơn cũng xem toàn bộ như gió thoảng bên tai. Nàng càng gọi nhẹ thì hắn càng đâm càng sâu càng mạnh, c/ôn th/ị/t không hề lưu tình, đẩy mở cửa huyệt ra rồi lập tức chôn sâu vào, trong lúc đưa ra đẩy vào, hắn có nâng cánh tay trắng nõn như ngó sen của nàng lên mà mút.
"Ỷ vào mĩ mạo bình thường của mình, trên người không có gì kém hấp dẫn thì cho rằng ta còn có thể nghe nàng sai bảo, để mặc nàng thì sử dụng ra sao cũng được à?"
Tạ Trọng Sơn giữ hai má đỏ bừng của Tạ Quỳnh, nhìn vẻ mặt mê loạn dâm đãng của nàng.
Cô nương này đã hoàn toàn giao bản thân cho hắn, lễ giáo pháp luật gì đó, Tạ gia Thôi gia gì đó đều đã quên hết toàn bộ rồi. Cũng không chỉ đơn giản là ở cùng hắn tằng tịu gian díu với nhau, mà còn thẳng giọng rên rỉ đến mức khản cổ.
Những tiếng thở dốc và rên rỉ quyến rũ và nhỏ nhẹ còn hơn cả mèo còn kia vang lên, từng tiếng từng tiếng Tiểu Sơn ca ca, từng tiếng từng tiếng Trùng Nương muốn ra, chỉ làm cho Tạ Trọng Sơn hận không thể làm nàng đến chết ở dưới thân mình.
Thì ra là muốn tra tấn sự dạy dỗ của nàng, hiện tại xem ra giống như hắn đang hầu hạ nàng hơn.
Sao lại thành thế này? Hắn lại biến thành đồ chơi làm ấm giường cho nàng sao?