Trần Tĩnh An tìm kiếm cả một buổi tối vẫn không tìm ra được Hoàng Nhã Kỳ đang ở đâu, Trần Tĩnh An mệt mỏi mà trở về nhà, nàng mở laptop, mật khẩu laptop bây giờ không phải là những con số giống như trước kia nữa mà là ngày Trần Tĩnh An gặp được Hoàng Nhã Kỳ. Nếu nói rằng Trần Tĩnh An không động lòng với Hoàng Nhã Kỳ từ những năm trước thì chính là nói dối. Trần Tĩnh An đã để ý đến Hoàng Nhã Kỳ ngay từ lần đầu tiên cô gái nhỏ đó đem đến cho nàng viên thuộc hồi sinh kia. Thế nhưng có lẽ do Trần Tĩnh An quá ngu ngốc mãi cho đến khi Hoàng Nhã Kỳ bắt đầu xa cách Trần Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của bản thân.
Laptop mở ra, Trần Tĩnh An nhận một bức thư từ mail của Hoàng Nhã Kỳ, thao tác trên chuột bổng chốc trở nên nhanh hơn. Trần Tĩnh An click vào file đính kèm, đôi mắt của Trần Tĩnh An tối sầm lại.
< công nghệ chế tạo và nghiên cứu thuốc hồi sinh>
< công nghệ chế tạo và nghiên cứu thuốc điều trị ung thư >
< công nghệ chế tạo và nghiên cứu chữa trị bệnh dịch nước Y >
< công nghệ chế tạo và nghiên cứu công nghệ sinh học nhân đôi bản thể >
Từng dòng đề mục hiện rõ ràng trong mắt của Trần Tĩnh An, Hoàng Nhã Kỳ gửi tất cả tâm quyết quyết suốt mười mấy năm qua cho Trần Tĩnh An, có nghĩa là muốn cắt đứt mọi quan hệ với Trần Tĩnh An sao? Trần Tĩnh An nhớ lại lời nói trước kia mà Hoàng Nhã Kỳ từng nói với nàng khi hai người bọn họ cãi nhau.
____________
Hồi ức
"Rốt cuộc khi nào em mới đưa cho tôi đây hả?". Trần Tĩnh An nổi giận đùng đùng mà quát Hoàng Nhã Kỳ.
"Tĩnh An nếu em đưa cho chị rồi có phải chị sẽ bỏ rơi em phải không". Hoàng Nhã Kỳ đau đớn mà nói lên sự sợ hãi của nàng. Trần Tĩnh An đồng ý ở cạnh nàng là do muốn có được thứ chị ấy muốn, vậy khi chị ấy có được thì thế nào? Chị ấy sẽ vứt bỏ nàng? Rời xa nàng? Hay sẽ làm gì?
"Hoàng Nhã Kỳ, từ đầu đến cuối chúng ta tiếp xúc với nhau tôi cũng chỉ có một mục tiêu, cô nên nhớ cho rõ quan hệ của chúng ta là quan hệ trao đổi, cô đưa cho tôi thứ tôi muốn, còn tôi mang cô về ở cạnh tôi. Nếu không có cuộc giao dịch này giữa tôi và cô cơ bản chỉ là...người dưng"
"Vậy nếu em không đưa cho chị thì sao? Chị làm gì em?"
"Cô.."
"Tĩnh An, hay là như vậy đi a, nếu có một ngày chị làm cho em chán ghét chị, muốn rời xa chị, em sẽ đưa toàn bộ tâm huyết nghiên cứu của em cho chị, chị thấy thế nào?"
"Được,đây là do cô nói"
"Ừm, do em nói"
Hoàng Nhã Kỳ dừng lại một chút mới lên tiếng nói tiếp.
"Trần Tĩnh An, chị hãy nhớ kĩ nếu một ngày chị có được những bản nghiên cứu chị muốn, thì đó sẽ là ngày hai ta xem nhau như người qua đường. Lúc đó là lúc em trả tự do cho chị"
Kết thúc hồi ức
________________
"Xem nhau như người xa lạ"
"Trả tự do"
Trần Tĩnh An thoát khỏi hồi ức, sự hoãn loạn hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp kia ngày càng rõ rệt. Hoàng Nhã Kỳ gửi tất cả dự án cho nàng,Hoàng Nhã Kỳ bỏ chạy, số máy của Hoàng Nhã Kỳ không liên lạc được. Hoàng Nhã Kỳ...là đang muốn....
Ầm
Trần Tĩnh An tức giận xô ngã kệ đựng rượu trong phòng, âm thanh lớn đến mức khiến những người dưới tầng nghe thấy, đám vệ sĩ hốt hoạn chạy lên xem tình hình. Đập vào mắt họ là cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, hơn thế nữa chính là ánh mắt đỏ rực chứa đầy sự câm phẫn của Trần Tĩnh An. Bàn tay Trần Tĩnh An xiết chặt lại, máu từ từ chảy xuống. Trần Tĩnh An tức giận đến độ xiết chặt tay chảy máu nhưng nàng không thấy đau đớn. Nỗi đau mà Hoàng Nhã Kỳ mang đến cho nàng lớn hơn nhiều so với vết thương nhỏ này. Vết thương lòng mà Hoàng Nhã Kỳ để lại đối với Trần Tĩnh An mới là vết thương chí mạng khiến nàng đau đớn.
"Tất cả...tất cả đi đi. Mau đi tìm Hoàng Nhã Kỳ trở về mau lên, nếu một ngày Hoàng Nhã Kỳ chưa trở về thì mạng của tụi bây cũng vứt hết cho tao". Trần Tĩnh An tức giận không khống chế được ngôn từ, Trần Tĩnh An thực sự rất sợ hãi, nếu lỡ không tìm thấy Hoàng Nhã Kỳ thì sao đây, nàng không biết phải như thế nào nên chỉ đành dùng cách giết người để giải tỏa. Chỉ cần liên quan đến mạng sống thì đám người này sẽ cố gắng đi tìm, phải, phải, chỉ có như vậy mới khiến Hoàng Nhã Kỳ trở về.
Tin tức Trần Tĩnh An điên loạn tìm kiếm Hoàng Nhã Kỳ khắp nơi trong thành phố X đều biết, thậm chí chuyện Trần Tĩnh An tàn nhẫn ra tay giết người mỗi ngày cũng đã vang xa, truyền đến tai của ông Nội nàng. Đừng hỏi tại sao Trần Tĩnh An giết người lại không bị bắt bởi vì ở đất nước này Trần Gia là lớn mạnh nhất, Trần Thị lại là nền kinh tế chủ lực của cả một đế quốc. Chọc giận Trần Tĩnh An thì cuộc sống của họ chỉ có 2 từ "đau khổ" mà thôi.
Trần Tĩnh An ngồi uống rượu một mình trong căn phòng trước đây Hoàng Nhã Kỳ từng ở, mùi hương của Hoàng Nhã Kỳ vẫn còn lưu lại nơi đây. Trần Tĩnh An biết rằng nếu hiện tại nàng đi ra ngoài sẽ không thể kìm chế được tâm tình, lúc đó số người chết sẽ nhiều hơn, chỉ khi nàng ở trong phòng của Hoàng Nhã Kỳ tâm tình mới đỡ hơn một chút. Trần Tĩnh An mở tủ quần áo của Hoàng Nhã Kỳ ra, cố gắng bình ổn tâm trạng của bản thân bằng cách ngồi trong tủ quần áo. Trần Tĩnh An nhớ Hoàng Nhã Kỳ, nhớ mùi hương cơ thể của Hoàng Nhã Kỳ, Hoàng Nhã Kỳ không có ở đây Trần Tĩnh An chỉ có thể làm như vậy để nguôi ngoai nỗi nhớ. Từ ngày Hoàng Nhã Kỳ biến mất đến bây giờ đã bước sang tuần thứ 3, vậy là sắp tròn 1 tháng rồi ư? Trước đây Trần Tĩnh An đi công tác cũng không cảm thấy rời xa Hoàng Nhã Kỳ lại có cảm giác đau khổ như thế. Bây giờ chỉ mới 3 tuần, mà đã không chịu nỗi.
Trần Tĩnh An cười chế giễu bản thân.
"Em ấy chỉ đang giận dỗi mà đi đâu đó cho thoải mái thôi". Trần Tĩnh An cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Uống một chút rượu, rồi tiếp tục nói.
"Nhã Kỳ, em trở về được không, chị biết sai rồi mà". Trần Tĩnh An nức nở gọi tên Hoàng Nhã Kỳ
"Nhã Kỳ, chị sai rồi, chị sai rồi"
"Không có em chị không làm được gì cả"
"Chị sai rồi mà...Nhã Kỳ làm ơn em đừng biến mất như vậy"
"Nhã Kỳ....Nhã Kỳ... Có thể cho chị biết em ở đâu được không"
Trần Tĩnh An đau đớn, nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, nếu công việc xảy ra vấn đề nàng có thể bình tĩnh giải quyết, nhưng chuyện lần này nàng không thể.
Rõ ràng nàng đã công khai thông báo chỉ cần 1 ngày Hoàng Nhã Kỳ không trở về thì nàng sẽ giết 1 người. Ai có thể tìm thấy Hoàng Nhã Kỳ muốn điều kiện gì Trần Tĩnh An đều đáp ứng. Rõ ràng Trần Tĩnh An đã đưa ra món hời to như vậy, cũng gieo rắc nỗi sợ hãi như thế, tại sao đến bây giờ vẫn chưa ai tìm thấy Hoàng Nhã Kỳ.
"Muốn tìm con bé, không chỉ có mỗi cách này"
Giọng nói của một người đàn ông đã ngoài 60 vang lên, giọng nói đó khiến Trần Tĩnh An có thêm vài phần thanh tĩnh.
Trần Tĩnh An ngước mắt lên nhìn ông Nội của nàng.
"Ông Nội"
"Ông Nội...ông đến giúp cháu phải không"
"Ông Nội... Ông biết em ấy ở đâu phải không"
Trần Tĩnh An mất bình tĩnh mà hỏi Trần Tĩnh Cường tới tấp.
"Tĩnh An, ông biết Nhã Kỳ ở đâu"
"Nhưng mà sẽ không nói cho cháu biết"
Nghe như sét đánh ngang tai, Trần Tĩnh An nhíu mày, định lên tiếng thì liền bị chặn lại.
"Với bộ dạng bây giờ của cháu, khi cháu gặp Nhã Kỳ, con bé còn thích cháu sao?"
"Tay cháu giết nhiều người như vậy, đợi đến khi cháu đến đó, chỉ sợ ngay cả cổng còn chưa qua được, làm sao gặp được Nhã Kỳ"
Trần Tĩnh An bình tĩnh, lại nhìn chính bản thân mình trong gương, dáng vẻ này còn khiến nàng khiếp sợ huống chi là Hoàng Nhã Kỳ.
"Em ấy ở đâu?" Trần Tĩnh An quay trở về phong thái lạnh lùng của ngày xưa, giọng nói lạnh cả sống lưng vang lên.
"Chùa Hoàng Giang, con bé...có ý định xuất gia"
"Cái gì?"
Xuất gia? Hoàng Nhã Kỳ xuất gia?
"Nhưng vẫn chưa làm được, trụ trì của chùa Hoàng Giang là bạn thân của ông khi còn trẻ, lần đó khi thiền định trên núi ông đã vô tình nghe ông ta nhắc đến Nhã Kỳ "
"Lần đó Nhã Kỳ một thân một mình lên núi, đôi mắt thanh tĩnh không chút gợn sống, quỳ lạy trước chùa thỉnh cầu sư trụ trì cho con bé quy y cửa phật"
Trần Tĩnh Cường chậm rãi nói ra nhưng điều mình biết cho Trần Tĩnh An.
Người ngoài nhìn vào có thể thấy con bé hoàn toàn vứt bỏ được hồng trần, nhưng bạn của ta lại không thấy vậy. Hoàng Nhã Kỳ có thể vứt bỏ thế tục nhưng con đường tình duyên của con bé đối với trần gian còn rất nặng, nói cách khác con chính là định mệnh duy nhất của Hoàng Nhã Kỳ.
"