Giả Quý Tộc

Chương 86: C86: Chương 86




Chu Văn Sơn không nói chuyện, lời Dương Vi nói rõ ràng đã đả động tới ông. Nhưng ông không biết nên thu tay lại bằng cách nào.

Tiền đã nện xuống nhiều như vậy, nếu giờ phút này dừng lại, đó chính là thất bại trong gang tấc. Ông ta không thể xác định thật giả trong lời nói của Dương Vi, bởi vậy ông ta không lên tiếng.

Chu Văn Sơn cũng tốt, Dương Vi cũng tốt, những người thường xuyên đàm phán đều rõ ràng một đạo lý, bất cứ một quyết định nào đều không thể được đưa ra ngay tại chỗ, bởi vì cảm xúc của cùng một người sẽ sinh ra cảm giác bất đồng trong cùng một sự kiện. Cùng một hợp đồng, theo những cảm xúc khác nhau, hoàn toàn có cảm giác bị chia thành hai hợp đồng, bởi vậy Dương Vi hiểu Chu Văn Sơn đang suy xét cái gì, cô bình tĩnh nói: “Chu tiên sinh, ngài có thể suy xét một chút, tôi tới, là để cho ngài một đề nghị. Hiện tại giữa tôi và Tống Minh, ngài có thể lựa chọn một người để hợp tác.”

“Hợp tác như thế nào?” Chu Văn Sơn giương mắt nhìn về phía Dương Vi, Dương Vi nói tiếp: “Tôi biết, ngài băn khoăn ở chỗ, nếu lúc này thu tay lại, số tiền lúc trước ngài đầu tư liền thất bại trong gang tấc, tôi có một kiến nghị nếu ngài không ngại thì đổi ý tưởng, hợp tác cùng tôi. Chỉ cần ngài nguyện ý cung cấp chứng cứ chứng minh Tống Minh có ý đồ lén tiến hành giao dịch cùng công ty của ngài, tôi có thể cung cấp cho ngài một phương án để toàn thân rút lui.”

“Phương án gì?”

Trong mắt Chu Văn Sơn có một tia dao động, Dương Vi nói tiếp: “Đầu tiên, trong thời gian quốc khánh, khi mở đầu của bộ phim《thời đại ngân hà 》có thể chèn cho bộ phim của công ty ngài, mở đầu bộ phim của công ty ngài cũng chèn cho《thời đại ngân hà 》, tất cả các rạp chiếu phim của Tống thị truyền thông sẽ được xếp hạng vào ngày đầu tiên, các rạp chiếu phim còn lại trong cả nước sẽ biết đến bộ phim của công ty ông nhiều hơn một chút, kế tiếp phải xem ở số liệu phòng bán vé. Đương nhiên, các rạp chiếu phim thuộc công ty ông cũng làm như thế. Mà rạp chiếu phim của bên thứ 3 cũng rất công bằng, hai bộ phim hợp tác phát sóng, cũng không cố tình cạnh tranh về chi phí marketing. Như vậy cả hai bên đều có thể tiết kiệm được một số tiền, nếu chất lượng của bộ phim không có vấn đề gì, tôi tin tưởng cuối cùng số liệu phòng bán vé sẽ không có sự chênh lệch quá lớn với mong muốn của chúng ta, kết cục là đôi bên cùng có lợi.”

Chu Văn Sơn không nói chuyện, nghe Dương Vi tiếp tục nói: “Không chỉ có một bộ phim này, tương lai trong 5 năm tới, chúng tôi đều có thể hứa hẹn làm loại hợp tác cùng có lợi này, hoặc là tránh thời gian chiếu phim, hoặc là liên thủ hợp tác cùng chiếu phim, biến sự cạnh tranh thành cùng có lợi, mở rộng thị trường.”

“Còn có?”

Sắc mặt Chu Văn Sơn bình tĩnh, rõ ràng yêu cầu này không đả động được ông ta. Hai người cùng đi vào phòng khách, Dương Vi ngồi đối diện Chu Văn Sơn, trợ lý tới rót trà cho Dương Vi, Dương Vi nói tiếp: “Tiếp theo, tôi sẽ ký với ông một phần hiệp nghị, sau một tháng phát sóng《thời đại ngân hà 》, giá cổ phiếu của tập đoàn Tống thị sẽ vượt qua giá hiện tại các người đang thu mua, khi đó ông có thể âm thầm ra tay, không những có thể không lời không lỗ, còn có thể kiếm được một chút. Nếu đến lúc đó không vượt qua phí tổn mà ông phải bỏ ra, tôi và Tống Triết sẽ vô điều kiện thu mua lại cổ phần với giá mà ông đã bỏ ra mua lúc trước, bảo đảm ông có thể toàn thân rút lui, thế nào?”

“Cô đối với bộ điện ảnh này có tin tưởng như vậy?” Chu Văn Sơn mở miệng trào phúng, Dương Vi bình tĩnh nói, “Tôi là tin tưởng Tống Triết.”

Từ trước tới nay cô đều tin tưởng người đàn ông này một cách vô điều kiện, nó vượt qua mọi suy nghĩ mà con người có thể tưởng tượng.

Mỗi người đều cho rằng, Tống Triết đứng phía sau Triệu Dương Lan, đứng sau cô, cho nên Tống Triết một đường bình thản đi đến ngày hôm nay, tuy nhiên một người đứng trên vai người khổng lồ hái quả táo, không có nghĩa anh ta không có năng lực có thể hái táo. Trước nay cô đều tin tưởng, cho dù không có cô và Triệu Dương Lan, Tống Triết cũng là một người cực kỳ ưu tú.

Chu Văn Sơn lẳng lặng suy tư, Dương Vi nhìn vẻ mặt của ông ta, cười khẽ lên: “Hợp tác cùng Tống Minh, đã không có bao nhiêu chỗ tốt, còn có rất nhiều nguy hiểm. Hợp tác với tôi, đó chính là không lời không lỗ còn có thể kiếm tiền. Ngài còn do dự điều gì?”

“Bầu trời rớt bánh có nhân,” Chu Văn Sơn lạnh nhạt nói, “Tôi cảm thấy loại sự tình này, luôn phải cẩn thận một chút mới tốt.”

“Chu tiên sinh, ngài biết vì sao mỗi người hợp tác làm ăn cùng Tống gia trong quá khứ, đều sẽ tiếp tục hợp tác không?” Dương Vi uống trà, Chu Văn Sơn theo bản năng nói: “Vì sao?”

Dương Vi ổn trọng ra tiếng: “Bởi vì dì nói, lấy tiền từ trong tay người khác, tiền tới cũng nhanh, nhưng đi cũng nhanh. Mang theo mọi người cùng kiếm tiền, mới là đạo lý liên tục phát tài.”

“Tương lai, thị trường điện ảnh Trung Quốc rất rộng lớn,” Dương Vi giương mắt nhìn Chu Văn Sơn, “Năm nay Tống Triết tuyển chọn mấy bộ phim, đều là những bộ phim trước kia chưa từng có đề tài, 《thời đại ngân hà》 là bộ phim được đầu tư với chi phí lớn nhất của Tống thị, chính là muốn bổ sung đề tài khoa học viễn tưởng mà nền điện ảnh Trung Quốc đang khuyết thiếu. Thị trường của chúng tôi, chưa bao giờ bị giới hạn trong một khối lĩnh vực, mà là muốn vào một ngày nào đó, có thể chiếm giữ một vị trí nhỏ của Châu Á, và toàn thế giới.”

“Tôi và Tống Triết, trước nay đều không nghĩ tới việc cạnh tranh kinh doanh với ông, bởi vì điều này trừ bỏ đốt tiền ra thì không sáng tạo ra được cái gì. Nếu chúng tôi muốn cạnh tranh, tôi hy vọng sẽ cạnh tranh ở nội dung sản phẩm, đây mới là điều đúng đắn, có thể giúp chúng ta đi được xa hơn.”

Chu Văn Sơn nghe Dương Vi nói, ông ta nhẹ nhàng mỉm cười: “Cô không cần giở giọng quan để nói chuyện với tôi, chúng ta nói chuyện cá nhân, không cần phải nói đến chuyện đó.”

“Chu tiên sinh,” Dương Vi nghiêm túc nói, “Nếu ông kiếm được một số tiền nhất định, ông sẽ có cảm giác về sứ mệnh của chính mình, không phải tôi giở giọng quan với ông, đây là thành ý.”

Ánh mắt Chu Văn Sơn giật giật, ông nghe Dương Vi thành khẩn nói: “Chu tiên sinh, văn hóa Internet có thể được lưu truyền nhanh chóng, chúng ta và toàn thế giới đang gia tăng tiến trình hiểu biết lẫn nhau, đây là thời đại tốt đẹp nhất cho sản nghiệp văn hóa của chúng ta. Tôi nói những lời này, hy vọng ngài có thể nhìn thấy dã tâm của tôi và Tống Triết, cũng minh bạch về động cơ ngày hôm nay của tôi. Tôi hy vọng được hợp tác với ngài, nhưng thật ra mà nói, cho dù hôm nay ngài cự tuyệt tôi, không hợp tác cùng tôi, tôi cũng biện pháp khác.”

“Đây là thành ý của tôi.”

Nói xong, Dương Vi đưa một chiếc USB cho Chu Văn Sơn, sau đó đứng dậy, nói với Chu Văn Sơn: “Ngài hãy suy xét thật kĩ, tôi cáo từ trước.”

Nói xong, Dương Vi đứng dậy, tạm biệt Chu Văn Sơn, sau đó rời khỏi biệt thự Chu gia.

Dương Vi vừa đi ra ngoài, trợ lý của Chu Văn Sơn liền cắm USB vào máy tính, mở folder, bên trong là một đoạn ghi âm.

Trợ lý tùy tiện click mở một đoạn trong đó, ông nghe thấy thanh âm của Tống Minh ở bên trong nói: “Chu công tử, anh yên tâm, tôi tuyệt đối có thể xử lý tốt chuyện này ……”

Sắc mặt Chu Văn Sơn biến đổi.

Gương mặt người trợ lý cũng không tốt lắm, anh ta nhìn thoáng qua Chu Văn Sơn, có chút do dự nói: “Tiên sinh, ý tứ Dương tiểu thư là?”

Chu Văn Sơn không nói chuyện, rất lâu sau, ông hít sâu một hơi.

“Để Chu Hữu đi tự thú.”

“Cái gì?! Tiên sinh, có phải quá qua loa hay không?” Trợ lý vội vàng nói, “Loại ghi âm này không thể chứng minh……”

“Là không thể trở thành chứng cứ,” Chu Văn Sơn bình tĩnh nói, “Nhưng cậu cảm thấy, Dương Vi có thể đưa đoạn ghi âm này cho chúng ta, mà trong tay cô ta chỉ có một đoạn ghi âm sao?”

“Cho dù chỉ có một đoạn ghi âm, nhưng chỉ cần Tống Minh bị bắt, chúng ta bị lôi ra chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Dương Vi đây là cho chúng ta một cơ hội. Tự thú có thể giảm hình phạt, để tiểu Hữu gánh tội, không cần kéo thêm nhiều người xuống nước, nó nhiều lắm chỉ là tòng phạm, Tống Minh mới là thủ phạm chính.”

Trợ lý không nói chuyện, anh ta biết Chu Văn Sơn quyết tâm muốn bỏ xe giữ tướng.

Thời điểm Dương Vi tới sân bay, cô liền nhận được tin tức Chu Văn Sơn đáp ứng điều kiện của cô. Dương Vi thu hồi di động, nói với trợ lý bên cạnh: “Chuẩn bị tốt hợp đồng gửi cho ông ta, nếu ông ta xác nhận ký tên tôi sẽ tự mình qua đây.”

Khi Dương Vi bay trở về Nam thành, đã là buổi tối, ngày hôm nay giá cổ phiếu ổn định, Dương Vi bên này cũng không còn nhiều tiền để đổ vào. Cao Lâm giải thích tình huống ngày hôm nay cho Dương Vi, sau đó nói với Dương Vi: “Luật sư Thẩm nói, thời gian giam giữ của tiên sinh sắp hết, anh ấy đã xử lý thủ tục, nếu không có vấn đề gì, ngày mai có thể đi đón tiên sinh.”

Dương Vi nghe được lời này, hơi sửng sốt, hơn nửa ngày sau, cô mới phản ứng lại.

Trái tim cô đang nổi sóng mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn muốn ra vẻ trấn định như cũ, tuy nhiên bàn tay run nhè nhẹ, tiết lộ cảm xúc trong nội tâm cô vào giờ phút này.

Cô cúi đầu lên tiếng, cầm hợp đồng trong tay nói: “Kia sắp xếp thời gian một chút, ngày mai tôi tự mình đi đón anh ấy.”

Cao Lâm nhìn bộ dáng Dương Vi, đè nặng ý cười, cúi đầu nhìn xuống dưới, Dương Vi nhịn không được ngẩng đầu nói: “Anh đây là biểu tình gì?”

“À, không có gì.” Cao Lâm chặn lại nói, “Chính là cảm thấy, nếu tiên sinh biết ngài lo lắng cho anh ấy, nhất định sẽ thật cao hứng.”

Dương Vi nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Cao Lâm, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng, cúi đầu, kiểm tra hợp đồng nói: “Nên làm gì thì làm đi thôi, đừng đứng ở chỗ này xem náo nhiệt.”

Tuy rằng cảm xúc trên mặt Dương Vi thay đổi không lớn, nhưng vào ban đêm, cô lại trằn trọc, hoàn toàn không ngủ được.

Sáng sớm vào lúc 6 giờ, cô thức dậy, cô sợ bởi vì mình mất ngủ mà trạng thái làn da không tốt, liền nghiêm túc trang điểm, sau khi xác nhận mình đã được trang điểm hoàn mỹ, quần áo khéo léo, cô ăn bữa sáng, sau đó gọi điện thoại cho Cao Lâm.

Cao Lâm nghe Dương Vi nói muốn đi đón Tống Triết, có chút không rõ nói: “Phu nhân, tiên sinh ít nhất cũng phải chờ nhân viên công tác làm việc mới ra ngoài được, hiện tại mới 7 giờ rưỡi, có phải quá sớm hay không?”

“Không còn sớm.” Dương Vi nghiêm túc nói, “Chúng ta qua đó mất một giờ, trong lúc đó nếu kẹt xe mất nửa giờ, 9 giờ anh ấy cũng nên ra rồi.”

Cao Lâm: “……”

9 giờ nhân viên công tác mới vừa đi làm, ra ngoài cái gì nha?

Cao Lâm cảm thấy đầu óc Dương Vi hồ đồ rồi, nhưng anh cũng có thể hiểu loại cảm xúc sốt ruột muốn cứu chồng của Dương Vi, hơn nữa Dương Vi là sếp của anh, anh cũng không nhiều lời, nhanh chóng đến đón Dương Vi, sau đó đưa Dương Vi đến đồn công an.

Dương Vi mang các loại đồ vật mà có thể Tống Triết sẽ cần, cô còn mang theo bát canh gà, dọc theo đường đi nói chuyện cùng Cao Lâm: “Cũng không biết ở bên trong anh ấy có ăn uống được không, có chịu khổ hay không, nếu trạng thái dạ dày không tốt, trực tiếp uống canh gà có phải sẽ không thoải mái hay không? Anh nói……”

Lần đầu tiên Cao Lâm phát hiện Dương Vi có thể lải nhải nhiều như vậy, anh lặng im không nói gì, sau khi tới đồn công an, hai người gặp Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền cũng được Dương Vi gọi đến từ sáng sớm, trong người mang theo chút tính khí khi rời giường, nhưng không dám phát tác cùng Dương Vi, vì thế chỉ có thể tìm phiền toái cho Cao Lâm. Cao Lâm hỏi cái gì, gương mặt anh cũng đều lạnh lùng.

Thẩm Tuyền đưa Dương Vi đi xử lý các thủ tục, cuối cùng Tống Triết cũng được người dẫn ra ngoài.

Quần áo trên người anh có chút nhăn, trạng thái tinh thần nhìn qua không phải quá tốt, nhưng anh vẫn giữ được khí độ thong dong ôn hòa như cũ. Dương Vi nhìn Tống Triết, trong nháy mắt, đầu óc liền trống rỗng một mảnh, cô lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, cảm giác dường như đã qua cả một thế kỷ.

Tống Triết đánh giá Dương Vi trước mặt, chậm rãi cong khóe miệng: “Tại sao vẫn không nhúc nhích? Có phải quá đẹp trai, nhìn tới mức choáng váng hay không?”

Nghe thấy thanh âm Tống Triết, Dương Vi mới hồi phục tinh thần lại, cô hít hít cái mũi, đi đến trước mặt anh, chủ động đan mười ngón tay cùng anh, khàn giọng nói: “Anh ăn sáng chưa?”

“Còn chưa đâu.” Tống Triết thấy bộ dáng cô, trong lòng có chút khó chịu, anh cầm tay cô, mang theo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Ngày hôm qua luật sư Thẩm nói với anh hôm nay có thể ra ngoài, cả đêm anh đều không ngủ được, nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy em, vừa tưởng tượng đến việc hôm nay có thể nhìn thấy em, anh liền nghĩ, sau khi ra ngoài anh sẽ ăn bữa cơm đều tiên cùng em.”

Nói xong, Tống Triết bĩu môi: “Hơn nữa đồ ăn bên trong cũng không thể ăn.”

“Anh…… anh không phải chịu khổ chứ?” Dương Vi có chút khẩn trương, trong đầu cô hiện ra một số hình ảnh về phòng thẩm vấn từ phim truyền hình, có chút khẩn trương nói, “Có phải bên trong tối đen như mực, với những ký tự đỏ như máu thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị hay không?”

Tống Triết nghe được lời này liền mỉm cười, anh ngồi vào trong xe cùng Dương Vi, nhịn không được nói: “Em nghe được mấy lời đó ở chỗ nào? Kỳ thật vẫn tốt, chỉ là liên tục đặt ra một số câu hỏi, em cũng đừng nghĩ lung tung, tất cả đều được theo dõi, xã hội pháp trị.”

Dương Vi thở phào một hơi, cô cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy người này, trong lòng cô liền lên men từng đợt, cảm thấy đặc biệt ủy khuất, cô hít hít cái mũi, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì thì tốt.”

Tống Triết ngồi trên xe, Dương Vi cho anh uống chút canh gà, làm ấm dạ dày, sau đó nói một chút về tình huống phát sinh gần đây cho Tống Triết.

Tống Triết đối với chuyện sẽ phát sinh một chút đều không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thời điểm Dương Vi nói với anh: “Em đã giải quyết mấy chuyện này”, anh vẫn có chút kinh ngạc.

Dương Vi nói toàn bộ quá trình một cách kỹ càng tỉ mỉ cho Tống Triết, Tống Triết lẳng lặng nghe, chờ Dương Vi nói xong, Dương Vi thấy Tống Triết không nói lời nào, cô có chút tò mò nói: “Tại sao anh không nói lời nào?”

“Cũng không biết nói gì,” Tống Triết cười khổ, “Chính là cảm thấy, ủy khuất em.”

Dương Vi ngẩn ngơ, Tống Triết nắm tay cô, rũ đôi mắt xuống, trong thanh âm mang theo vài phần áy náy: “Khiến em nhọc lòng, giúp đỡ anh thu dọn cục diện rối rắm, anh cảm thấy mình không phải đàn ông.”

“Tống Triết,” Dương Vi có chút bất đắc dĩ, “Anh có loại suy nghĩ này, em mới cảm thấy anh không phải đàn ông.”

“Hử?” Tống Triết có chút nghe không hiểu, Dương Vi chỉ có thể nói, “Em cảm thấy anh giống cha em hơn.”

Sắc mặt Tống Triết cứng đờ, Dương Vi dựa vào anh, tiếp tục nói: “Hai người ở bên nhau, vốn dĩ muốn nương tựa vào nhau, không ai muốn đeo cuộc sống của người khác trên lưng mình, cũng không ai có nghĩa vụ phải luôn yêu thích một ai. Từ nhỏ em và anh đã bình đẳng, chỉ số thông minh cũng không khuyết tật, năng lực cũng không kém hơn anh, vì sao anh lại cảm thấy, em phải giống một bình hoa di động đứng ở nơi đó, mới là tốt cho em?”

“Kỳ thật em rất cảm ơn dì.”

Dương Vi dịu dàng nói: “Bà sớm bồi dưỡng em thành bộ dáng ngày hôm nay, cho em năng lực lựa chọn cuộc sống. Em rất vui vì có thể giúp anh, một chút cũng không cảm thấy mình vất vả. Nếu có một ngày em cái gì cũng không làm được, ở thời điểm anh xảy ra chuyện chỉ có thể sốt ruột khóc lóc, em mới có thể cảm thấy đặc biệt bi ai.”

“Anh hiểu.”

Tống Triết thở dài: “Em muốn một cuộc sống có giá trị.”

Cô trả giá nhiều như vậy, một đường học tập, phấn đấu, nỗ lực, chưa bao giờ chỉ vì gả cho một người đàn ông.

Cô tồn tại vì chính mình, không phải vì một người nào đó. Cô không cần bất cứ ai mở ra một khoảng trời cho cô, mà tự cô cũng có thể tự mở được một khoảng trời cho chính mình.

Trong chuyện tình yêu cô luôn muốn cùng đối phương hỗ trợ lẫn nhau, sau này nếu rời đi cô cũng có thể độc lập một mình đón gió.

“Nhưng anh vẫn nghĩ, anh có thể vì em làm mọi việc một cách tốt nhất.” Tống Triết cười cười, “Không phải bởi vì anh cảm thấy em không làm được, em nên được nuôi dưỡng, mà là anh hy vọng cả đời em có thể thuận lợi, không có bất kỳ việc gì khiến em phải nhọc lòng ưu phiền.”

“Khụ khụ.”

Cao Lâm đang lái xe phía trước có chút nghe không nổi nữa, ngắt lời bọn họ nói: “Tiên sinh, hai người có muốn ngủ một giấc hay không, một lát nữa là về đến nhà.”

Ý thức được Cao Lâm đang ở đây, Dương Vi có chút xấu hổ, nhưng Tống Triết lại không có nửa phần ngượng ngùng, lên tiếng nói: “Phiền cậu nói nhiều.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn Dương Vi, vỗ bả vai mình nói: “Ngủ đi.”

Kỳ thật anh cũng nhìn ra tơ máu màu hồng trong mắt Dương Vi, biết thời gian mình không ở đây, nhất định Dương Vi đã trải qua không được tốt lắm.

Sao có thể tốt được?

Mỗi ngày có vài tỷ chảy ra, hơi có một chút sai lầm liền thua hết cả bàn cờ. Một mặt lo lắng cho anh, một mặt lo lắng cho công ty, sao có thể ngủ ngon được?

Tựa như khi anh ở bên trong, anh không nhìn thấy cô, lo lắng tình huống bên ngoài, trạng thái tinh thần cũng sắp hỏng rồi.

Hiện giờ gặp nhau, hai người giống như vừa được uống một viên thuốc an thần, cho dù tương lai phát sinh chuyện gì, dường như đều không có quan hệ. Dương Vi dựa vào Tống Triết, cô chậm rãi nhắm mắt ngủ, Tống Triết nghe tiếng hít thở của Dương Vi, cảm thấy dường như đây là bài hát ru ngủ trên tốt nhất thế giới, anh nhắm mắt lại, cũng chìm vào giấc ngủ.

Cao Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người đang dựa sát vào nhau, anh không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy mắt có chút nóng.

Tống Triết bị Cao Lâm đánh thức, Tống Triết mở mắt trước tiên, thấy xe đã dừng trong gara. Cao Lâm nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, về đến nhà.”

Tống Triết chậm rãi lấy lại tinh thần gật đầu, đánh thức Dương Vi. Dương Vi còn có chút mơ hồ, Tống Triết dứt khoát nói: “Anh ôm em vào thôi, em tiếp tục ngủ.”

Dương Vi lên tiếng, Tống Triết ra trước, sau đó khom lưng bế người lên, tiến vào phòng.

Dương Vi nhẹ nhàng xốc mi mắt, nhìn thoáng qua Tống Triết, Tống Triết thấy cô gái trong lồ,ng ngực giống như một con mèo nhỏ, mỉm cười nói: “Tiếp tục ngủ.”

Dương Vi không nói chuyện, nghe lời nhắm mắt lại.

Tống Triết nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô, anh ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô một lát.

Khuôn mặt người con gái nhìn qua tú lệ lại dịu dàng, không có nửa phần phòng bị. Tống Triết nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy, tay chân nhẹ nhàng cầm quần áo đi đến phòng khác tắm rửa.

Bảo mẫu mới làm cơm, Cao Lâm đi sửa sang lại tư liệu, Tống Triết tắm rửa xong, thay quần áo, rồi tới phòng khách, bắt đầu xem tất cả văn kiện gần đây, đồng thời nghe Cao Lâm báo cáo. Kỳ thật Dương Vi đã nói với anh không sai biệt lắm, chỉ là khi nhìn thấy văn kiện và số liệu xác thực, Tống Triết mới có thể hiểu biết rõ ràng hơn.

Chờ Tống Triết xem xong văn kiện, anh thở dài: “Những chuyện xảy ra gần đây thực sự khiến cô ấy nhọc lòng.”

“Đúng vậy.” Cao Lâm cười khổ, “Mỗi ngày đôi mắt phu nhân đều hồng, trang điểm cũng không ngăn được nét tiều tụy.”

Tống Triết có chút khó chịu, anh gật đầu, không nhiều lời, Cao Lâm trầm mặc một lát, mới nói với Tống Triết: “ồ, còn có,” Cao Lâm cười rộ lên, “Buổi biểu diễn mới nhất của phu nhân ngài nhất định phải xem.”

“Hử?” Tống Triết ngẩn người, sau đó anh cười rộ lên, dịu dàng nói, “Đó là điều đương nhiên.”

“Tuy nhiên có chút đáng tiếc,” trong mắt Tống Triết mang theo tiếc nuối, “Lần đầu tiên cô ấy diễn xuất, tôi lại không có mặt.”

“Đúng vậy.” Cao Lâm cũng có chút tán đồng gật đầu, “Không có mặt ở đó, quá đáng tiếc.”

Lời này khiến Tống Triết có chút tò mò, không khỏi nói: “Cô ấy nói gì?”

Cao Lâm chớp mắt nhìn anh: “Ngài xem rồi sẽ biết.”

Nói xong, Cao Lâm đứng lên, nói với Tống Triết: “Ngài ăn sáng đi, phu nhân để tôi đi sắp xếp chuyện công ty, tôi về công ty trước, ngài nghỉ ngơi thật tốt.”

Tống Triết gật đầu, đưa Cao Lâm ra ngoài. Cao Lâm bị hành động của Tống Triết dọa sợ tới mức không nhẹ, ngăn lại nói: “Tiên sinh, khách khí, ngài đừng làm tôi sợ, quá khách khí.”

Tống Triết cười cười, ôn hòa nói: “Đối xử tốt với người bên cạnh, là chuyện nên làm.”

Sau khi Tống Triết đưa Cao Lâm rời khỏi đây, anh quay trở lại, vừa ăn cơm, vừa dùng di động xem buổi biểu diễn của Dương Vi.

Lúc mới đầu khi nhìn thấy Dương Vi trên sân khấu, anh cảm giác được trái tim mình dịu dàng cùng rung động, anh nhìn chăm chú vào người bên trong, xem toàn bộ buổi biểu diễn tới khi kết thúc, thời điểm anh nhìn thấy cô gái bên trong, dùng ngữ khí nghiêm túc nói: “Tôi một lần nữa yêu Tống Triết của ngày hôm nay, hiện tại người này, anh ấy đặc biệt tốt.”, anh cảm giác được một loại cảm xúc mãnh liệt, kích động, không thể dùng ngôn từ để miêu tả được.

Tim anh đập nhanh hơn, cả người lâm vào một loại trạng thái thập phần kích động.

Cô yêu anh.

Cô yêu anh một lần nữa!

Không phải anh chưa từng lo lắng.

Thời điểm Dương Vi kết hôn cùng anh, thậm chí trong một tuần xa cách này, anh vẫn luôn tự hỏi về mối quan hệ giữa hai người.

Anh vẫn luôn suy nghĩ, tình cảm Dương Vi dành cho anh, rốt cuộc là tình yêu, hay là tình thân từ xưa tới nay.

Trong quá khứ anh đã làm nhiều chuyện hỗn đản như vậy, cô thật sự có thể tiếp nhận một người đàn ông phạm quá nhiều sai lầm như anh sao?

So với việc tìm một người có hành vi phạm tội chồng chất như anh, đi yêu một người đàn ông khác chưa bao giờ làm tổn thương cô, có phải càng tốt hơn không?

Anh suy ngẫm về mối quan hệ giữa bọn họ, thẳng đến giờ phút này.

Nghe cô nói với mọi người “Chúng tôi không phải gương vỡ lại lành, mà là yêu nhau một lần nữa.”.

Nếu phần tình cảm này ở trong mắt cô là mới tinh, không có những rắc rối trong quá khứ kia, cô thật sự yêu anh một lần nữa, như vậy……

Có lẽ cùng anh ở bên nhau, cô thật sự hạnh phúc.

Bàn tay anh run nhè nhẹ.

Anh kích động đến mức không ngừng hít sâu, anh đặc biệt muốn gặp cô, đặc biệt muốn ôm cô, đặc biệt muốn cùng cô dây dưa ở bên nhau, nghe cô xác nhận một lần nữa rằng.

Cô lại yêu anh một lần nữa.

Anh rất tốt.

Lời cô nói giống như xuân dược, khiến cả người anh tràn ngập xúc động muốn cùng cô dây dưa ở bên nhau. Vì thế anh thật cẩn thận kiềm chế chính mình, tới phòng ngủ.

Thời điểm anh ra khỏi phòng, vì muốn cô ngủ ngon hơn, anh đã kéo rèm lại. Giờ phút này anh vẫn sợ làm ồn đến giấc ngủ của cô, vì thế anh không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, trợn tròn mắt đánh giá cô.

Anh nhìn người trước mặt, cảm thấy dường như xem thế nào cũng không đủ. Anh cảm giác thời gian anh nhìn chăm chú vào cô trôi qua quá nhanh, anh cũng không biết qua bao lâu, Dương Vi chậm rãi tỉnh lại. Cô vừa mở mắt, liền thấy Tống Triết nằm đối diện. Cô ở trong bóng tối, có chút mơ hồ gọi tên anh: “Tống Triết?”

“Ừ.”

Tống Triết nhìn cô, cười ra tiếng.

Dương Vi thanh tỉnh vài phần, cô cũng không nhúc nhích, nghiêng thân mình nhìn anh: “Anh nằm ở chỗ này làm gì? Không ngủ được sao?”

“Không có.” thanh âm Tống Triết có chút nghẹn, “Anh chỉ muốn nhìn em một chút.”

Lời này khiến Dương Vi cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Anh đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.” Tống Triết nhìn cô không chớp mắt, “Em đói sao?”

“Vẫn ổn.” Dương Vi bị anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, cô cảm thấy ánh mắt người trước mặt có chút quá mức, cô không dám nhìn anh, cũng không dám cử động, cô cảm thấy mình phảng phất như một con mồi đã bị dã thú nhớ thương, nếu cô cử động, đối phương sẽ dẫn đầu tấn công lại đây. Cô ra vẻ trấn định nói: “Buổi sáng đã ăn qua, sau đó vẫn luôn ngủ, cũng không cảm thấy đói.”

Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi cảm thấy không khí có chút xấu hổ, cô lấy hết can đảm chuyển mắt qua nhìn anh, liền bắt gặp đôi mắt của đối phương.

Lạc trong cặp mắt kia là bóng dáng cô, bên trong thâm thúy lại rộng lớn, nhưng lại dường như cái gì cũng không có, chỉ là chậm rãi hiện ra hình ảnh của cô.

Đôi mắt anh thật sự rất xinh đẹp, giống bầu trời đêm, giống dải ngân hà, cô nhìn vào cặp mắt kia, cô cảm thấy trong cặp mắt kia phảng phất như có một loại ma lực nói không nên lời, khiến tim cô đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô.

Ánh mắt cô không tự chủ được hạ xuống, muốn trốn tránh tầm mắt của anh, rồi lại dừng trên bờ môi anh.

Môi anh rất mỏng, anh đào, mềm mại lại thon dài. Trong nháy mắt, nhìn vào đôi môi kia, cô liền nhớ tới xúc cảm khi được chạm vào nó.

Cô ngơ ngác nhìn môi Tống Triết, Tống Triết cảm nhận được tầm mắt cô. Trong bóng đêm, Tống Triết cười nhẹ một tiếng, anh đột nhiên nhích lại gần, vươn tay, ấn lên gáy cô, ép sát cô đến gần anh.

Môi anh có chút lạnh, đầu lưỡi lại cực nóng và mềm mại, linh hoạt quấn quanh đầu lưỡi cô, khiến hô hấp cô trở nên dồn dập.

Cô cảm thấy mình giống như đang chìm trong nước, ngẫu nhiên sẽ nổi lênh bênh trên bờ, anh lại giống như con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trên người cô, sau đó lại vỗ cánh bay.

Anh cường thế lại dịu dàng, tiến lui thích đáng, gãi đúng chỗ ngứa.

Khi thảo luận về bản chất con người, sở dĩ tại sao tìn,h dục được gộp vào trong đó, bởi vì rất nhiều người hiểu một cách sâu sắc rằng, quá trình quan hệ tìn,h dục, thường thể hiện con người.

Điều được ẩn dấu chính là động tác, thứ không dấu được chính là nội tâm của con người, đó là những chi tiết, những suy nghĩ chân thật nhất nằm sâu thẳm trong tâm hồn con người.

Dương Vi vô cùng rõ ràng rằng, từ trong xương cốt, trước sau Tống Triết luôn là thiếu gia kiêu ngạo, anh không chấp nhận được sự cự tuyệt của cô, cũng không cho phép cô cúi đầu chịu thua. Trước kia anh không cho cô cự tuyệt, mà mạnh mẽ cướp lấy, nhưng hiện giờ anh lại học được cách kiên nhẫn dụ dỗ cô mang cô đi nếm trải cảm giác ngon ngọt, sau đó khi cô không còn lý trí, anh sẽ tiến công cướp đoạt một cách chân thật.

Thân thể cô vui thích tới cực hạn, linh hồn cũng run nhè nhẹ bởi người đàn ông này. Trong xương cốt người này đều có vài phần tâm lý mạnh mẽ như vậy, cô nhìn tư thái ngày thường chưa bao giờ có, cả người đều cuộn tròn lên, cảm thấy sự ưu nhã tuấn mỹ của người này thật sự khắc vào trong xương cốt, giống như xuân dược, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Bọn họ làm tới khi sức cùng lực kiệt hết lần này tới lần khác, chờ một khắc cuối cùng, Tống Triết đột nhiên kéo rèm ra, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ dịu dàng dừng lại trên người hai người, màu da Dương Vi dưới ánh mặt trời, trắng mịn đến chói mắt, đẹp đến mức làm kinh ngạc lòng người.

Tống Triết ôm chặt cô, nhắm mắt lại, nghẹn giọng nói: “Anh yêu em.”

Dương Vi không nói chuyện, cô cảm giác gió từ cửa sổ nhẹ nhàng đánh úp lại.

Cơn gió thanh mát lại thoải mái dịu dàng, cô ôm người đàn ông trước mặt, cảm giác quãng đời còn lại cứ như thế, cũng rất tốt.

Rất lâu sau, rốt cuộc cô cũng cất giọng, nói bằng giọng hơi nghẹn ngào: “Em cũng vậy.”

Cô nói đứt quãng, giọng nói có chút khàn khàn.

Tống Triết cùng cô nằm trên giường trong chốc lát, sau đó hai người rửa mặt, Tống Triết đi nấu cơm cho cô ăn. Dương Vi ngồi trên sô pha xem tin tức.

Sau một lúc, Dương Vi nhận được điện thoại, Dương Vi lên tiếng, bên môi mang theo ý cười, dường như có chút cao hứng.

“Ừ, đã biết.”

Tống Triết đi ra, buông chén đũa, nhìn thần sắc của cô, cười nói: “Nói chuyện điện thoại với ai mà cao hứng như vậy? Nếu là đàn ông, anh sẽ ghen.”

Dương Vi cười khẽ, đứng dậy đi vào phòng bếp giúp anh lấy chén đũa, chậm rãi nói: “Tống Minh bị bắt.”

Tống Triết hơi sửng sốt, anh giương mắt nhìn về phía Dương Vi, Dương Vi nhún vai: “Chu Hữu tự thú, cung cấp tài liệu chứng minh Tống Minh tiến hành giao dịch tin tức nội bộ với anh ta. Vu cáo thêm tội giao dịch trái phép, em đã bảo Thẩm Tuyền chuẩn bị luật sư để xử lý vụ kiện.”

Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi có chút nghi hoặc, cô nhìn thoáng qua Tống Triết, đột nhiên có chút lo lắng: “Anh…… Không phải anh cảm thấy em làm quá mức chứ?”

“Em suy nghĩ miên man cái gì đâu?” Tống Triết nghe được lời này, cười ra tiếng nói, “Anh cũng chỉ là đột nhiên có chút cảm khái.”

“Dù sao cũng là chú hai anh.” Dương Vi không biết tại sao, liền sinh ra vài phần chần chờ, “Có phải em nên cho ông ta một con đường sống hay không?”

“Từ lúc ông ta không màng tới công ty vì lợi ích cá nhân, ông ta đã không phải là chú hai của anh.”

Tống Triết bình tĩnh mở miệng: “Anh có thể chịu đựng việc ông ta bất mãn với anh, cũng có thể chịu đựng một số động tác mờ ám của ông ta, nhưng ông ta không thể coi Tống gia như lễ vật dâng lên cho người khác được.”

“Trước kia anh có thể chấp nhận ông ta, là bởi vì tuy rằng ông ta và anh bất hòa, nhưng tóm lại là vì muốn tốt cho công ty. Chỉ là nói ý tưởng của hai người có chút xung đột, anh hy vọng Tống thị truyền thông không chỉ kiếm được nhiều tiền, mà nó còn phải gánh vác trách nhiệm của chính nó. Tựa như bán sữa bột, không chỉ bán sữa bột, mà phải bán sữa bột có chất lượng tốt, thời điểm kiếm tiền vẫn bảo đảm sẽ cung cấp chất lượng tốt cho trẻ con trên cả nước. Mỗi doanh nghiệp đều có trách nhiệm xã hội của nó, mà công ty của chúng ta làm văn hóa, xây dựng văn hóa là trách nhiệm của chúng ta.”

“Anh hy vọng truyền thông Tống thị kiếm ra tiền là bởi vì chất lượng phim tốt, cũng hy vọng chúng ta có thể truyền tải văn hóa Trung Quốc ra nước ngoài.”

“Chú hai không tiếp thu ý tưởng này, anh có thể hiểu. Rốt cuộc mỗi người đầu tư đều muốn kiếm tiền thật nhanh. Lưu lượng truy cập IP lớn, tiền kiếm được vừa nhanh vừa nhiều, anh làm chuyện này đối với người đầu tư mà nói là hơi khó chấp nhận. Tuy nhiên ông ta phải đi đến một bước này, anh thật sự không nghĩ tới.”

Tống Triết hít một hơi thật sâu, mỉm cười với Dương Vi: “Vốn dĩ anh cũng không còn mấy người thân, ông ấy như vậy, thật sự khiến anh quá thất vọng.”

Dương Vi không nói chuyện, cô đứng bên người Tống Triết, không hiểu sao cô cảm giác được, có một loại cô độc xuất hiện trên người người này.

Cô hậu tri hậu giác ý thức được, kỳ thật cuộc đời Tống Triết, đối với tình thân trước sau luôn có một loại khát vọng. Có lẽ so với cô anh càng cần tình yêu và tình bạn.

Bởi vì cô đã từng được nhận một tình yêu trọn vẹn, hoàn chỉnh.

Ở thời niên thiếu, tuy rằng mẹ cô là người bình thường, nhưng bà đã từng không hề dè dặt cho cô cảm nhận được tình yêu của mẹ.

Nhưng Triệu Dương Lan cùng Tống Ngạn Thanh lại khác, tình cảm của họ quá khắc chế, cũng quá uyển chuyển, ở thời điểm Tống Triết còn là thiếu niên, anh rất khó cảm nhận được tình yêu của mọi người xung quanh.

Càng khuyết thiếu, lại càng theo đuổi, nhu cầu của anh về tình cảm, kỳ thật còn nhiều hơn cô. Vì thế dưới tình huống Tống Minh bị bắt, anh rất khó để không bị xúc động, cho dù người này từ trước đến nay luôn bất hòa với anh.

Dương Vi suy nghĩ, cô thật cẩn thận cầm tay anh.

Tống Triết có chút kỳ quái, anh quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.

Dương Vi cúi đầu, dịu dàng nói: “Em ở đây.”

Cô mở miệng.

Lúc này đây, cô không sử dụng ngữ khí cứng cỏi lại trấn định nói với anh những lời này như trong quá khứ.

Lúc này đây ngữ điệu cô mềm mại, mang theo chút hương vị làm nũng, cô không phải là trụ cột của anh, thậm chí còn ỷ lại vào anh, hoặc có thể nói rằng làm bạn cùng anh.

Lần đầu tiên anh cảm thấy, mình ở trước mặt Dương Vi, rốt cuộc cũng giống một người chồng, một người đàn ông. Anh nghe cô nói: “Về sau chúng ta sẽ có một gia đình mới, sẽ có bảo bảo, Tống Triết,” Dương Vi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Tống Triết, nghiêm túc nói, “Anh có thể đáp ứng em, phải yêu thương con, được chứ?”

Tống Triết không biết vì sao, trong nháy mắt khi Dương Vi nói ra lời kia, anh đột nhiên đỏ mắt.

Anh cảm thấy Dương Vi có một đôi mắt, có thể nhìn thấu nhân tâm, nhìn thấu những khuyết điểm cùng tiếc nuối của con người. Anh nhìn Dương Vi, khàn khàn lên tiếng: “Được.”

Anh dịu dàng mở miệng: “Anh nhất định sẽ đối xử với con, đối xử với con đặc biệt tốt.”

Tống Triết trở về, điều đó có ý nghĩa rằng tất cả những trò khôi hài nên lắng xuống.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tống Triết ra mặt mở một cuộc họp báo, đơn giản là tuyên bố tình huống mấy ngày gần đây. Giá cổ phiếu của tập đoàn Tống thị bởi vì Tống Minh bị bỏ tù mà sinh ra sự chấn động mỏng manh, sở dĩ mỏng manh, một phương diện là do tin tức Tống Minh bị bỏ tù gây ra sự bất lợi, tuy nhiên Tống Triết quay trở về, cùng với tin tức Dương Vi quyết đoán phục hôn cùng Tống Triết, lại trở thành một lợi ích lớn cho tập đoàn Tống thị.

Tống Triết trở về ngày thứ ba, chính thức bước vào kỳ nghỉ lễ quốc khánh, 《thời đại ngân hà》 cũng được phát sóng. Ngày đầu tiên chiếu phim, Tống Triết gọi một đám người Giang Hoài An, Hạ Pi Pi, Võ Ấp, Cố Lam, Tô Giản, sau đó mang theo Dương Vi bao hết cả rạp.

《 thời đại ngân hà 》 là sản phẩm khoa học viễn tưởng ít có ở trong nước, Tống Triết đổ tiền vào sản xuất, đoàn đội đặc hiệu là một tay truyền thông Tống thị chế tác, sản phẩm được tạo ra trăm phần trăm từ trong nước.

Khi tiến vào rạp chiếu phim, Võ Ấp cười hì hì nói: “Anh Triết, đến lúc đó nếu là hiệu ứng 5 xu*, chúng tôi cũng sẽ không chê cười anh, anh đừng cảm thấy xấu hổ.”

(*) Đặc hiệu 5 mao: ngôn ngữ mạng, ý nói những phim có hiệu ứng dở, chất lượng kém, không đáng tiền.

Tống Triết cười lạnh một tiếng, giơ tay đẩy Võ Ấp một phen: “Cậu chờ xem đi, không khóc ra được, tôi sẽ giúp cậu mua chiếc xe mà cậu mới coi trọng kia.”

“Đây là lời anh nói.” Võ Ấp lập tức nói, “Chúng ta nói kỹ hơn đi.”

“Nếu cậu khóc thì sao?”

“Nếu tôi khóc thì tuần trăng mật của hai người liền tính lên người tôi.”

Võ Ấp lập lời thề son sắt.

Thời điểm bọn họ rời khỏi rạp chiếu phim, Võ Ấp khóc tới mức nước mắt, nước mũi tùm lum hết, cậu ta vừa khóc vừa nói: “Đời này tôi hận nhất là loại chuyện xưa lừa tình này, hai người làm loại phim khoa học viễn tưởng lừa tình này làm gì?”

Tống Triết “Ha hả” cười, vỗ vỗ bả vai Võ Ấp, cười nói: “Tôi sẽ hưởng thụ thật tốt tuần trăng mật, cậu yên tâm đi.”

Một đám người xem xong phim, giống thời niên thiếu rủ nhau đi ăn lẩu, mọi người mở rượu, vừa uống vừa trò chuyện.

Dương Vi nhìn gương mặt của từng người sau làn khói nóng bỏng, trong một cái chớp mắt cô cảm thấy, giống như tất cả đều chưa từng biến quá. Nhưng khi cô cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay, cô biết rõ ràng, đã thay đổi.

Chính người bên cạnh mình đã thay đổi.

Cô nhịn không được quay đầu nhìn sườn mặt người bên cạnh, ngũ quan tuấn mỹ mang theo ý cười kiêu ngạo, đang cùng Võ Ấp đánh cuộc.

Ba người đàn ông uống hơi nhiều, la hét ầm ĩ phải về sân thượng trường học cũ ngắm mặt trời mọc, Dương Vi cùng Hạ Pi Pi, Cố Lam không lay chuyển được ý tưởng của ba người, chỉ có thể đi theo bọn họ.

Nửa đêm, thành phố vẫn yên tĩnh như trước đây, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ, 6 người bọn họ tìm bức tường thật lâu, sau đó lôi kéo nhau đi qua, một đám người ngồi trên sân thượng, cùng nhau nói chuyện phiếm.

Trước khi đến, họ vào quầy bán đồ ăn vặt mua đồ uống, hạt dưa, cùng với một đống lớn đồ ăn vặt, Cố Lam cho mỗi người vài tờ báo, mọi người ngồi thành một vòng tròn, một mặt nói chuyện phiếm, một mặt đánh bài.

“Tôi nhớ rõ chúng ta trước kia chính là như vậy,” Võ Ấp vừa ra bài vừa nói, “Đã bao năm rồi không trở lại?”

“Rất lâu.” Giang Hoài An có chút hoài niệm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Triết, cười nói, “Khi đó A Triết bắt nạt Dương Vi.”

“Tôi bắt nạt chỗ nào?”

Tống Triết vội giải thích nói: “Tôi đây là yêu!”

“ồ, yêu.” Giang Hoài An gật đầu, đột nhiên nói, “Chúng ta chơi trò chơi nói thật lòng hoặc mạo hiểm?”

Tống Triết nghe lời này, liền cảm thấy có chút không tốt, anh theo bản năng muốn cự tuyệt, liền nghe thấy Dương Vi nói: “Được thôi.”

“Này……”

“Anh có cái gì không thể nói?”

Dương Vi mỉm cười nhìn qua, Tống Triết nào dám nói một chữ “Không”? Chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói: “Không có.”

Vì thế một đám người bắt đầu chơi trò chơi, mọi người bắt đầu chơi số 7, ai thua người đó tới chơi.

Chơi loại trò chơi sử dụng IQ toán học này, Giang Hoài An cùng Dương Vi gần như bất khả chiến bại.

Dư lại bốn người thay phiên bị đặt câu hỏi.

“Võ Ấp, lần đầu tiên của cậu là khi nào?”

“Còn…… Còn không có.”

Mọi người: “……”

Tống Triết thở dài: “Lão Võ, không phải trước kia cậu luôn khoác lác nói cậu thân kinh bách chiến sao?”

Võ Ấp: “……”

Lại một vòng.

“Hạ Pi Pi người đầu tiên hôn môi cô là ai?”

Hạ Pi Pi đúng lý hợp tình: “Giang Hoài An!”

Giang Hoài An lộ ra một nụ cười.

Lại qua một vòng, vẫn là Hạ Pi Pi.

“Hạ Pi Pi mối tình đầu của cô là ai?”

Giang Hoài An lộ ra một nụ cười tự tin. Hạ Pi Pi có chút ngượng ngùng nói ra một cái tên xa lạ: “Thẩm Tùy……”

Giang Hoài An cười không nổi.

Không ngờ anh lại quên!!

Lại tiếp một vòng, là Cố Lam.

“Cố Lam, cô từng nói chuyện yêu đương chưa?”

Cố Lam đen mặt: “Không có.”

Lại đến một vòng, tiếp tục là Cố Lam.

“Cố Lam cô thích đàn ông hay phụ nữ?”

Cố Lam cắn răng: “Đàn ông!”

Lại đến một vòng, rốt cuộc đến phiên Tống Triết.

Trên mặt Giang Hoài An lộ ra vẻ giảo hoạt: “Cậu chừng nào thì bắt đầu thích Dương Vi?”

Nghe được lời này, tất cả mọi người đều nhìn qua, trong ánh mắt Dương Vi cũng lộ ra nghi hoặc.

Tống Triết đỏ mặt, dường như cảm thấy vấn đề này quá mức khó có thể mở miệng. Võ Ấp thấy phản ứng Tống Triết, vui vẻ gào lên: “Mau nói, có gì mà ngượng ngùng? Không phải đã là vợ anh rồi sao? Mau nói?”

Tống Triết nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nói: “Lần…… Lần đầu tiên gặp mặt……”

Dương Vi nghe lời này, mở to mắt, cô cảm thấy có chút không thể tin tưởng.

Bên tai Tống Triết đỏ bừng, nói chuyện có chút vấp: “Liền, liền cảm thấy cô ấy, khá tốt……”

Mặc dù có lẽ khi đó chỉ là một loại hảo cảm.

Nhưng mà chuyện tình yêu này, ước chừng từ lần đầu tiên gặp nhau, có thể xác định nhạc dạo.

Qua rất lâu, rốt cuộc Dương Vi mới phục hồi tinh thần, cô cười nhẹ lên, giả như cái gì cũng không biết, không nói gì.

Trò chơi vẫn tiếp tục, chơi đến nửa đêm, mọi người lục tục đi ngủ.

Bọn họ giống như thời niên thiếu, dựa vào tường, chờ ánh mặt trời.

Dương Vi dựa vào người Tống Triết, lần này cô không ngủ giống như năm đó, đầu cô tựa trên vai anh, cùng anh đan mười ngón vào nhau.

Cô và anh nói chuyện đứt quãng, nhìn bầu trời bắt đầu có màu sắc.

Mặt trời từ từ dâng lên, cả hai đều trầm mặc xuống dưới.

Dương Vi nhìn ánh mặt trời chiếu vào thành phố, cô đột nhiên nói: “Anh có nghĩ tới, nếu khi đó chúng ta ly hôn, em gả cho một người khác, rốt cuộc chúng ta không ở bên nhau, vậy anh sẽ làm gì hay không?”

Tống Triết không nói chuyện, anh ngắm nhìn phương xa.

“Anh đã từng nghĩ tới.”

Anh bình tĩnh lên tiếng: “Nghĩ tới rất nhiều lần.”

“Kết quả?”

“Thời điểm ban đầu, anh cảm thấy dù bằng cách nào anh cũng phải giữ em lại.”

“Sau này, anh lại nghĩ chỉ cần em vui và hạnh phúc là được rồi.”

“Sau đó, anh đột nhiên cảm thấy, kỳ thật yêu một người cũng là một loại trải nghiệm.”

Dương Vi giương mắt nhìn anh, Tống Triết nhìn ánh mặt trời, thần sắc bình tĩnh: “Từng yêu một người, sẽ hiểu làm thế nào để yêu thế giới, yêu chính mình. Nếu khi đó em rời khỏi anh, không quay đầu lại, anh sẽ chúc phúc cho em.”

“Mà anh sẽ giữ lại phần trải nghiệm này, đi tiếp con đường anh phải đi.”

“Sẽ khổ sở sao?”

“Sẽ tiếc nuối.”

Tống Triết cúi đầu cười khẽ: “Nhưng anh từng yêu em, chuyện này cũng đã đủ may mắn, anh không khổ sở.”

“Thật sự?”

Dương Vi mỉm cười nhìn anh, Tống Triết quay đầu lại nhìn chăm chú vào người trước mặt, nhất thời nói không ra lời.

Rất lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của cô, chậm rãi nói: “Sẽ khổ sở.”

“Tuy nhiên,” anh bình tĩnh mở miệng, “Anh trưởng thành.”

Lớn lên có nghĩa là bình tĩnh, có nghĩa là tự duy trì, có nghĩa là gánh vác trách nhiệm, cũng có nghĩa là càng trở nên cứng cỏi, hệ thống càng mạnh mẽ hơn.

Hạnh phúc, vui sướng, ưu thương, bi ai, bọn họ ở trong cái hệ thống tự quay này, nó sẽ trở thành một bộ phận, nhưng vẫn chỉ là một bộ phận mà thôi.

“Cho dù em và anh không ở bên nhau, nhưng việc yêu em, không phải chỉ có khổ sở. Vô luận như thế nào, anh đều sẽ không hối hận.”

Dương Vi lẳng lặng nghe, cô nhìn Tống Triết.

Cô đã từng cho rằng, trên đời này lời âu yếm êm tai nhất là —— anh yêu em, nguyện dùng tình yêu của mình, để chiều chuộng em thành thiếu niên.

Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy, trong thế giới chân chính này, tình yêu tốt nhất, là tình yêu khiến con người trưởng thành, hoàn thiện bản thân mình.

Thiếu niên đương nhiên khiến người yêu thích, nhưng một người dịu dàng và hoàn hảo trong những năm tháng cuối cùng kia, mới thực sự loá mắt.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt này, cô cảm giác được cô bởi vì anh mà rung động, vui sướng, dịu dàng.

Khi ánh nắng hoàn toàn chiếu rọi vào thành phố, cô đột nhiên cười ra tiếng.

“Em cũng vậy.”

“Yêu anh,” cô cười nói, “Cho dù như thế nào, em đều không hối hận.”

Bởi vì yêu anh, em mới trở thành một người tốt hơn.

Không có tiếc nuối, càng không có hối tiếc.

Tống Triết thích Dương Vi, đây là may mắn lớn nhất trong sinh mệnh anh.

Mà Dương Vi gặp được Tống Triết, là kinh hỉ lớn nhất trong thế giới của cô.

Một đoạn tình cảm, có thể trải qua phập phồng, trải qua mưa gió, nhưng vẫn như viên đá quý tỏa sáng dưới ánh đèn, bên trong nó là những tia nắng ban mai, trong vắt, sáng ngời như lúc ban đầu, cảm tình như vậy, dùng cả đời nhìn lại, cũng thấy thật phi thường.

Chỉ là tình cảm như vậy rất hiếm thấy.

Bởi vì không phải mỗi người đều nguyện ý chờ một người khác trưởng thành, cũng không phải mỗi người, đều sẽ bởi vì yêu mà trưởng thành.

Mất đi luôn dễ dàng hơn có được, kiên trì lại càng khó hơn bỏ qua.

Chỉ là hai người tương đối may mắn.

Cô rốt cuộc cũng chờ được Tống Triết, mà Tống Triết, cũng rốt cuộc đuổi kịp cô.

..........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.