Giá Như Em Chưa Từng Gặp Chị

Chương 15: H nhẹ




Trần Tĩnh An hạ từng nụ hôn ướt ác lên khắp cơ thể Hoàng Nhã Kỳ, chị nhanh chóng đưa tay cởi bỏ những thứ không cần thiết trên người Hoàng Nhã Kỳ. Chỉ trong chốc lát, thân hình tuyệt mỹ của nàng hiện lên trước mắt Trần Tĩnh An.

Trần Tĩnh An nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước ngực của Hoàng Nhã Kỳ, lực đạo vừa đủ mà xoa nắn.

Hoàng Nhã Kỳ cảm nhận được khoái cảm mà người kia mang đến liền không nhịn được mà lên tiếng rên rỉ.

"Ưm ~ chị..."

Cảm giác được thân thể Hoàng Nhã Kỳ không có chút kháng cự, ngược lại lại thoải mái tiếp nhận đụng chạm, Trần Tĩnh An ngậm lấy nụ hoa trước ngực Hoàng Nhã Kỳ. Cảm giác tê dại từ đầu ngực truyền đến khiến thân thể Hoàng Nhã Kỳ nảy lên, hành động này giúp Trần Tĩnh An càng thêm dễ dàng tiếp xúc thân thể với Hoàng Nhã Kỳ nhiều hơn.

Trần Tĩnh An ra sức liếm mút, càng không nhịn được nữa mà gia tăng lực độ, dùng sức hút như hài nhi hút lấy sữa mẹ. Hoàng Nhã Kỳ cảm giác được sự đau đớn, tê dại xen lẫn sung sướng từ xúc cảm mà Trần Tĩnh An mang đến, trong phút chốc không nhịn được mà kêu lên. Trần Tĩnh An di chuyển bàn tay đang từ trên ngực xuống dưới phần bụng phẳng lì mà ra sức vuốt ve. Kích tình cứ thế mà diễn ra, mãi cho đến một lúc sau, Hoàng Nhã Kỳ cảm nhận được một dòng nước ấm đang từ bụng tràn ra.

"Ahhh~"

"Thoải mái?" Giọng nói ấm áp của Trần Tĩnh An vang lên bên tai Hoàng Nhã Kỳ, Hoàng Nhã Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, thân thể mệt mỏi khiến nàng chẳng còn chút sức lực nào mà trả lời. Cả người Hoàng Nhã Kỳ mềm nhũng dán sát vào cơ thể Trần Tĩnh An.

Trần Tĩnh An cũng có chừng mực, biết rằng cơ thể Hoàng Nhã Kỳ đã đạt cực hạn nên cũng không đòi hỏi nàng thêm nữa. Trần Tĩnh An vào nhà tắm, thấm ướt khăn bông rồi lau người cho Hoàng Nhã Kỳ, chị chọn một bộ đầm hai dây màu đen rộng rãi thoáng mát giúp Hoàng Nhã Kỳ mặc vào người. Nhận thấy thời gian cũng chỉ mới hơn 7h tối, Hoàng Nhã Kỳ lại chưa ăn uống gì, Trần Tĩnh An trong lòng dâng lên sự hối hận.

"Quên mất em ấy vẫn chưa ăn gì,hiện giờ ngủ như vậy lỡ tối tỉnh dậy đói bụng thì sao? Trần Tĩnh An ơi là Trần Tĩnh An sao mày lại thiếu tinh tế như vậy chứ?"

Trần Tĩnh An nhìn người con gái nằm trên giường, chị nhẹ nhàng tiến đến vuốt ve khuôn mặt an tĩnh của Hoàng Nhã Kỳ. Nụ cười trên khóa môi bất giác cong lên. Trần Tĩnh An lặng lẽ rời khỏi phòng, đi xuống dưới nhà căn dặn người làm làm sẵn đồ ăn. Sau đó đích thân gọi sắp xếp việc trở lại trường học cho Hoàng Nhã Kỳ, chị lấy danh nghĩa phó tổng của Trần Thị ký tên xác nhận quá trình thực hiện công tác tại Trần Thị của Hoàng Nhã Kỳ đồng thời cũng thực hiện một cuộc điện thoại cho thầy hiệu trưởng nhờ thầy sắp xếp để Hoàng Nhã Kỳ hòa nhập lại với lớp sau khi trở lại trường. Chị gọi điện cho trợ lý đưa tờ đơn xác nhận hoàn thành công tác đưa đến học viện y học quốc gia. Công việc hoàn thành cũng không mất nhiều thời gian, Trần Tĩnh An hoàn thành mọi việc chu toàn là khoảng 8h.

Về phía của Hoàng Nhã Kỳ.

Cứ tưởng rằng nàng ngủ thiếp đi sẽ không có gì, thế nhưng sự thật là hoàn toàn trái ngược. Hoàng Nhã Kỳ đi vào một giấc mộng, nàng nhìn thấy bản thân đang tồn tại trong một vùng không gian khác. Nàng ý thức được bản thân đang nằm mơ, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất ngờ vì cảm giác chân thật mà giấc mơ này mang lại. Hoàng Nhã Kỳ di chuyển bước chân dần dần tiến lên phía trước, màn sương mù dày đặc trước mắt Hoàng Nhã Kỳ cũng dần dẫn tan đi theo những bước chân của nàng. Hoàng Nhã Kỳ cứ đi mãi cho đến khi nàng nhìn thấy 4 con vật khác nhau đang ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh một nữ tử áo trắng.

Nữ tử ấy mang trên mình phong thái ung dung, nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng nhưng Hoàng Nhã Kỳ cảm nhận được một cổ khí tức bức ép người khác cực lớn phát ra từ người của nàng ta. Khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết, đôi môi đỏ hồng, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen mượt, thân hình của nữ tử trước mặt thon gọn, eo nhỏ, đặc biệt chính là ánh mắt hút hồn của nữ tử ấy. Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần lại khoác trên mình bộ bạch y khiến nàng ta càng thêm xinh đẹp. Hoàng Nhã Kỳ cẩn thận quan sát, đánh giá nữ tử trước mặt, rõ ràng cũng một bộ dáng, khuôn mặt của nữ tử ấy cũng giống với nàng y như đúc thể nhưng tại sao phong thái mà nữ tử này toát lên chính là trái ngược hoàn toàn với nàng. Hoàng Nhã Kỳ tự cho bản thân là người kiêu ngạo, thanh tao, bề ngoài tuy mềm mỏng nhưng bản chất lại là người khôn khéo, tinh xảo, nàng cũng tự nhận thấy bản thân thông minh hơn người. Sự yếu đuối của nàng cũng chỉ thể hiện trước mắt Trần Tĩnh An, còn đối với những người khác, Hoàng Nhã Kỳ vẫn là đóa hoa hồng xinh đẹp nhưng lại mang trên mình gai độc, khi không cẩn thận chạm vào chỉ có thể rơi vào cửa tử. Thế nhưng, chút kiêu ngạo đó cùng với khí chất của nàng lại dễ dàng bị nữ tử trước mặt lấn át. Điều này khiến Hoàng Nhã Kỳ dâng lên nhiều câu hỏi.

"Nhã Kỳ, cuối cùng cũng chờ được ngày thần thức của ngươi thức tỉnh" nữ tử áo trắng lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng như gió nhưng sự mềm dẻo trong lời nói lại khiến người ta phải khắc sâu mãi vào tâm trí.

"Ngươi...ngươi biết ta? Ngươi là ai?" Hoàng Nhã Kỳ tuy có chút bất ngờ nhưng đứng trước một bản thể khác của bản thân nàng cũng không có cảm giác sợ hãi, cảm giác thật sự chính là ngàn lần yên tâm vì nàng chắc chắn nữ tử này sẽ không hại nàng ngược lại nàng ấy sẽ trợ giúp cho nàng.

"Những gì cần biết ngươi cũng đã nghe sư trụ trì nói qua. Chắc ta cũng không cần nói lại." nữ tử đưa tay vuốt ve con hổ trắng trước mặt, ánh mắt mang theo sự ôn nhu khiến người khác dễ dàng rơi vào trầm mê mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy.

Hoàng Nhã Kỳ cũng là không ngoại lệ, nàng thật sự bị đôi mắt của nữ tử kia chím giữ thần trí. Nhất thời rơi vào trầm mê không dứt ra được, nàng chưa bao giờ lại cảm thấy bản thân mình mang vẻ đẹp tuyệt mỹ đến thế.

"Ngươi nhìn ta mê luyến như vậy, không sợ Trần Tĩnh An biết được lại ghen tuông?" nữ tử nở nụ cười dịu dàng, thân ảnh cũng từ từ bước đến trước mặt Hoàng Nhã Kỳ, nàng ta đưa tay vuốt ve cầm của Hoàng Nhã Kỳ sau đó nhẹ nhàng nâng cầm nàng lên. Ánh mắt Hoàng Nhã Kỳ va chạm trực diện vào ánh mắt của nữ tử áo trắng, nàng mê luyến trước đôi mắt xinh đẹp ấy, thân thể đột nhiên không chút sức lực mà ngã nhào vào thân thể của nữ tử trước mặt.

"Ây, cẩn thận" nữ tử nhẹ giọng nhắc nhở, cử chỉ ôn nhu đỡ lấy cả thân ảnh Hoàng Nhã Kỳ, sau đó ôm vào trong lòng, nàng ta vẫy tay một chiếc giường từ trong không trung hiện ra. Hoàng Nhã Kỳ được đỡ đến ngồi xuống giường, nữ tử áo trắng lại cười, nàng lại tiếp tục biến ra một bàn trà, cẩn thận chuẩn bị pha trà. Tay nàng ta làm động tác lấy trà bỏ lên một thanh tre sau đó lại nhẹ nhàng bỏ vào chum nước đang sôi trên đống lửa kia. Chỉ trong vài thao tác, mùi hương tuyệt hảo từ nơi đó bốc lên, lan tỏa ra khắp không gian. Mùi hương không chỉ thu hút Hoàng Nhã Kỳ mà còn thu hút cả những thần thú bên cạnh. Hoàng Nhã Kỳ có chút sợ hãi trước những thần thú khổng lồ này nên nàng liền nhanh chóng di chuyển ra phía sau thân người của nữ tướng áo trắng.

"Đừng sợ, bọn chúng cảm nhận được ngươi, sẽ không làm hại ngươi" nữ tử ấy lại lên tiếng trấn an Hoàng Nhã Kỳ, sự ôn nhu và dịu dàng của nàng ta khiến Hoàng Nhã Kỳ có cảm giác quen thuộc. Dường như nàng đã từng cảm nhận được ở đâu nhưng lại không thể nhớ ra được. Hoàng Nhã Kỳ cố gắng vận dụng toàn bộ đầu óc kiếm tìm những hình ảnh liên quan đến nữ tử này, những mảnh kí ức mơ hồ bổng chốc trôi qua trong đầu, nàng nhận thức được sự hiện diện của nàng ta bên trong kí ức đến khi nàng cố gắng nhớ lại thì cơn đau đầu dữ dội ấp đến.

"Không cần cố gắng nhớ ra ta, ta và ngươi căn bản là một thể, đừng cưỡng ép" nữ tử dùng linh lực xoa đầu Hoàng Nhã Kỳ, những linh lực này khiến Hoàng Nhã Kỳ cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, cơn đau đầu bỗng dưng cũng không còn.

Tứ đại thần thú nhìn thấy chủ nhân ôm đầu nhăn mặt cũng lo lắng mà hóa nhỏ tiến lên an ủi, Hoàng Nhã Kỳ mỉm cười trước hành động này của chúng. Rõ ràng lúc nãy rất dữ tợn bây giờ lại cực kì ngoan ngoãn.

"Ngươi cười cái gì, bọn chúng chỉ ngoan ngoãn như vậy với ngươi" chung trà được mang đến trước mặt Hoàng Nhã Kỳ, mùi hương thơm ngác khiến Hoàng Nhã Kỳ không kiềm lòng được mà nhanh chóng muốn dùng thử, chung trà được dâng đến miệng, đang định uống lại nghe thấy giọng nói nhắc nhở từ người kia:" còn nóng" thanh âm người kia nhẹ nhàng trong trẻo đến mức khiến Hoàng Nhã Kỳ bổng chốc cực kì nghe lời. Hoàng Nhã Kỳ đang cực kì rối bời, nàng ngoài việc bị ấn tượng và cuốn hút từ Trần Tĩnh An trước giờ cũng chưa từng bị ai thu hút. Hơn nữa nữ tử áo trắng trước mặt lại có bộ dạng y như nàng, nàng đây là bị chính bản thân mình cuốn hút sao?

"Ngốc, đừng nhìn ta như vậy, ngươi trước đây cũng không như vậy nhìn ta" bàn tay thon dài trắng nõn lúc nãy đang pha trà thì giờ đây lại đang ở trước trán nàng. Vốn dĩ tưởng người kia sẽ đánh mình ai ngờ nàng ta lại không động thủ.

Hoàng Nhã Kỳ thấy người kia bỏ qua cho mình thì vui vẻ mở lời:" ngươi vì sao có ý định đánh ta giờ lại không ra tay?"

Nữ tử áo trắng mỉm cười: " ta nói ngươi ngốc quả thật không sai, ta là nguyên thần của người làm sao lại dám ra tay đánh ngươi"

"Nguyên thần?" Hoàng Nhã Kỳ nhíu mày hỏi lại.

"Ừm, ta chính xác là nguyên thần của ngươi. Thật ra những chuyện mà sư trụ trì nói với ngươi đều chỉ là một phần nhỏ trong số những bí ẩn của ngươi"

"Như ngươi nói thì ta lại là ai? Sư phụ nói ta là luân hồi chuyển kiếp, vậy ngươi...là kiếp trước của ta?"

"Không phải, ta đã nói rồi, ta là nguyên thần của ngươi, cho dù người có luân hồi bao nhiêu lần ta vẫn mãi mãi tồn tại trong thần thức của người"

"Như ngươi nói vậy thì ta thật ra còn có thân phận khác, ta không đơn giản chỉ là người bình thường càng không bất thường đến nổi dừng lại ở việc ta là người luân hồi, mà thực chất bản thân phận của ta càng thêm phần bí ẩn nữa sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.