Giá Như Em Chưa Từng Gặp Chị

Chương 3




Hoàng Nhã Kỳ rời khỏi phòng hội nghị, nét mặt vẫn không thay đổi. Sự đau đơn tột cùng được nàng đẩy sâu vào trong. Nàng không muốn ai nhận ra tính cách thật của mình, ngoại trừ Trần Tĩnh An. Nhưng hôm nay, nàng không muốn như vậy nữa, Trần Tĩnh An cũng không nên biết rõ về nàng, cũng không nên quá hiểu nàng. Nàng yêu Trần Tĩnh An, yêu rất nhiều, yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tĩnh An. Nhưng Trần Tĩnh An thì sao? Chị ấy có yêu nàng ư?

Nhớ lại năm đó, khi Trần Tĩnh An xuất hiện đó là lúc Hoàng Nhã Kỳ tìm được lí tưởng sống của bản thân. Nàng ngày ngày cố gắng kiếm tiền nhưng không phải chỉ vì những mục đích của trước kia, nàng kiếm tiền để học, học thật nhiều, thật giỏi, bởi vì nàng biết đó là cách duy nhất kéo ngắn khoảng cách của hai người. Cho đến khi vào 5 năm trước, sự cố gắng của Hoàng Nhã Kỳ mới gọi là thành công một chút.

Trong suốt khoảng thời gian 10 nằm dài ròng rã, Hoàng Nhã Kỳ đã không ngừng nâng cao thực lực của bản thân. Ngoài việc đi đánh giày nàng còn đi làm thêm rất nhiều việc để trang trải cuộc sống, nàng cố gắng rèn luyện bản thân mạnh mẽ hơn từng ngày, cái suy nghĩ rèn luyện ấy dường như không nên xuất hiện trong đầu của một cô bé chỉ mới 5 tuổi nhỉ.

Hoàng Nhã Kỳ năm 5 tuổi vừa đi đánh giày, vừa học chữ.

Hoàng Nhã Kỳ năm 6 tuổi đi lượm nhặt từng quyển sách để học, để đọc. Buổi sáng đánh giày xong lại chạy đến trường học để nghe lén thầy cô giảng bài, sau đó lại nhận làm bài tập thay cho các bạn để kiếm tiền. Buổi trưa. Hoàng Nhã Kỳ đi rửa chén ở quán ăn, còn buổi tối lại đi làm bảo vệ canh giữ quán ăn cho người ta. Tưởng chừng Hoàng Nhã Kỳ có thể nghỉ ngơi, nhưng không Hoàng Nhã Kỳ tiếp tục cấm đầu học hành. Những việc mà Hoàng Nhã Kỳ làm vẫn cứ lặp đi lặp lại trong suốt 2 năm.

Hoàng Nhã Kỳ của năm 7 tuổi vẫn luôn theo dõi tin tức của Trần Tĩnh An, Hoàng Nhã Kỳ học vượt cấp, hằng ngày cố gắng hoàn thành hết chương trình phổ thông. Đương nhiên, việc ăn đòn của Hoàng Nhã Kỳ cũng không suy giảm như lúc nhỏ. Chỉ là do nàng chăm chỉ kiếm tiền nên có thể may ra bị đánh nhẹ hơn một chút.

Hoàng Nhã Kỳ của năm 8 tuổi, hoàn thành chương trình phổ thông của 12 năm, bước đến cấp bậc cao hơn là nghiêng cứu y học.

Hoàng Nhã Kỳ của năm 12 tuổi thử nghiệm thành công liều thuốc hồi sinh, tuy hiệu quả chưa hoàn toàn tốt nhưng cũng phần nào khiến cho cơ thể người bệnh cảm thấy dễ chịu. Gọi là thuốc hồi sinh không phải vì nó có tác dụng khiến người chết sống lại, người đã chết thì không thể còn sống, thuốc hồi sinh đối với họ là vô tác dụng. Nhưng thuốc hồi sinh đối với những người ngừng thở mà tim còn đập thì chính là thuốc tiên. Tuy hiện tại, công dụng của nó chưa gọi là hoàn hảo nhưng ít ra cũng đã khiến Hoàng Nhã Kỳ cảm thấy hài lòng.

Hoàng Nhã Kỳ của năm 16 tuổi triệt để tìm ra vấn đề cuối cùng để thuốc hồi sinh phát huy hết công dụng. Cũng chính lúc này, nàng mới lộ diện gặp mặt Trần Tĩnh An. Nàng biết Trần Tĩnh An đang muốn nghiêng cứu ra thuộc chữa bệnh ung thư, mà cũng ngay thời điểm này nàng vừa nghiêng cứu thành công thuốc hồi sinh. Đây chính là cơ hội, nàng muốn dùng thuốc hồi sinh để ép Trần Tĩnh An ở bên cạnh nàng.

Mọi chuyện diễn ra đúng thật là như vậy, Hoàng Nhã Kỳ đã thành công, ngay lúc nàng mang thuốc hồi sinh đến đã kích thích thành công ham muốn có được phương thức chế tạo của Trần Tĩnh An. Hoàng Nhã Kỳ đưa ra điều kiện muốn tham gia vào dự án của Trần Tĩnh An nhưng Trần Tĩnh An lại không đồng ý vì những người thực hiện dự án phải là người có bằng cấp và chuyên môn cao, tuy Hoàng Nhã Kỳ chế tạo thành công thuốc hồi sinh nhưng nàng quả thật cần phải được đi học.

Quan hệ của hai người họ cũng phát triển từ đây. Năm Hoàng Nhã Kỳ 18 tuổi nàng thi đỗ thủ khoa với điểm số tuyệt đối thành công đậu vào học viện y học quốc gia.

Cho đến hiện tại nàng 20 tuổi, nàng đã chính thức trở thành một trong những người chính thức đảm nhiệm công việc nghiên cứu và chế tạo thuốc chữa ung thư.

Mục đích của nàng thành công rồi, nhưng Hoàng Nhã Kỳ lại không thấy vui. Vì sao ư? Nàng cũng không biết nữa. Có lẽ là do ngay từ ban đầu nàng đã đi sai thật rồi.

___________

Hồi ức 3 năm trước

Trong một đêm ngoài trời đỗ mưa, Trần Tĩnh An trở về nhà trong tình trạng say mèm, thân hình của Trần Tĩnh An loạn choạng mà bước vào nhà. Hoàng Nhã Kỳ không ngủ mà chờ Trần Tĩnh An trở về vì thế mà mới kịp thời đỡ Trần Tĩnh An ngồi vào ghế.

Trần Tĩnh An mơ mơ màng màng, nhì thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Nhã Kỳ mà dâng lên một xúc cảm kì lạ. Trần Tĩnh An phá vỡ đi khoảng cách của hai người mà hôn Hoàng Nhã Kỳ bằng một nụ hôn thật sâu.

Chuyện gì đến rồi cũng đến, Hoàng Nhã Kỳ yêu Trần Tĩnh An, Trần Tĩnh An lại làm ra hành động phá vỡ khoảng cách làm sao Hoàng Nhã Kỳ kiềm chế nổi. Thế là một đêm triền miên đã xảy ra.

Sáng hôm sau, cả người của Hoàng Nhã Kỳ vô cùng đau đớn, nhưng nàng không hối hận. Nàng hạnh phúc vì lần đầu của nàng là trao cho Trần Tĩnh An. Còn gì vui bằng việc, trao lần đầu cho người mình yêu, có phải không?

Nhưng có lẽ ông trời quả thật đang trêu chọc nàng, kể từ đêm đó giữa nàng và Trần Tĩnh An ngày càng xa cách hơn. Khi nàng đỗ thủ khoa nàng đã nghĩ Trần Tĩnh An sẽ chúc mừng nàng nhưng nàng sai rồi. Trần Tĩnh An không làm vậy, Trần Tĩnh An nói thẳng với nàng.

" Đừng tưởng rằng lên giường với tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, nếu như không phải cô có kỹ thuật điều chế thuốc hồi sinh thì cô cũng chỉ là một người xa lạ đối với tôi mà thôi."

Câu nói đó như hồi chuông thức tỉnh cho những mơ mộng của Hoàng Nhã Kỳ, nàng đau lắm, nhưng nàng muốn ở cạnh Trần Tĩnh An, muốn trói buộc chị ấy ở bên cạnh của nàng mãi mãi.

Kết thúc hồi ức

_________________

Trở về với thực tại, Hoàng Nhã Kỳ nhận ra bản thân nàng đã sai lầm. Nàng nhận ra rằng yêu một người là phải để người ấy hạnh phúc. Nàng quyết định trả lại tự do cho Trần Tĩnh An, khi điều chế thành công thuốc điều trị ung thư nàng sẽ để lại kỹ thuật điều chế thuốc hồi sinh cho Trần Tĩnh An, sau đó biến mất mãi mãi trong cuộc sống của chị. Giải thoát bản thân khỏi những đau khổ của trần gian, nàng muốn thoát khỏi nổi khổ của hồng trần, một lòng hướng phật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.