Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 146: Quan sư




Tạ Quỳnh đánh đàn trên lầu các, Chương Ngôn Chi lại ở trong ngồi nhà trong hồ uống rượu.

Tiếng đàn vang lên trên hồ, ánh nắng chiếu vào trong chén rượu. Gió thổi trên hồ, tiếng đàn được gió mạnh thổi đi rất xa.

Tạ Quỳnh mệt mỏi là lại thò người ra nói chuyện với Chương NGÔN cHI.

Hết đánh đàn rồi lại trò chuyện, nhoáng một cái buổi chiều đã qua đi.

Ngày thứ hai vẫn tiếp tục như thế.

Chỉ là khi Chương Ngôn Chi đến không còn cầm rượu theo nữa. Nhưng hắn vẫn vui vẻ, còn tốt hơn hôm qua nhiều.

Ngày đầu tiên gửi trâm cài tóc đi, gần như vương quân Tạ Hầu không tiến cũng không lui, trong trướng chủ soái cũng không truyền ra chút tin tức nào.

“Phu quân kia của người đối xử với ngươi cũng không ra sao cả. Có khó khăn là để ngươi ra sau đầu ngày, tính mạng và thanh danh của ngươi cũng không coi là cái gì. Cũng chỉ là nữ nhân thôi, được cho là cái gì chứ? Trên đời có bao nhiêu mỹ nhân, nữ nhân nước Sở xinh đẹp, nữ nhân nước Ngụy cao quý, cho dù ngày thường ngươi coi như cũng được, nhưng nếu tìm một người tốt hơn ngươi thì cũng không khó đâu.”

Chương Ngôn Chi vẫn còn ngồi trên hành lang cười vô cùng như ý.

Cơ thể thon dài của tướng quân áo giáp đỏ đón nắng, bóng dáng chiếu ra một cái bóng ngắn. Khung cửa sổ trên lầu mở ra, cũng không có nữ tử nào thò ra mắt lạnh nhìn hắn ta nữa, hắn ta tiếp tục trào phúng, dường như hận ý không rõ đang quấn lấy trong lòng lúc này mới tìm được cách phát tiết.

Chương Ngôn Chi ngước đầu nhếch môi, trong mắt nhìn rõ ánh nắng, hận ý trong lòng cũng được chiếu sáng một cách rõ ràng.

Tạ Quỳnh chỉ tùy ý để cho Chương Ngôn Chi ồn ào, đến lúc không kiên nhẫn nghe nữa, nàng dự định cầm một cuốn sách lên ném xuống. Nàng thò người ra ngoài, còn chưa buông tay, Chương Ngôn Chi đã trốn sang bên cạnh.

Viên minh châu trên mái tóc của công tử mặc giáp đỏ sáng lên, được giấu dưới khung gỗ trên hành lang. Chớp mắt một cái, khuôn mặt tự phụ đắc ý kia mới hiện ra từ dưới giàn dây leo xanh tươi rợp bóng mát kia.

Hắn muốn tiếp tục trào phúng, Tạ Quỳnh lại mỉm cười nhìn hắn.

“Chương Ngôn Chi, ngươi đang đắc ý cái gì? Nếu Tạ Trọng Sơn thật sự không cần ta, ngươi đừng nên nóng vội hoang mang như thế chứ? Nếu hắn không đầu hàng lui binh, Chương gia sẽ thoát vòng vây như thế nào đây?”

Nữ tử trên lầu các như nước hồ mùa xuân, màu nước như ánh mặt trời, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thông thấu như có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng người.

∫yeungontinh.vn∫

Sau lưng Chương Ngôn Chi lạnh lại, há mồm định giải thích.

Tạ Quỳnh cũng giật mình, nói: “Trừ phi Chương gia có viện binh, các người chỉ cần dùng ta để giữ chân Tạ Trọng Sơn, hắn không tiến cũng không lùi, chỉ giằng co bên ngoài thành, binh mã của Thôi gia có thể thừa dịp mấy ngày này mà đuổi tới thành Thượng Dương. Đến cuối cùng cho dù Tạ Trọng Sơn không kiêng kị ta thì chắc ngươi vẫn có thực lực để chiến đấu.”

Vương quân Tạ Hầu không tiến không lùi, đó cũng coi là tin tức tốt với thành Thượng Dương rồi.

Trong lồng ngực Chương Ngôn Chi như có cái gì đó đánh trống reo hò, hắn cắn đầu lưỡi gật đầu thật mạnh.

“Cho nên chắc ngươi nên cầu xin ta, làm cho ta vui thì có lẽ ta sẽ không để Thôi gia ném ngươi ra khỏi ngoài thành.”

Nam tử dưới lầu cũng có một vẻ ngoài tốt, đứng ở trong hồ giống như một cây tường vi lay động trong gió: “Đổi bài khác, đừng có tấu mãi bài quan sư gì nương thân gì gì đó, lỗ tai ta sắp mọc kén luôn rồi.”

Gió trên hồ lại thổi, lá sen trong nước bị thổi làm quay lung tung, trái tim Tạ Quỳnh vẫn không động đậy.

Nàng tiện tay cầm cuốn sách trở lại cửa sổ, lại ngồi trở lại trước chiếc cầm. Khúc mà nàng tấu vẫn là quan sư.

Như thế một ngày lại trôi qua.

Đợi đến buổi chiều, người mà Tạ Quỳnh cuối cùng cũng đến rồi.

Mặt trời chiếu đến phía Tây núi, ánh mặt trời dần biến mất, cũng là lúc ngọn đèn dầu trên thành lâu xa xa sáng lên, Thôi Diễm với áo trắng bay bay cuối cùng cũng đi đến từ trong gió đêm.

Tạ Quỳnh mở tất cả cửa sổ trên lầu ra, gió hồ lạnh lẽo mang theo hơi nước, thổi vào làm y bào của hai người phồng lên.

“Cầm phủ không có ý nhị, so với Nhu Nương thì còn kém xa nữa.”

Thôi Diễm nghiêng tai nghe một đoạn xong rồi nâng tay đè dây cầm lại.

Cuối cùng Tạ Quỳnh cũng có thể dừng lại, đàn hai ngày liên tiếp, hai ngón tay hơi đau. Nàng đứng dậy bước đi đến phía trước cửa sổ nhìn mặt hồ.

Trong hồ có ánh trăng, bầu trời có trăng tròn, vốn nên là thời điểm tốt để đoàn viên. Chỉ tiếc cả nàng và Thôi Diễm  đều không ở bên cạnh người mà trong lòng họ nghĩ đến.

“Ngươi lo lắng kéo ta tới đây là muốn gây chuyện gì?”

Thôi Diễm đè dây cầm, âm thanh mát lạnh của quan sư lọt vào tai.

Hắn nhắm mắt rồi trợn mắt, trước mắt vẫn có một nữ tử với khuôn mặt mềm mại đang cười cong cả má, im lặng nghe hắn tấu khúc nhạc mà hắn đã từng dùng để thổ lộ cõi lòng với nàng ấy.

“Ngày mai chính là ngày cuối cùng. Thứ ngươi muốn không phải là thư hàng mà là mạng sống của Tạ Trọng Sơn, có đúng không?”

Tạ Quỳnh nhìn ánh mắt Thôi Diễm đang chìm vào hư không. Không hiểu sao ánh mắt nam tử mềm mại dần, lại còn mỉm cười với một ngọn đèn dầu.

Nàng nghĩ có lẽ Thôi Diễm điên thật rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.