*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ta, ta cho phép ngươi làm vậy từ lúc nào?"
Tạ Quỳnh nhíu mày. Ánh mắt của thiếu niên không hiểu sao trở nên nóng rực dưới ngọn đèn dầu, hắn vừa làm ra những chuyện như thế xong mà còn muốn mạo phạm nàng.
Qủa nhiên, nàng vẫn nên che mắt lại thì tốt hơn. Tạ Trọng Sơn: "Nếu ngài không thích, thì ta sẽ..."
Tạ Quỳnh lại bắt đầu nói lẩm bẩm: "Thật ra cũng không sao, ngươi cứ tiếp tục đi."
Nàng còn lõa lồ nửa người trên, sự khô nóng trong cơ thể cũng không tiêu tan hết, nói như thế là vì để cho Tạ Trọng Sơn biết, rốt cuộc ai mới là chủ nhân.
Hắn đưa lưng về phía ngọn đèn dầu ngoài trướng, thiếu niên với vẻ ngoài sáng sủa chỉ hơi rối tóc mai nhưng chưa bị lộn xộn dường như đang thở dài, lập tức cúi người xuống dưới, làm lặp lại theo ý nguyện của nàng.
Tạ Quỳnh bị dung mạo của hắn làm cho lung lay một chút, lập tức quên mất che mắt, cứ như thế nhìn hắn cúi người xuống, ngậm lấy đầu vú cao ngất trước mặt nàng rồi hút lên.
Biết hắn vừa mới làm như thế nào, cũng chính mắt thấy, nhưng vẫn có gì đó không giống nhau. Động tác hút của thiếu niên cũng không tính là thành thạo, Tạ Quỳnh khó chịu nên lúc thì hơi xoay eo qua, bị ngậm đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, còn đầu vú còn đang căng đầy tràn sữa đã chạy ra khỏi trong miệng hắn.
Cũng may trong tay hắn vẫn còn nắm lấy một bên ngực đang căng đầy tràn sữa ra bên ngoài trông rất tội nghiệp. Tạ Trọng Sơn hầu hạ thật sự rất chu đáo, vừa quay qua đã ngậm bên kia bắt đầu hút lên.
Hắn thật sự đang nghiêm túc "Hút" thay cho nàng.
Đầu lưỡi rất quy củ không dám lộn xộn, chỉ dám cắn khẽ lên thịt vú, cố gắng hút nước sữa ở trong ra, rồi... nuốt xuống rất tự nhiên.
Nghĩ đến việc Tạ Trọng Sơn xử lý chất lỏng chảy ra từ trong cơ thể nàng như thế nào, Tạ Quỳnh lập tức cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
"Sao thế? Vẫn còn khó chịu sao?"
Nhận ra ánh mắt của nàng, Tạ Trọng Sơn ngẩng đầu lên nhìn lại, chần chờ hỏi.
Tạ Quỳnh chỉ lo che giấy, cuống quít phủ tay áo lên che trên mặt. "Không có, ngươi cứ tiếp tục đi, thoải mái..."
Thoải mái là được hắn ngậm lấy bầu ngực mà hút, đúng lúc lại có nơi không được thoải mái.
Giữa hai chân có cảm giác nhầy dính ướt át làm cho Tạ Quỳnh không nhịn được mà cong eo khẽ rên.
Chỉ là muốn nói gì đó với Tạ Trọng Sơn, nhưng làm sao nàng cũng không thể nói nên lời.
"Có phải... Bên dưới không thoải mái không?"
Dĩ nhiên Tạ Trọng Sơn hiểu được, có hỏi ra thì cũng không hiểu rõ lắm. Hắn làm việc thành thục như thế nào thì cũng chỉ là trưởng thành hơn Tạ Quỳnh vài tuổi, vẫn là một thiếu niên như trước.
Thiếu niên lang quân luyện đao luyện được đến mức chưa ai địch lại vẫn còn rất ngây ngô về những chuyện này.
Cũng may da mặt hắn đủ dày.
"Ta kiểm tra thay cho ngài, có được không?" Tạ Trọng Sơn hỏi thử.
Tạ Quỳnh không nói được cũng không nói không được, chỉ nhẹ nhàng gật đầu qua ống tay áo.
Vì thế bàn tay vừa mới nắm bộ ngực của nàng lại tháo đai áo của nàng ra, dừng lại ở chỗ bí ẩn giữa hai chân của nàng.
Chỗ đó có phần thịt mềm mại chưa trưởng thành hẳn của nữ nhi. Khi bị ngón tay có vết chai cọ xát nhẹ lên thì chỉ biết tuôn nước bọt ra bên ngoài.
"Trùng nương, tách chân ra nào."
Bên trong màn đêm u tối chỉ có tiếng thở dốc của Tạ Trọng Sơn. Hắn nói cái gì thì Tạ Quỳnh làm cái đó.
Nàng cũng thở hổn hển, hai chân vốn khép lại với nhau dời ra, để lộ nơi chân tâm mềm mại và yếu ớt nhất ra cho người ta xem.
Nhưng Tạ Trọng Sơn vốn không phải vì mục đích xem. Hắn phải làm cho Tạ Quỳnh thoải mái thì mới được.
Toàn bộ bàn tay cho đi lên, bắt đầu vuốt phẳng nơi đang dính sát vào nhau và cũng đang chảy nước kia.
Tiếng hừ của nàng chỉ đổi lại những cái vuốt ve vội vàng của Tạ Trọng Sơn.
"Trùng nương, trùng nương..."
Tạ Trọng Sơn lại bắt đầu kêu tên nàng. Kêu vài tiếng lại thành nghiện, xong đó cúi đầu hút sữa thay cho nàng.
Rất kì lạ.
Tạ Quỳnh nằm ngửa mặt, ngoại trừ thở dốc ra thì không biết nên làm gì.
Không lâu trước đó nàng vẫn còn là quý nữ nhà cao cửa rộng ở Uyển Thành, bây giờ lại nằm trên giường ở kĩ phường bị Tạ Trọng Sơn vuốt ve cơ thể.