Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 137: Rốt cuộc là có hay không có?




Ngọc trục được bọc trong gấm Minh Hoàng Lăng hàng dệt, hai bên có hình rồng bạc bay lượn, bên trên thêu mây lành và hạc may mắn.

Thánh chỉ nhất đẳng này được cho ra từ tay của vị bệ hạ con rối ốm yếu từ nhỏ ở trong hoàng cung kia, lướt qua trung tâm khống chế của Thôi gia, đi qua những  tử sĩ hoàng thất cuối cùng rồi liên tục cả ngày lẫn đêm, chạy đi bất kể sinh tử, cuối cùng cũng đưa tới trong trướng của Nam Dương Vương quân ở ngoài thành Quỳnh Châu.

Thiên tử suy nhược dùng một cái giá binh quyền cuối cùng trong tay, đã khiến cho tình hình thế gian vốn đã như một cái đầm vẩn đục lại càng thêm rối loạn.

Hắn ta phong cho Tạ Trọng Sơn thành Viễn Hầu, cho Nam Dương Vương quân một xuất thân chính thống, lại lệnh cho Tạ Trọng Sơn đi về phía Bắc tiêu diệt Thôi thị đang muốn cướp đoạt ngai thiên tử.

Tuy rằng ngày thứ hai, tiểu hoàng đế đã bị Tư Mã trong triều lấy cớ thần trí không rõ, si tà tận xương để khiến “Băng hà”, nhưng ý chỉ ngày hôm trước của hắn ta cũng đã được chiếu cáo thiên hạ.

Phản tặc Thôi Thị cướp đoạt chính quyền.

Tạ Hầu là trung thần của triều đình, được tự thân thiên tử cho phép thống lĩnh vương quân giết phản tặc.

Còn sau đó thiên hạ sẽ như thế nào thì đã không còn là chuyện mà bệ hạ đã sắp chết có khả năng nhớ đến.

Đi một vòng, ngày xưa Thôi thị khổ tâm tính kế mưu hại, dùng tội danh thông đồng phản quốc với địch hại chết Hầu gia của Tạ gia. Sáng nay trên đời không hiểu sao lại nhiều thêm một Tạ Hầu, phụng mệnh hoàng đế thảo phạt Thôi thị đã trở thành phản tặc.

Thế gia thiên hạ đều ngạc nhiên.

∫yeungontinh.vn∫

Tạ Trọng Sơn lại đi theo Tạ Quỳnh, đưa A Châu trở về Hoa phủ.

Viện tử đó vẫn là viện tử như cũ, qua cuối xuân, màu xanh đỏ càng trở nên rực rỡ hơn. Những tấm màn mỏng nhẹ được treo trên hành lang dài của ngôi nhà ven sông, khi hơi nước bốc hơi vào buổi trưa càng có vẻ mây mù mờ ảo.

Lần này Hoa phủ thật sự tổ chức một buổi gia yến.

Khi mấy người Tạ Quỳnh đến, trong ngôi nhà ven sông đã dọn tiệc xong, những nương tử lang quân trong phủ đều đến đông đủ hết. Mỹ nhân đẫy đà đầu đầy châu ngọc ở trong ngôi nhà ven sông đang trêu đùa với tỷ muội ngồi cạnh, nói về việc mấy ngày trước những chiếc hòm di chuyển chậm làm tắc đường phố, ầm ĩ đến nỗi thành úy cưỡi ngựa ra làm chủ mới khơi thông được.

Đợi đến khi chính chủ ngồi xuống, Du mỹ nhân cũng không im lặng, còn tiếp tục trêu ghẹo Tạ Quỳnh cận mặt: “Nếu không phải trên xe ngựa thiếu lụa đỏ, chỉ sợ ta sẽ xem đó là sính lễ của người khác đưa đến nhà chúng ta. Đã có thể xem như sính lễ rồi, năm đó khi ta xuất giá, phu gia cũng chưa từng đưa tới nhiều như thế.

Du mỹ nhân là nhị nương của Hoa gia, vài năm trước đã hòa ly với vị hôn phu, trở về Hoa phủ một mình.

Tạ Quỳnh xấu hổ nhưng cũng chưa phản bác, còn A Châu ghé vào trong lòng Tạ Trọng Sơn thì đang rung đùi đắc ý: “A cha của ta nói, đây là sính lễ bù lại cho a nương ta. A cha nói mấy năm nay có các vị thúc thúc thẩm thẩm đã chăm sóc a nương và ta, lễ vật cũng chỉ là một chút tấm lòng, cũng chưa có gì nhiều, phải không a cha?”

A Châu xoay người ôm cánh tay Tạ Trọng Sơn, người ngồi đây đều biết những lời này là tự đứa nhỏ nghĩ ra. Nàng ấy lại một câu a cha lại một câu a nương, nhóm đại nhân tự hiểu được đứa nhỏ này đang cố ý khoe, cũng không ai trêu gheo. Chỉ cảm thán đứa nhỏ này thật nhạy bén, trong tay phụ thân nắm binh quyền, không biết sau này đông sàng nhà ai rẻ hơn.

Nhân lúc rượu còn nóng, A Châu đã bị lão thái công cai rượu từ lâu kêu đi qua hỏi bài tập, để lại Tạ Quỳnh và chú rể không quá mới Tạ Trọng Sơn bị mọi người thay nhau mời rượu.

Sau vài lần, Tạ Quỳnh đã say đến nỗi không biết đang ở nơi nào, được thị nữ giúp đỡ trở về khuê các cũ, cũng chỉ ngã vào trên giường thôi mà đã ngủ say rồi.

Mãi đến khi có một nụ hôn ướt át lạnh như băng hạ xuống trên má.

Tạ Quỳnh trợn mắt, lọt vào trong tầm mắt là màn trướng màu xanh mỏng manh. Nàng nhìn thấy A Châu đang hôn trộm nàng, lập tức đưa tay ra bắt lấy tiểu tặc này, muốn nàng ấy đừng nghịch ngợm nữa mà hãy ngoan ngoãn ngủ chung với nàng.

Cơ thể tiểu tặc có mùi rượu, cực kỳ thuận lợi tiến vào trong lòng nàng, ôm eo nàng, hai má dán lên hai má nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: “Sau khi thánh chỉ đưa tới đây, Đại Tư Mã Thôi Lãnh lại phái người đưa tới một phong thơ cho ta, Trùng Nương, nàng có muốn xem không?”

Tạ Quỳnh là say thật, trong đầu một mảng hỗn đỗn, trợn mắt cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người trong ngực, càng khỏi nói tới có nhớ được thiếu niên trúc mã ngày xưa không, hiện tại là Đại Tư Mã Thôi Lãnh.

Nàng chỉ thấy tiểu tặc trong lòng còn không cam tâm, cứ muốn tiếp tục ầm ĩ, nàng lập tức nâng hai má hắn rồi hôn lên: “Đừng nháo, ngủ nhanh lên, nếu không sáng mai ta sẽ phạt con.”

Tạ Trọng Sơn quả thật là không cam lòng, nhưng cũng không phải vì lá thư mà Thôi Lãnh phái người đưa tới đây.

Hôm nay hơi nóng, Tạ Quỳnh ăn mặc hơi mỏng manh, sau khi đổ mồ hôi thì hai gò má đỏ lên trông rất ngây thơ đáng yêu, làm cho dục vọng của người ta muốn bùng nổ. Vừa rồi hắn nói thế cũng chỉ là muốn thử xem rốt cuộc nàng có say hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.