Tiểu nhị ném cái chổi đi, vọt vào trong phòng báo cho trưởng quầy biết.
Những binh sĩ áo xám cũng vây kín cả con phố phía sau cửa hàng, muốn giải tán những ai không liên quan đến để kiểm tra những hiệu thuốc ở đây.
Tuần án đại nhân ấn ấn cái trán, gần đây tinh thần hắn không được tốt. Ban đêm khó có thể ngủ yên, ban ngày vừa mới so chiêu luận bàn với đôi phụ tử phủ Thái Thú. Một tên cáo già, một tiểu bá vương luôn liều chết, đúng là quấy phá hắn ta muốn sứt đầu mẻ trán, quầng mắt cũng thâm đen luôn rồi.
Đôi binh sĩ ba người áo xám, người đi niêm phong, người đi canh gác, người thì kiểm tra sổ sách ghi chép, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình một cách trật tự ngay ngắn. Tuần án đại nhân cho dù có tiều tụy vẫn không giảm phong tư đứng ở trước hiệu thuốc đánh giá một lúc rồi lại nhíu mày.
Trong góc đối diện với một chiếc xe ngựa vải bố, bánh xe ngựa không dính sương sớm mà dính đầy bùn ướt. Có lẽ là vừa ở đây không lâu. Những thủ hạ đều có việc của mình, tuần án đại nhân suy nghĩ một chút, tự mình tiến lên gõ vào vách tường xe.
“Trong xe là ai đó? Có biết quan phủ đang làm việc thì ngươi phải tránh đi không? Còn không mau lái xe rời đi?”
Giọng nói của thiếu niên đầy lạnh lẽo.
Tạ Quỳnh vốn đang chợp mắt ở trong xe lại giật mình nhảy dựng. Nàng che mặt trong màn sa rồi mới xốc màn xe lên.
“Xin đại nhân sắp xếp một chút. Phu quân ta vừa đi một chút, sắp trở lại… A Lãnh?”
Thiếu niên ngựa tre phía trước xe vẫn mặc một bộ áo quan, khí chất của đệ tử thế gia phong lưu bớt đi, giữa khuôn mặt chỉ còn một chút trầm ổn và mỏi mệt. Hàng mi dài nhíu thật chặt, vừa nhìn thấy nàng đã ngẩn ra.
“Trùng Nương? Là nàng!”
Thôi Lãnh cắn răng, nâng cánh tay nắm lấy màn xe thiếu chút nữa lại hạ xuống.
Hắn ta không thể tin được vào hai mắt mình, mới đầu còn tưởng ảo giác. Hắn ta kiên nhẫn quan sát kỹ nữ tử trong xe, vừa nhìn một cái đã thấy nàng búi tóc sau đầu.
Tóc mây búi cao, đó là kiểu của một nữ tử đã có chồng.
“Rốt cuộc ta cũng tìm được nàng rồi… Phu quân, nàng đã gả cho ai rồi?”
Giọng nói của thiếu niên trở nên lạnh lẽo, dưới vẻ mặt bình tĩnh như núi kia là sự giận dữ.
Trong lòng Tạ Quỳnh run lên, không nhịn được mà nhíu mày.
“Đại nhân. Hiệu thuốc này đã điều tra xong, không có gì ngoài một vị khách nam mới vừa mua dược liệu, còn lại đều đã kiểm tra xong hết.”
Binh sĩ áo xám ở trước hiệu thuốc bắc cao giọng kêu lên, cắt ngang Thôi Lãnh đang muốn mở miệng ép hỏi.
Nam khách trong lời hắn ta cầm theo ba túi dược liệu, đang bước nhanh về phía xe ngựa. Nhìn thấy Thôi Lãnh một thân đẹp đẽ đang đứng ở trước xe ngựa, hắn lập tức thu đi sắc mặt vui mừng, chỉ chạy gấp đến, cầm túi thuốc trong tay ném vào trong xe. Lại nghiêng người ép lui Thôi Lãnh đang mắt lạnh nhìn hắn. ∫yeungontinh.vn∫
Trong lòng Tạ Trọng Sơn đè lên chuôi đao, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Nhưng thiếu niên mặc triều phục nổi bật chỉ giật giật cái mũi đã ngửi thấy mùi dược liệu.
Khi còn bé hắn ta đã đọc qua sách thuốc, mỗi khi rảnh rỗi còn hay viết phương thuốc cho sư phụ đang xem bệnh, dễ dàng phân biệt được mùi của dược vật.
“Đảng Sâm, Bạch Thuật, Bạch Thược, Hoàng Kì… Thuốc an thai, ngươi mua về làm gì?”
Ánh mắt của thiếu niên tuấn tú trợn lên, nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Tạ Trọng Sơn đứng trước xe ngựa, cũng nhìn thấy Tạ Quỳnh ở trên xe ngựa được bao phủ bởi một chiếc ao lông màu trắng ngọc ngây thơ, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu.
Hắn ta giơ cánh tay lên, triệu những binh sĩ áo xám trước hiệu thuốc đến.
“Là hắn ép buộc nàng có đúng không?”
Thôi Lãnh chuyển hướng qua Tạ Trọng Sơn, cực kỳ giận dữ. Ngón tay giữ màn xe màu trắng cũng trở nên trắng bệch, làm gì còn bộ dạng bồ tát thanh thản lúc trước.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không để ý. Đây không phải lỗi của nàng, một cô nương như nàng thì sao phản kháng được? Ta sẽ thú nàng, chờ trở về Uyển Thành…”
Thôi Lãnh dịu dàng nói với người trong xe. Lại bị thiếu nữ vẫn nhíu mày đề phòng cắt ngnag.
Tạ Quỳnh lắc đầu, tránh khỏi ánh nhìn đầy sương mù mông lung của Thôi Lãnh, trịnh trọng nói: “Không phải, A Lãnh. Ta đã thành hôn với Tạ Trọng Sơn, đã là phu thê. Ta tình nguyện gả cho hắn, cũng không phải bị ép buộc như huynh nói.”
Nàng nhìn về phía Tạ Trọng Sơn bên ngoài xe, cười nhẹ nhàng với hắn rồi tiếp tục nói: “Chúng ta là tình đầu ý hợp. Ta rất thích hắn. Hắn đã là phu quân của ta, chuyện lúc trước… Huynh hãy coi như gió thoảng mây trôi, quên đi.”
Gió thoảng mây trôi, quên đi.
Thôi lãnh im lặng nhìn nàng, mấy tháng không gặp, cô nương lớn lên cùng với hắn đã thay đổi rất nhiều.
Nếu nàng hiểu được, khi hắn ta biết nàng bị Chương gia cướp đi xong rồi mất tích, mấy tháng đó hắn đã sống trong giày vò thống khổ như thế nào, chắc nàng sẽ không dễ dàng nói ra lời này.