Giả Phượng Hư Hoàng

Chương 8




16

 

Trưởng công chúa thích nghe những lời ngọt ngào.

 

Đặc biệt thích nghe ta nói rằng, hắn là thê tử của ta.

 

Giới tính có chút đảo lộn... nhưng lại rất hợp lý...

 

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là vì dung mạo tuyệt sắc và tính cách xấu xa của hắn, nên đáng được cưng chiều.

 

Ngàn yêu vạn cưng, đối đãi như công chúa — mà vốn dĩ hắn chính là trưởng công chúa lớn nhất.

 

17

 

Ngọt ngào với ta chẳng là gì, ta nói những lời đó một cách dễ dàng, nhưng ta cũng có bí mật khó lòng thổ lộ.

 

Bụng ta, mang trong mình một quả trứng đã gần ba tháng, giấu mãi cũng khó mà che đậy được.

 

Ta quyết định tìm một cơ hội, nói cho hắn biết.

 

Nhưng cơ hội chưa đến, thì sự cố đã xảy ra trước.

 

Cuối thu đầu đông, tuyết lẫn mưa đá, cái lạnh thấm vào xương tủy.

 

Ta cầm chiếc ô, run rẩy đứng dưới hành lang, tay cầm một xấp công văn đã bị hơi nước làm mềm nhũn.

 

Cuộc hội đàm của lục bộ thượng thư đã kéo dài gần một canh giờ.

 

Ta nóng lòng muốn gặp thượng thư Binh bộ để bàn về việc phân phát lương thực và y phục mùa đông cho binh sĩ tiền tuyến sau khi mùa đông bắt đầu.

 

Nhưng lục bộ thượng thư thuộc các phái khác nhau, mỗi khi tụ họp tất yếu sẽ đấu đá nhau.

 

Trong lời nói đầy mưu mô, thực chất chẳng làm được việc chính.

 

“Cố Đại nhân”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Một quan chức bước ra từ trong cửa, nói với ta: “Bên trong còn lâu mới xong, nếu không gấp, ngài tốt nhất nên quay lại vào ngày mai.”

 

“Lập đông sắp đến, kinh thành đã lạnh thế này, thì Bắc Cảnh chắc chắn lạnh hơn nhiều.”

 

Ta cau mày nói: “Chậm một ngày, hàng vạn binh sĩ sẽ phải chịu lạnh thêm một ngày, ngươi ta thân mặc áo bông, còn họ chỉ có giáp sắt cứng lạnh.”

 

Công việc quốc gia nhiều vô kể, nếu không xử lý xong việc này, làm sao có thời gian giải quyết việc khác.

 

Việc hôm nay, kết thúc hôm nay, luôn là nguyên tắc của ta.

 

Ta lại đứng thêm nửa canh giờ.

 

Mưa tuyết càng lúc càng nặng hạt, cái lạnh từ lòng bàn chân lan lên, bụng dưới ẩn ẩn đau.

 

Ta cau mày, đứng không vững nữa.

 

Ta chặn một người đang mang trà nóng vào trong, thấp giọng nói: “Ngươi vào hỏi xem, còn bao lâu nữa mới kết thúc.”

 

Người ấy ậm ừ một tiếng.

 

Lúc sau quay lại, hắn nhỏ giọng nói: “Bên trong e là chưa xong, đang tranh cãi gay gắt, đại nhân Cố... đại nhân Cố?”

 

Trước mắt ta mọi thứ trở nên trắng xóa, đau thắt bụng và eo ngày càng dữ dội.

 

Ta vội nắm lấy hắn, gấp gáp nói: “Làm phiền... gọi trưởng công chúa, gọi hắn đến, mau!”

 

Không chịu nổi cơn đau, ta thả rơi ô, ngồi bệt tựa lưng vào tường.

 

Một tay giữ chặt công văn, tay kia ôm chặt lấy bụng, tai ù lên.

 

Khi trong tầm mắt lóe lên bóng áo đỏ, ta theo bản năng đưa tay ra, không biết có nắm được không, liền ngất đi.

 

18

 

“...Phò mã có chứng hàn, giờ lại bị lạnh thêm, may mà thân thể khỏe mạnh, lại từng dùng nhiều loại thuốc bổ, mới không bị sảy thai...

 

“Thần là tâm phúc của trưởng công chúa, nhất định sẽ tận lực bảo vệ cốt nhục của công chúa và phò mã...”

 

...

 

Khi tỉnh lại, trước mắt mơ hồ, thấy được chiếc màn thêu tinh xảo trên giường và... thê tử yêu kiều của ta, người có sát khí ngút trời như Diêm Vương...

 

Thấy ta tỉnh lại, Tiêu Phượng Nghi lạnh lùng quét mắt qua.

 

Chỉ một cái nhìn đó, xương sống ta đã run lên ba lần.

 

“Phò mã thật là giỏi.”

 

Hắn từ tốn khen ta, ta khiếp sợ.

 

“Phò mã cũng gan dạ thật.”

 

Hắn nhẹ nhàng khen ta thêm, ta càng khiếp sợ hơn.

 

“Là bản cung ngu muội, là bản cung dốt nát, là bản cung...”

 

“Phượng Nghi!” Ta đột nhiên gọi hắn.

 

Chưa từng gọi thẳng tên hắn như vậy, giờ cũng không thể nghĩ nhiều hơn.

 

Thấy hắn không nói gì, ta quyết đoán đứng dậy, ôm chặt lấy hắn:

 

“Chúng ta có con rồi.

 

“Ta sắp làm cha, người sẽ làm mẹ.

 

“Khi con sinh ra, ta sẽ dạy nó biết chữ, dạy nó toán học, dạy nó đạo lý làm người, dạy nó...

 

“Ta sẽ dạy mọi thứ, lo liệu mọi chuyện, quản lý tất cả——”

 

Tai ta đột nhiên bị nắm lấy.

 

Không đau lắm, nhưng ta sợ đến mức không dám nhúc nhích.

 

“Nói đi.” Tiêu Phượng Nghi dịu dàng khẽ nói, trong mắt lạnh lùng như dao, “Sao không nói nữa?”

 

“Công chúa...” Ta như bị bóp cổ, cúi đầu thì thầm, “Thần, biết lỗi rồi.”

 

“Thái y nói ngươi mang thai đã ba tháng, ba tháng, ngươi nhất định đã biết từ lâu, nhưng giấu bản cung cho đến bây giờ.”

 

Ta cố chấp nhỏ giọng nói: “Không phải ta giấu người, chỉ là chưa tìm được cơ hội tốt để nói với người...”

 

“Cố Ngọc Hành!”

 

Giọng nói lạnh như băng đột nhiên không còn dịu dàng, tràn ngập sát khí: “Ngươi rốt cuộc là không có cơ hội để nói, hay là có ý định sẽ mãi mãi không nói với bản cung?”

 

Mãi mãi không nói, chính là muốn lợi dụng lúc hắn chưa biết mà bỏ đứa con này đi.

 

Trước đây ta quả thực đã nghĩ như vậy.

 

“Công chúa, thần không muốn làm hại cốt nhục của người...”

 

“Ngươi nghĩ bản cung quan tâm đến đứa trẻ sao?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.