Đối mặt với tiếng cổ vũ của quần chúng, hai người Dương Vi và Tống Triết tỏ vẻ như cái gì cũng chưa nghe thấy, từng người giả vờ ngốc.
Chỉ là khi ở một mình, Tống Triết luôn lén lút đi xem những video mà fans cắt nối biên tập, có đôi khi tranh thủ thời gian ở văn phòng, anh cũng sẽ mở ra vừa nhìn lén vừa mỉm cười.
Có một lần Cao Lâm đi vào, anh giật mình tới mức “Loảng xoảng” một tiếng khép máy tính lại, Cao Lâm sững sờ tại chỗ, anh nhìn Tống Triết ra vẻ trấn định, trầm mặc trong chốc lát, Cao Lâm nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi tiên sinh, tôi tới không đúng lúc.”
“Trở về!”
Tống Triết lúng túng nói: “Nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
Cùng với việc bộ phim được trình chiếu, danh tiếng của Dương Vi cũng càng ngày càng tăng, Dương Vi một lần nữa ký hợp đồng cùng giải trí Gạo, Lãnh Mân và Hướng Duy tiếp tục phụ trách việc tuyên truyền mở rộng, chỉ là lần này cô lựa chọn sử dụng chính sách đại lý, chứ không phải cả người đều ký cứng nhắc dưới sự quản lý của giải trí Gạo.
Vì tuyên truyền cho bộ phim, Dương Vi và Tống Triết thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận một số bài phỏng vấn của giới truyền thông, về cơ bản thì truyền thông đều chú ý tới mối quan hệ giữa hai người , mỗi lần Dương Vi rất nghiêm túc nói: “Cái kia, chỉ là bạn bè.”
“Mọi người không nên suy nghĩ nhiều, chính xác là bạn bè.”
Còn Tống Triết sẽ xóa câu hỏi đi, coi như chưa nghe thấy gì.
Có mấy lần, cộng đồng mạng phát hiện ra tình hình.
“Nhất định là Tống tổng không theo đuổi được người.”
“Tống tổng dùng không đủ lực .”
Vì trợ giúp Tống Triết theo đuổi người, cộng đồng mạng tự khởi xướng hoạt động “Mỗi ngày một lần thổ lộ”, buổi sáng mỗi ngày họ sẽ vào Weibo của Dương Vi nhắn một câu: “Hôm nay chúng tôi lại thay Tống thiếu gia thổ lộ, cô có thể gả cho anh ấy không?”
Với Dương Vi mà nói, trên mạng bị che trời lấp đất bởi tên của Tống Triết, nhưng trên thưc tế, cô không có cách nào nhìn thấy Tống Triết.
Tống Triết vẫn duy trì sự đúng mực một cách tốt đẹp, ngoại trừ đánh với cô trong trò chơi, nếu không có chuyện gì, dường như anh sẽ không xuất hiện.
Điều này khiến Dương Vi đắn đo về thái độ của người này, nếu nói anh chỉ coi cô như bạn bè, như vậy vào một khoảnh khắc nào đó, cô lại cảm giác được anh thích cô, anh khiến cô rung động; nhưng nếu nói anh thích cô, đối với một người thích cô mà nói, khoảng cách như vậy, dường như lại quá khách khí.
Dương Vi không dám nghĩ nhiều, cô đã từng mệt mỏi vì tự mình đa tình, vì thế mỗi sáng sớm thời điểm nhìn thấy cộng đồng mạng thổ lộ, cô lại phải nói với chính mình một lần: “Tâm bình tĩnh.”
Địch bất động ta bất động, ai rung động trước thì đó là người ngu ngốc.
Trong cuộc sống, một lần ngây ngốc có thể là khí phách thời niên thiếu , ngốc tới mức lặp đi lặp lại nhiều lần chính là thật sự ngốc thành tính.
Chỉ là mỗi ngày thấy tên của anh đã thành thói quen, ngẫu nhiên trong nháy mắt cũng sẽ nhịn không được mà nhớ tới, người này đang làm những gì?
So sánh với Dương Vi, Tống Triết tốt hơn rất nhiều.
Mỗi ngày anh có thể nhìn thấy Dương Vi từ livestream, với anh mà nói đã là an ủi rất lớn.
Đoạn tình cảm này anh không dám đòi hỏi nhiều,anh đã có thói quen quan sát và bảo vệ từ xa, mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, có thể xuất hiện trước mặt cô khi muốn gặp cô như vậy là đủ rồi.
Hai người giằng co trong yên lặng, bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau trong bữa tiệc, có đôi khi đứng từ xa, ở trong đêm đen ngẩng đầu nhìn nhau, nhẹ nhàng nâng chén.
Anh sẽ trông thấy cô gái mặc lễ phục dạ hội vừa ưu nhã lại mỹ lệ, còn cô sẽ nhìn thấy người đàn ông chúng tinh phủng nguyệt trầm ổn và khiêm tốn.
Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu phát sóng, danh tiếng của bộ phim đã bùng nổ, phí tổn của bộ phim này chỉ có 500 vạn nhưng nó lại trở thành một con hắc mã, doanh thu phòng bán vé một đường tiến về phía trước. Những lời dị nghị lúc trước của hội đồng quản trị đối với Tống Triết cũng tiêu tán, cả người Tống Triết đều tràn ngập gió xuân. Dì lâm chăm sóc anh mỗi ngày cũng phát hiện được sự chuyển biến của Tống Triết, nhịn không được cười nói: “Tiên sinh, gần đây thực vui vẻ nha.”
“Đúng vậy.” Tống Triết mỉm cười, “Mọi việc thuận lợi.”
Dì Lâm nhấp môi cười khẽ, bà đưa chiếc giỏ cho Tống Triết, nói: “Tiên sinh, bên trong là bánh táo tôi làm, trước kia phu nhân thích ăn nhất, nếu thuận tiện, giúp tôi mang cho phu nhân một chút đi.”
Tống Triết bị hành động của dì Lâm khiến cho ngẩn người, dì Lâm luôn luôn mặc kệ những việc này, nhưng sau một lúc lâu , anh vẫn nhận lấy chiếc giỏ, mỉm cười nói: “Được, cháu sẽ giúp dì chuyển lời.”
Nói xong, anh xách giỏ định lên xe, trước khi lên xe, anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía dì Lâm nói: “Dì Lâm , về sau nếu dì muốn nấu cho Dương Vi ăn thì hãy làm, còn nếu dì không muốn, thì không cần làm.”
Tống Triết mỉm cười: “Dì đừng nhọc lòng vì chúng cháu, cháu cảm thấy hiện tại khá tốt.”
Dì Lâm nghe xong lời này,bà có chút co quắp túm váy, tựa hồ có chút xấu hổ, Tống Triết vội vàng nói: “Bất quá, dì Lâm, bánh táo này dì làm rất tốt. Cho cháu một cơ hội nhìn thấy cô ấy, cháu thật sự rất cao hứng.”
Dì Lâm ngẩn người, Tống Triết xua tay với bà, xách giỏ xoay người rời đi .
Hốc mắt bà có chút lên men, mà sau khi Tống Triết ngồi lên xe , anh ôm giỏ, suy nghĩ trong chốc lát , anh đột nhiên hỏi Cao Lâm nói: “Có phải gần đây dì Lâm gặp phải chuyện gì không?”
Cao Lâm lái xe, có chút phát ngốc: “Tại sao ngài lại hỏi như vậy?”
“Đi điều tra đi.” Tống Triết nhìn về ra ngoài cửa sổ, “Từ trước đến nay dì Lâm luôn an phận thủ thường mặc kệ những chuyện này, đột nhiên làm ra hành động này, khẳng định có nguyên nhân.”
Tống Triết đã mở miệng, Cao Lâm đương nhiên để trong lòng.
Không quá mấy ngày, Cao Lâm liền mang theo một phần hồ sơ bệnh án tiến vào.
Anh đặt hồ sơ bệnh án trên bàn Tống Triết, Tống Triết nhìn vào chuẩn đoán “Ung thư buồng trứng” ở trên bàn, không nói một lời.
Anh cảm giác có cái gì đó nghẹn trong cổ họng, anh đột nhiên cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Dì Lâm nhìn anh từ bé đến lớn , tuy rằng ở Tống gia vẫn luôn giữ thân phận của một bảo mẫu, nhưng đối với Tống Triết mà nói, mười mấy năm làm bạn, bà đã giống như người thân của mình rồi.
Anh nhìn hồ sơ bệnh án hồi lâu, sau đó để Cao Lâm lùi hết tất cả lịch trình, quay trở về biệt thự trước.
Thời điểm trở về, dì Lâm ngồi trong vườn hoa, có chút có phát ngốc. Tống Triết đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn thật lâu.
Trong trí nhớ của anh, dì Lâm vẫn luôn giữ hình tượng của một người bận rộn, trước kia Triệu Dương Lan thường xuyên khuyên bà, để bà nghỉ ngơi một chút, nhưng bà có chút khuynh hướng theo chủ nghĩa hoàn mỹ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng, trong nhà vị trí của mỗi một cái chén bà đều dụng tâm điều chỉnh, trong vườn hoa độ cao của mỗi một đóa hoa đều phải được cắt tỉa theo quy luật.
Bà rất ít khi ngồi phát ngốc như vậy, nhìn qua thần sắc có chút trống rỗng.
Tống Triết nỗ lực tìm hiểu tin tức về dì Lâm , anh mới phát hiện sự hiểu biết của mình đối với người này, thiếu thốn đến đáng sợ. Anh chỉ nhớ rõ trước kia bà từng lấy chồng, có một người con trai, sau này ly hôn, cũng không thấy bóng dáng con trai đâu.
Anh lẳng lặng nhìn trong chốc lát, chờ tới thời gian bình thường anh hay về nhà rồi, anh mới đi vào, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Dì Lâm .”
Dì Lâm đột nhiên quay đầu lại, bà nhìn Tống Triết, dường như ngây ngẩn mất vài giây, sau đó vội vàng cười rộ lên: “Tiên sinh đã về.”
“Dì Lâm,” Tống Triết cười rộ lên, “Hôm nay dì nghỉ ngơi một chút đi, cháu làm cơm cho dì.”
“Sao có thể để tiên sinh làm……”
“Cháu muốn làm.”
Tống Triết đi vào nhà , tự mình treo đồ đạc lên giá treo mũ áo, ôn hòa nói: “Dì chưa từng được nếm thử đồ ăn cháu làm đi? Cháu làm cho dì một lần.”
Trong khi dì Lâm hoảng hốt, Tống Triết đã vào phòng bếp, lúc này bà ngăn lại nói: “Tiên sinh, vẫn để tôi tới……”
“Dì đứng xem đi.” Tống Triết ngăn cản bà, “Tâm tình cháu không tốt, chúng ta nói chuyện một lát ?”
Nghe được lời này, dì Lâm cũng không nói nên lời, bà đứng ở cửa, chân tay luống cuống nói: “Tiên sinh, có phải …… phu nhân lại khiến ngài không dễ chịu hay không?”
Tống Triết đưa lưng về phía bà, trong lòng anh đau đớn, nhưng anh vẫn nói: “Miễn cưỡng coi là như vậy đi. Dì Lâm , cháu nhớ rõ dì còn một người con trai?”
“A, đúng vậy.”
Trong giọng nói của dì Lâm mang theo vài phần tiếc nuối, Tống Triết rửa thức ăn, ôn hòa nói: “Hiện tại đang ở đâu? Hình như vẫn luôn không nhìn thấy.”
“Sau khi ly hôn, ông ta dẫn thằng bé đi, bằng không tôi vẫn được gặp mặt thằng bé.”
Tống Triết nghe được lời này, trong lòng trầm xuống vài phần, anh ép mình không được biểu lộ cảm xúc, tiếp tục nói: “Ngài muốn gặp cậu ấy sao?”
Dì Lâm trầm mặc, một lát sau, bà chậm rãi nói: “Có thấy hay không, cũng không quan trọng.”
“So với nhìn thấy nó,” dì Lâm cười rộ lên, “Tôi chỉ hy vọng người và phu nhân có thể sớm hòa hảo giống như trước, mỗi ngày tôi có thể nhìn thấy hai người, tôi liền vui vẻ.”
Tống Triết không nói chuyện, kỳ thật anh hiểu.
Nhiều năm như vậy, dì Lâm coi anh và Dương Vi như chính con cái của mình, hiện tại chỉ còn lại anh đã không còn Dương Vi, chung quy vẫn không dễ chịu.
Tống Triết gật đầu, ôn hòa nói: “Dì yên tâm đi, cháu sẽ sớm theo đuổi được cô ấy, hòa hảo với cô ấy.”
“Vậy thật tốt quá.”
Dì Lâm cao hứng nói: “Nếu hai người có thể hòa hảo, tôi cũng an tâm rồi.”
“Vâng.”
Tống Triết cúi đầu, che lấp sự chua xót trong hốc mắt.
“Dì Lâm ” anh liều mạng rửa thức ăn, sức lực lớn khiến đồ ăn đều bị biến thành các mảnh nhỏ, “Dì còn chuyện gì khác muốn làm hay không?”
Nghe được lời này, dì Lâm có chút thấp thỏm, bà trầm mặc trong chốc lát, miễn cưỡng nói: “Tiên sinh, giọng điệu này của ngài, giống như tôi tùy thời đều không ở đây, có phải ngài gặp phải chuyện gì hay không ?”
“Không .” Tống Triết cười rộ lên, che dấu nói, “Chính là Vi Vi nói, cháu nên đối sử tốt hơn với những người bên cạnh một chút. Bên cạnh cháu cũng không có bao nhiêu người, cháu nghĩ phải đối xử tốt với dì hơn một chút, bằng không cô ấy không cao hứng.”
“Trách không được,” nghe được lời này, dì Lâm yên lòng, “Phu nhân luôn luôn thận trọng.”
Nói xong lời này, dường như dì Lâm lại cảm thấy không ổn, tiếp tục nói: “Bất quá tiên sinh hiện tại đã rất tốt, không cần làm thêm gì cả.”
“Nào có?” Tống Triết cười khổ , “Cháu đối xử với dì vẫn chưa đủ tốt.”
“Tiên sinh nói không đúng,” dì Lâm nhanh chóng nói, “Tôi là bảo mẫu trong nhà, ngài còn tự mình nấu cơm cho tôi, còn muốn thế nào nữa ?”
Tống Triết không nói chuyện, anh cúi đầu, rất lâu sau, anh đột nhiên nói: “Dì Lâm , gọi cháu là tiểu Triết đi.”
Dì Lâm ngẩn người, Tống Triết nói tiếp: “Nhiều năm như vậy,cháu không coi dì là bảo mẫu, dì chính là người thân của cháu, cũng là trưởng bối, gọi tiểu Triết, nghe thân cận hơn.”
Vốn dĩ anh cho rằng dì Lâm sẽ cự tuyệt, anh đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục dì Lâm, nhưng không nghĩ tới, sau khi dì Lâm trầm mặc thật lâu, lại nói: “Tiểu triết.”
Tống Triết nhìn nồi nước đang sôi trào , anh hít sâu một hơi, rốt cuộc đáp: “Dạ.”
Thời gian kế tiếp, gần như mỗi ngày Tống Triết đều về nhà từ sớm. Anh mua đồ ăn, trở về nấu cơm cho dì Lâm , đồng thời để Cao Lâm đi tìm con trai dì Lâm. Nhưng vài ngày sau, Cao Lâm lại nói cho Tống Triết: “Con trai bà, dường như đã ra đi từ rất sớm.”
Tống Triết lẳng lặng nhìn báo cáo của Cao Lâm.
Hai năm sau khi dì Lâm ly hôn, con trai của bà ngoài ý muốn bỏ mình.
Mà dì Lâm vẫn không tái giá, bà vẫn canh giữ tại Tống gia, chăm sóc anh và Dương Vi.
Anh muốn làm nhiều hơn cho người phụ nữ này, nhưng anh lại phát hiện, sinh mệnh của người phụ nữ này nhạt nhòa như thế, hơn phân nửa thời gian sống của bà, dường như đều đặt trên người anh và Dương Vi.
Anh ngồi vào vị trí , hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh đứng dậy, vọt tới trước cửa nhà Dương Vi.
Anh nhìn về phía cửa nhà Dương Vi, khi Dương Vi mở cửa, liền thấy Tống Triết cầm áo khoác đứng trước cửa.
Thần sắc anh mỏi mệt, trong mắt mang theo vài phần yếu ớt, Dương Vi ngẩn người, thật cẩn thận nói: “Tống Triết?”
Tống Triết cái gì cũng chưa nói, anh đột nhiên vươn tay, ôm lấy cô.
“Dương Vi,” anh khàn khàn lên tiếng, “Cùng anh trở về, được chứ?”
Anh không có cách nào một mình đối mặt với cái chết.
Anh không có cách nào đi một mình và nhìn từng người trong quá khứ biến mất.
Đau đớn lớn nhất khi trưởng thành, không phải dứt bỏ quá khứ của chính mình, không phải học được cách khom lưng cúi đầu, mà là bạn trơ mắt nhìn những người quan trọng bị thời gian đưa đi, mà bạn lại bất lực.
Người thân của bạn sống hay chết chỉ cách nhau một bức tường, bên người có ràng buộc , mới có thể cảm nhận được phân lượng của sinh tử.
Mỗi người đều cần phải nắm tay một người khác, cùng thừa nhận kết quả trầm trọng này, mà giờ phút này, người duy nhất Tống Triết có thể nắm tay, chỉ có Dương Vi.
Mà người duy nhất Dương Vi có thể lựa chọn cùng đối mặt, cũng chỉ có Tống Triết.
Chỉ khi sinh tử ở trước mặt, mới có thể phát hiện, tình yêu không có lựa chọn nào khác.