Giả Quý Tộc

Chương 76: Chương 76:




Tận tình hưởng thụ một cái ôm hoàn chỉnh xong, Tống Triết mới buông Dương Vi ra, hai người bật đèn, ngồi dưới đất, cùng nhau cắt bánh kem.

Không ai nhắc tới cái ôm lúc ban đầu kia, vừa ăn bánh kem, vừa nói chuyện phiếm, nói đến đoạn buồn cười, không tiếng động liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau cười rộ lên.

Chỉ là chung quy vẫn có một số thứ thay đổi.

Sau ngày đó, một mình Tống Triết nấu ăn biến thành hai người, Dương Vi đi theo Tống Triết học, một người nấu một người ăn.

Cuối cùng mỗi ngày thời điểm Tống Triết về nhà, Dương Vi sẽ chờ anh, tiếp theo hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn, Tống Triết sẽ là người xách thức ăn trở về.

Mấy việc như thế, nhiều không kể xiết. Có rất nhiều chuyện, rõ ràng không cần bọn họ làm, ví dụ như mua đồ ăn, ví dụ như nấu cơm, nhưng bọn họ lại bắt đầu hưởng thụ loại sinh hoạt bình dân này, ai cũng không vạch trần mà cố ý làm việc một cách có chủ định.

Có Dương Vi cùng Tống Triết làm bạn, tinh thần dì Lâm tốt hơn rất nhiều. Ngày nhập viện, ngay cả bác sĩ cũng nói với Dương Vi và Tống Triết rằng: “Tinh thần của bà Lâm tốt hơn rất nhiều, gần đây điều dưỡng không tồi.”

Khi lần đầu tiên Tống Triết tới bệnh viện hỏi thăm tình trạng của dì Lâm, anh cảm thấy thực sợ hãi, nhưng mà giờ khắc này , ngồi trong văn phòng bác sĩ, nghe bác sĩ nói tình huống cụ thể về việc phẫu thuật cùng kết quả xấu nhất, anh lại cảm thấy thản nhiên rất nhiều.

Bởi vì có Dương Vi bên cạnh.

Bác sĩ nói đại khái tình huống của dì Lâm một chút, sau đó nói: “Tình huống của bà Lâm, nếu trong lần phẫu thuật đầu tiên có thể cắt bỏ sạch sẽ, kế tiếp phối hợp trị bệnh bằng hoá chất và điều dưỡng thật cẩn thân, tỷ lệ sống được thêm 5 năm nữa rất cao. Hiện tại kỹ thuật chữa ung vẫn rất tiến bộ, nếu trong 5 năm có bất cứ phát triển đột phá gì, đối với bệnh nhận mà nói đều là hy vọng.”

“Đây là dự tính tốt nhất đi?” Dương Vi có chút khẩn trương, bác sĩ gật đầu. Dương Vi nói tiếp: “Nếu không tốt như vậy thì sao?”

Nghe được lời này, bác sĩ trầm mặc một lát, cả người Dương Vi căng thẳng, nhìn chằm chằm bác sĩ, nhưng chính lúc này, một bàn tay dịu dàng đặt trên mu bàn tay cô.

Ở dưới bàn , Tống Triết lặng yên không một tiếng động nắm tay cô.

Hai bàn tay chồng lên nhau, sự ấm áp dường như là một loại cảm xúc đan xen, nó mang theo lực lượng vô hạn, từ lòng bàn tay của hai người một đường lan tràn về phía trước, truyền lại niềm an ủi không tiếng động.

Dương Vi đột nhiên có dũng khí đối mặt với tất cả, cô nhìn bác sĩ, nghe bác sĩ nói: “Nếu không tốt như vậy, sau phẫu thuật căn bệnh sẽ tái phát và di căn, đoán chừng tuổi thọ mong muốn rất khó đạt được.”

“Tốt.” Dương Vi gật đầu, cô nghiêm túc nói: “Bác sĩ, cảm ơn.”

Sau khi nói xong, bọn họ ký tên, tạm biệt bác sĩ, quay lại phòng bệnh.

Dương Vi và Tống Triết nói chuyện cùng dì Lâm trong chốc lát , dì Lâm có chút mệt nhọc, nên nằm xuống ngủ trước, Tống Triết thuê người chăm sóc dì Lâm , cùng Dương Vi rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện, Dương Vi lên xe Tống Triết, Tống Triết do dự một lát, nói: “Hiện tại dì Lâm cũng được sắp xếp ổn rồi, em quay về nhà em, hay tiếp tục ở đây?”

Dương Vi ngẩn người, cô không nghĩ tới vấn đề này.

Cô mím môi, kỳ thật nội tâm cô cũng không biết đáp án là gì, đột nhiên cô muốn chờ đợi Tống Triết cho cô một đáp án, vì thế cô nói: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Điều đó phụ thuộc vào em.”

Tống Triết không dám nhìn cô, anh rũ mặt mày, chờ cô đáp lại.

Nhất thời Dương Vi có chút khó chịu.

Không thể nói Tống Triết không đúng, mọi thứ anh đều tôn trọng cô, nhưng chính một phút đồng hồ kia, cô lại có vài phần bất mãn nho nhỏ thuộc giống như nữ sinh. Vì thế Dương Vi quay đầu, nhìn thẳng về phía trước nói: “Chúng ta đi thăm chú dì đi.”

Tống Triết không biết vì sao Dương Vi đột nhiên mất hứng, nhưng anh vẫn chỉ có thể gật đầu nói: “Ồ, được.”

Hai người lái xe đến nghĩa trang, Tống Triết ôm hoa cúc trắng, đi theo Dương Vi đến trước bia mộ Triệu Dương Lan và Tống Ngạn Thanh.

Hai người họ được hợp táng ở bên nhau.

Tình cảm cả đời của Tống Ngạn Thanh cùng Triệu Dương Lan đều rất tốt, chỉ tiếc họ ra đi quá sớm. Dương Vi nhìn ảnh chụp hai người trên bia mộ, đột nhiên có loại cảm giác phảng phất giống như đã cách cả một thế hệ.

“Thời điểm dì rời đi, em cho rằng cả đời này em sẽ sống trong đau xót.”

Dương Vi đột nhiên lên tiếng: “Khi đó, có một đoạn thời gian, mỗi ngày em đều tự hỏi chính mình, khi nào thống khổ mới qua đi.”

“Ngày qua ngày, có đôi khi em sẽ cảm thấy, cả đời này thống khổ không có cách nào trôi qua.”

Tống Triết ghé mắt nhìn cô, trong lòng anh đột nhiên có chút đau đớn, anh hồi tưởng lại lúc ấy anh đang làm gì.

Khi đó dường như anh đang chìm đắm trong bi thương của chính mình, trước nay anh không quá chú ý người bên cạnh này, không nghĩ tới cô có khổ sở hay không, cô có thương tâm hay không.

Trong mắt anh, người phụ nữ này luôn luôn kiên cường như vậy, trước sau luôn bảo trì dáng vẻ khéo léo, đứng ở phía sau anh, dùng sức lực nhỏ bé, nhưng ổn định vững chắc nâng anh dậy.

“Em khi đó, hoàn toàn nhìn không ra .”

Tống Triết nhịn không được mở miệng, có chút khàn khàn nói: “Anh hoàn toàn không biết.”

“Đó là vì.” Dương Vi cười khẽ, “Anh và em không giống nhau.”

“Đời này thứ em học được nhiều nhất, chính là nhẫn nại.”

Dương Vi vừa nói, vừa giơ tay phất qua gương mặt Triệu Dương Lan, thấp giọng nói: “Nói thật, nếu không phải em nhẫn nãi, có lẽ em sẽ không ở Tống gia lâu như vậy.”

Rốt cuộc tuy rằng Triệu Dương Lan xem ở mặt mũi mẹ cô mà thu dưỡng cô, nhưng đối xử với cô tốt như vậy, chủ yếu vẫn bởi vì, bà thực sự thích Dương Vi.

Mà để có được sự yêu thích này, Dương Vi đã không nhớ rõ mình phải trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực.

Nhưng Tống Triết nghe được lời này, lại nói: “Kỳ thật cho dù em không nhẫn nhịn , thì mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi quá nhiều .”

Dương Vi có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, Tống Triết nhấp môi, nghiêm túc nói: “Năm đó mẹ anh từng nói qua, thứ bà thích là tính tình từ trong xương cốt của em. Bà cảm thấy em quá nội liễm, bà hy vọng em có thể tự tin hơn một chút.”

Nói xong, Tống Triết tươi cười: “Hai ta bù trừ cho nhau, sẽ không có gì tốt hơn.”

Nghe được lời này, Dương Vi mỉm cười, cô hiểu được có lẽ cả đời này Tống Triết sẽ không hiểu được tình cảnh của cô.

Anh là thiên chi kiêu tử, còn cô thì ăn nhờ ở đậu, hai người có chỗ nào giống nhau?

Cô cúi đầu thắp hương cho Triệu Dương Lan, sau đó cùng Tống Triết chắp tay vái bia mộ Triệu Dương Lan, hai người đứng trước bia mộ Triệu Dương Lan, nói chuyện trong chốc lát, liền tính toán xuống núi.

Còn chưa đi được một nửa nghĩa trang, mưa đã tí tách tí tách rơi. Tống Triết vội cởi áo khoác che trên đầu Dương Vi, sốt ruột nói: “Đi mau.”

Dương Vi túm quần áo chạy chậm phía sau anh, nghĩa trang bị nước làm trơn trượt, Dương Vi chạy không quá hai bước, giày cao gót đột nhiên lệch sang một bên, cô vội vàng điều chỉnh góc độ, lúc này mới tránh được cảnh trẹo chân, nhưng mà gân chân vẫn như cũ có chút co rút . Tống Triết chạy phía trước, anh không nghe thấy tiếng Dương Vi đuổi theo ở phía sau, vội vàng quay đầu lại, liền thấy Dương Vi khập khiễng đi tới.

Anh vội vàng nhíu mày lộn trở lại , cúi đầu nhìn chân cô nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì?” Dương Vi vội nói, “Chúng ta chạy nhanh đi thôi.”

Tống Triết không nói chuyện, anh cau mày, nhìn chân Dương Vi , mưa càng rơi càng lớn, Dương Vi khoác áo của anh, đã có chút chịu đựng không nổi, nhưng mà Tống Triết cũng không đi, anh dứt khoát xoay người sang chỗ khác, nói với cô: “Đi lên.”

Dương Vi ngẩn người, cô có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật không đau lắm……”

Tống Triết lại quyết đoán nói: “Đi lên.”

Dương Vi thấy anh kiên quyết như vậy, cô cũng không kiên trì nữa, mưa càng lúc càng lớn, lại tiếp tục giằng co, chỉ có hại chứ không có lợi

Cô bò lên lưng anh, để anh cõng, cô cầm áo khoác, che mưa cho cả hai người.

Tống Triết vốn đang tức giận, nhưng động tác nhỏ bé không đáng kể này, lại khiến anh có vài phần vui vẻ. Nhưng anh vẫn tức giận, cảm thấy chuyện này không thể bỏ qua như vậy . Vì thế anh xụ mặt, ra vẻ buồn bực. Dương Vi cảm giác được cảm xúc của anh, nhịn không được nói: “Anh không vui sao?”

“Ừ.”

“Em trêu chọc anh lúc nào?”

“Vì sao không gọi anh?”

Tống Triết trực tiếp mở miệng, Dương Vi có chút không thể hiểu được: “Gọi anh cái gì?”

“Chân đau vì sao không gọi anh?”

“Bởi vì không phải rất đau .” vẻ mặt Dương Vi mờ mịt, “Tại sao phải làm ra vẻ như mình rất đau?”

Nghe được lời này, Tống Triết cũng không biết mình nên tức giận hay nên khó chịu, anh mím môi, rất lâu sau, rốt cuộc nói: “Dương Vi, về sau em có thể học được cách làm ra vẻ một chút hay không?”

“Hử?”

“Khó chịu thì nói, đau thì kêu, không vui vẻ liền nói ra , thống khổ có thể khóc.”

Tống Triết ảo não lên tiếng, cuối cùng nói: “Sẽ không có ai không thích em.”

Dương Vi nghe được lời này, cả người cô đều ngây ngốc. Không biết vì sao, cảm giác có một loại chua xót xông thẳng lên chóp mũi.

Tống Triết không nghe thấy cô đáp lời, cũng cảm thấy có phải mình nói quá mức hay không. Anh thả chậm âm điệu, dịu dàng nói: “Nếu một người cảm thấy em tốt, anh ta sẽ sủng em, muốn em sống tốt. Em đã làm rất tốt, không cần nghĩ mình đang làm phiền người khác, mà thu liễm chính mình. Mọi người sẽ thích một người chân thật, mà khi em chân thật nhất, cũng đáng để mọi người yêu thích.”

“Không phải từ rất lâu trước kia anh đã nói với em rồi sao,” Tống Triết cõng cô đi dưới mưa, thanh âm bình thản, “Em đã rất tốt. Ngay cả khi bài kiểm tra của em chỉ đứng thứ 2, em đến trễ, em làm nũng, em có bất cứ sai lầm gì, em đều đã rất tốt.”

Dương Vi không nói chuyện, cô cắn chặt răng. Cô không biết vì sao, liền nhớ tới năm đó bàn tay Tống Triết che trước mặt cô.

Cô che mưa giúp anh, không nói một lời, thẳng đến khi nước mắt rơi xuống, Tống Triết mới biết được, người sau lưng này, lại khóc.

Anh làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ cõng cô, cúi đầu đi trước.

Sắp đến chân núi, rốt cuộc anh cũng nghe thấy cô mở miệng, khịt mũi hỏi: “Nếu em có rất nhiều yêu cầu kỳ quái, anh cũng cảm thấy em rất tốt?”

“Đúng vậy.” Tống Triết quyết đoán nói, “Em chỉ cần làm theo trái tim em, cho dù em có nhiều yêu cầu hơn nữa, anh cũng cảm thấy, em rất tốt.”

“Em,” Dương Vi hít hít cái mũi, “Hiện tại rất khổ sở.”

Cô đột nhiên thở phì phò, giống một cô gái nhỏ, thở hổn hển khóc lóc: “Trước kia không ai nói với em những lời này.”

“Em vẫn luôn, vẫn luôn đặc biệt sợ dì không cần em, sợ anh không thích em, sợ mọi người cảm thấy em không tốt.”

Cô khóc lóc, thở hổn hển: “Em có rất nhiều yêu cầu. Mỗi lần tới kinh nguyệt tâm tình rất khó chịu, bụng sẽ đau, em không thích uống nước lạnh, nhưng em cũng không thích uống nước quá nóng; em thích ăn dưa hấu được cắt thành khối vuông, em không thích dưa hấu có hình dạng khác, em……”

Tống Triết dở khóc dở cười nghe cô nói rất nhiều yêu cầu, chờ tới bên cạnh xe, anh mở cửa xe, đặt cô vào ghế phụ, còn cô một bên khóc một bên nói.

Tống Triết nhìn cô lau nước mắt nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, thế nhưng nhất thời nhịn không được mỉm cười.

Dương Vi khóc lóc ngẩng đầu lên, xoa nước mắt nói: “Nếu ngay lúc này anh cười em, em sẽ nghĩ có phải anh đang cảm thấy em đặc biệt ấu trĩ hay không, có phải anh đang giả bộ hay không, trong lòng kỳ thật rất chán ghét em……”

Tống Triết nghe được lời này, anh muốn nhịn cười, nhưng lại phát hiện không kìm nén được. anh nhìn Dương Vi trước mặt, cô mất đi bộ dáng thong dong trấn định ngày thường, giống một đứa trẻ đang nói hươu nói vượn.

Anh đột nhiên cảm thấy, cô gái trước mặt này cực kỳ đáng yêu.

Anh thở dài, nhịn không được nói: “Thương tâm như vậy?”

“Đặc biệt thương tâm.” Dương Vi khóc lóc gật đầu, ngữ khí hoàn toàn không có cách nào khiến người ta tin phục nói, “Thương tâm lắm!”

Tống Triết có chút nhịn không được, một tay anh chống trên ghế dựa, một tay khác nâng đầu lên, dứt khoát cúi đầu, hôn xuống môi cô.

Trên môi cô còn mang theo nước mắt, anh tinh tế liế,m láp mỗi một tấc, biến nụ hôn vốn dĩ mặn nồng thành nụ hôn ngọt ngào.

Đầu tiên Dương Vi có chút ngây ngốc , sau đó cô liền đỏ mặt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh đứng dưới mưa, cô ngồi tại vị trí . Họ hôn hết lần này đến lần khác.

Nụ hôn hoàn toàn bất đồng với nụ hôn trong quá khứ.

Trong trí nhớ của Dương Vi, mỗi lần hai người hôn môi, đều mang theo một chút lạnh băng cùng quyết tuyệt.

Cô nhẫn nại, hoặc bi thương. Anh không kiên nhẫn, hoặc có lệ.

Bọn họ chưa bao giờ như vậy, giống một đôi tình lữ vừa mới quen biết, rơi vào bể tình tình, ôm đối phương, triền miên trằn trọc khắp ngóc nghách của môi và răng, sau đó kéo theo ngọt lành cùng vui sướng.

Chờ đến cuối cùng, Tống Triết cười nói: “Không khổ sở?”

Dương Vi thở hổn hển ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt đuôi lông mày của anh đều mang theo diễm sắc, như là bị nhuốm màu của tháng tư tại Giang Nam, trong mông lung thanh nhã lại mang theo diễm lệ.

Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng nhìn anh, xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Không khổ sở.”

Tống Triết nhìn bộ dáng cô, giơ tay lau nước mắt trên mặt cô.

“Cho nên anh mới nói,” thanh âm của anh nhu hòa: “Về sau mọi việc đừng nhẫn, những chuyện lớn lao này, anh chống lưng cho em.”

“Chân em đau anh sẽ cõng em, em không cao hứng anh sẽ dỗ dành em, em sinh bệnh anh sẽ chăm sóc em, em không thoải mái anh sẽ ở cạnh em.”

“Em gây chuyện anh sẽ giúp em giải quyết, ai bắt nạt em anh sẽ giúp em đánh lại, trong mắt anh, tất cả những chuyện đó đều là chuyện nhỏ .”

Nói xong, thanh âm Tống Triết như rót mật, bám vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Mọi thứ đều quá tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.