*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây La Chu điện hạ có hơi bận rộn, không phải bởi vì người cha khó tính ném cho ngôi vị Ninh vương, mà bởi vì người phụ
nữ Tiểu Hồ Cơ không xinh đẹp lắm của nhà tướng quân, tính tình còn hơi quật cường.
Thành thật mà nói, La Chu điện hạ luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ hiền lành và tốt bụng nhất.
Khi hắn ta vẫn còn là một đứa trẻ không nương, ngay cả khi bị kế mẫu và huynh trưởng bắt nạt đến mức phát khóc, thì cũng không mang sự tức giận đó đổ lên người khác. Khi lớn lên hắn ta là một thiếu niên lang phong lưu dịu dàng, chưa bao giờ coi thường người khác bởi vì ngoại hình ưu tú hay xấu xí và địa vị của họ.
Ở trong bản thiết kế của hắn ta, vốn dĩ không có người gọi là Tiểu Hồ Cơ này.
Hắn ta nghĩ mình đường đường là nam nhi đỉnh thiên lập địa, cho dù muốn đòi lại vương vị, cũng không đến mức phải ra tay thiết kế với một cô nương.
Huống hồ, hắn ta cũng không hiếm lạ cái vương vị của phụ thân mình.
Nhưng mà Tiểu Hồ Cơ lại ép hắn ta, hắn ta lại không thể hiểu được, không có tiền đồ mà thuận theo. Ở trong chuyện này, làm sao hắn ta có thể sai được.
Hắn ta không thể không chột dạ, không thể không xấu hổ, không thể không giả vờ như công vụ bận rộn, trốn bên trong thần điện của Ma Già.
“Đây chính là nguyên nhân mà điện hạ tới tìm ta sao?”
Tạ Trọng Sơn cũng không vui, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu so với vương tử không ngủ cả một đêm.
Mặc kệ là tiệc tân hôn của ai, thì đáng lẽ cũng nên cùng với thê tử ở chung quấn quýt với nhau cả ngày, nhưng khi đó lại bị người ngoài quấy rầy thì cũng không có sắc mặt tốt được.
“Đương nhiên cũng không phải chỉ như vậy là xong.”
La Chu xấu hổ, sờ sờ mũi, móc từ trong ống tay áo một cuộn giấy do tự yến dám thành gửi tới. Cuộn giấy bằng vàng đen, bên trên còn dính máu.
“Tại sao không thấy Tạ cô nương?"
Tạ Trọng Sơn khẽ mỉm cười, mặt mày cũng dịu dàng hơn nhiều, đôi mắt vẫn trong veo, nhưng có điều gì đó mà La Chu không thể hiểu được.
"Phu nhân lười biếng, vẫn còn ở trong nhà nghỉ ngơi. Điện hạ có chuyện tìm nàng, nói cho ta cũng giống như nói với nàng.”
Hắn hắng giọng, hận không thể ngâm nga văn chương mà sĩ tử Đại Ung đã sử dụng, đó là những từ ngữ cực kỳ có nhịp điệu khi nói ra.
“Dù sao thì phu thê một thể, chuyện của nàng chính là chuyện của ta.”
"······ "
La Chu biết Tạ Trọng Sơn rất đắc ý.
"Bổn điện hạ biết được, các ngươi thành hôn rồi."
Dựa theo tình thế của Tạ Trọng Sơn, chỉ sợ mấy ngày nữa, người của toàn bộ Vương Đô đều biết hai người bọn họ đã thanh hôn.
“Những thứ mà người nhờ ta tìm quả thật không đơn giản. Gián điệp của ta ở Uyển Thành gần như bị tận diệt. Tạ Tiểu Ca,
ta cũng không biết ngươi tra chuyện này để làm gì, nhưng sau khi rời khỏi Uyển Thành, mười nhóm người ngựa gửi tin tức tới Kinh Thành không tới chín lần, điều đó cũng đủ để chứng minh chuyện người làm rất khó.”
Vốn dĩ Vương tử tiêu sái này nên đắc ý khi chú ý tới Tiểu Hồ, khẽ than thở, không biết tại sao ở trên thế giới lại có nhiều chuyện khiến người ta khổ sở như vậy.
"Xông vào hoàng cung trả lại con dấu kỳ lân ngọc cũng không dễ dàng. Mặc dù cánh tay trái suýt chút nữa tàn phế, nhưng không phải ta đã giúp điện hạ làm chuyện đó rồi sao?”
Tạ Trọng Sơn đột nhiên tràn đầy tham vọng. Cảm thấy rằng ở trên thiên hạ không có chuyện gì là hắn không thể làm được, chỉ vì hắn là phu quân của Tạ Quỳnh.
La Chu thật sự rất hối hận, tại sao hắn ta không cử người khác mang cuộn giấy đưa tới chùa Ma Già?
"Được rồi, còn có một việc nữa."
Hắn ta nghiêm nghị, cầm cuộn giấy trong tay đặt ở trên bàn dài, đưa cho Tạ Trọng Sơn.
“Như những gì đã nói trước đó, ngươi và Tạ cô nương không thể tiếp tục đợi ở trong vương đô nữa.”
Con dấu kỳ lân ngọc được Tạ Trọng Sơn ủy thác đưa đến phòng ngủ của hoàng tử, mặc kệ vua Khương Hồ có biết thật hay giả vờ, thì Tạ Trọng Sơn cũng không thể ở Vương đô quá lâu. Nếu như bị người cố ý bắt được đằng chuôi, thì sẽ nảy sinh nhiều trắc trở hơn.
“Đây là, đây chính là."
Tạ Trọng Sơn không hề kinh ngạc, đây là điều mà hắn đã nói xong với La Chu từ sớm.
Chuyện này thành công, hắn sẽ mang theo Tạ Quỳnh và mật báo có liên quan tới nhà họ Tạ rời xa Vương Đô. Nếu chuyện này không thành công…Cũng may là trời cao rủ lòng thương, cuối cùng cũng cho hắn thỏa nguyện.
Cuộn giấy đen vàng có lưu lại vết máu, cũng biết là gian nan đến mức nào, mới có thể gửi nó tới vương đô Khương Hồ từ cách xa vạn dặm. Tạ Trọng Sơn vứt bỏ vải vóc bẩn thịu ở bên ngoài cuộn giấy, rồi lại rút ra một vật gì đó từ trục tre, lúc này mới lấy được mảnh vải trắng nhỏ kẹp ở chỗ nhỏ hẹp kia.
“Tạ Hầu bỏ mạng, mười vạn binh sĩ biên cương đều do phó tướng Chương Cam chỉ hủy. Chương Cam dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, em gái là thiếp Thôi thị. Chuyện của Tạ Hầu, Chương Cam tố cáo.”
Tay cầm miếng vải của Tạ Trọng Sơn run rẩy.
Khi bụi bặm lắng xuống, nỗi bất an sâu sắc và vui mừng cùng nhau trào dâng trong lòng hắn.
Tạ Trọng Sơn biết mình không nên như vậy.
Nhưng, thật sự là Thôi Linh Thôi Tứ Lang, chính Thôi gia mà ông ta xuất thân đã hãm hại Tạ gia.
Trừ hắn ra thì ở trong lòng Tạ Quỳnh cũng lưu lại dấu vết của người đàn ông khác. Người đàn ông cùng Tạ Quỳnh lớn lên, kiếp này đừng có mơ tưởng đến việc giành trái tim của nàng. Điều này làm sao lại khiến hắn cảm thấy không vui cho được?
Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi bất an vô hình, sự bất an này khiến hắn vô thức cuốn miếng vải ở trong tay vào trong tay áo khi thấy Tạ Quỳnh mặc quần áo xanh bước qua ngưỡng cửa.