Về đến nhà, Cecilia gặp ngay Shinji để nói chuyện, cô hỏi.
“Onii-chan, chuyện tiền anh nợ Haruka-nee, sao anh không nói với em một tiếng…”
“Thì anh trả hết nợ cho chị ấy từ lâu rồi mà, làm sao anh dám để lâu được…”
“Anh nói dối, chị ấy vẫn giữ giấy nợ, có chăng là không tính lãi cho anh đó, may là chị ấy chưa đòi lại…”
“Thì, chuyện dài lắm, anh kể sau được không…”
“Không, bây giờ anh mau chóng tìm cách trả nợ cho Haruka-nee đi, chị ấy đang là chủ nợ lớn nhất của anh đó, anh hiểu chứ…”
“Mồ, em đừng ép anh nữa được không, anh không những nợ Haruka-nee, còn nợ ngân hàng, nợ mẹ của Eri-nee, nợ gia đình Asugawa, gia đình Arashi, nợ cả Yakuza nữa, tổng nợ lên tới 500 triệu, nếu được anh cũng muốn chết luôn cho xong…”
“Cái gì, anh nợ tới 500 triệu, em kệ anh đấy, em với mẹ sẽ quay lại Na Uy, em đi đây.”
“Đợi đã, đừng kể cho mẹ, xin em đấy, Cecilia…”
Trong khi đó Haruka đang ở văn phòng của mình, nói chuyện với Takashi qua điện thoại.
“Thế là cô ta đuổi anh về à, thế thì thôi, về đi, làm dự án khác, đừng để phí thời gian...”
“Ừm, em nói cũng phải, với lại tình hình ở Nhật ổn chứ, có vấn đề gì không đó ?”
“Chồng yên tâm, mọi việc vẫn ổn, sớm về đi, em chờ…”
“Ừm, mai ngày kia anh về, nấu Tonkatsu cho anh ăn nhé.”
“Ừm, nhớ về ăn cơm đúng giờ, tạm biệt nhé.” – Haruka nói xong, cúp máy.
Bỗng nhiên có cuộc gọi từ Cecilia, sau khi nghe hết sự tình câu chuyện, Haruka nói.
“Thằng đồ ngốc này !, số nợ lên tới 500 triệu thì gần như không có khả năng trả được, nếu vắt cổ tay cổ chân, không ăn tiêu gì thì may ra đến 15 năm nữa mới trả được có 1/4 số nợ hiện tại, trong khi tiền lãi tăng liên tục, cậu ta có điên không khi vay nóng Yakuza chứ, tôi muốn đánh cậu ta lắm rồi.”
“Haruka-nee, chị bình tĩnh, em cũng đang hoảng mà chị, thế rốt cục là…”
“Trước đấy tôi cũng xui cậu ta đi vay ngân hàng trả lãi dần dần để gây dựng lại công ty, nào ngờ càng vay càng lỗ, trầm cảm mất thôi…” – Haruka vô cùng tức giận…
“Em nghĩ là cứ cái đà này, không vỡ nợ rồi đi tù, thì cũng bị bọn Yakuza ăn hiếp…”
“Tôi vừa mới hỏi mọi người qua mạng xong, họ đồng ý dãn nợ thêm ba tháng, còn Yakuza và bà ta, Hotaru ấy, chưa liên hệ được, vậy nên cũng hơi khó và phải ưu tiên trả trước…”
“Còn của chị ạ, với lại bố em vừa ra mà biết tin này, chắc ông sẽ phát điên mất thôi…”
“Nếu tôi là người lạ, tôi cũng sẽ có thể cho 3 tháng, nhưng nể tình là người nhà nên tôi sẽ cho dãn nợ thoải mái, miễn là phải trả khi tôi cần….”
“Cảm ơn chị, hi vọng là có cách nào cứu được anh trai em, chứ tình hình cũng nguy lắm rồi ạ…”
“Muốn trả nợ, đầu tiên là phải kinh doanh lại được đã, bước đầu giải quyết tạm ổn, nhưng phải cố gắng hơn nữa, thôi thì em chịu khó chi tiền tiết kiệm cho Shinji, cho cậu ta cơ hội trả nợ cuối cùng…”
“Vâng, em sẽ suy nghĩ ạ… Gặp lại chị sau” – Sau đó Cecilia dập máy
Haruka thì tới chỗ bàn làm việc, lấy đá và chai rượu Whiskey để trên bàn, làm một ngụm, ngồi tựa lên bàn làm việc và ngẫm nghĩ đôi chút, cô nhìn cốc rượu vang, trong đầu cô lúc này như một mớ bòng bong vì có quá nhiều thứ phải giải quyết, nhưng mà cũng không hẳn là không có câu trả lời cho các đáp án trên…
Trong lúc đó, tại quán rượu ở thủ đô Seoul, Takashi cũng ngồi trong một quán rượu, gọi cho mình một ly Tequila, nhìn mãi cốc rượu mà anh cứ do dự điều gì đó, anh thở dài rồi tự nhủ…
“Thất bại rồi nhỉ, cuốn gói về nước thôi, mà mình đã thất bại ngay kể cả khi còn chưa bắt đầu…”
“Có vẻ tôi đã không sai khi bắt được cậu ở đây, cậu hiền quá đấy Takashi, thế không tốt đâu”
“Lấy cho tôi một chai Vodka ướp lạnh như mọi khi” – Chủ tịch Kang nói với người pha chế rượu…
“Tôi đã nghe được hết chuyện ngày hôm nay, thay mặt con bé, tôi…”
Takashi làm một ngụm, uống hết ly Tequila của mình rồi nói:
“Mọi chuyện không nghiêm trọng thế đâu, chủ tịch Kang, dù sao thì tôi cũng là người làm thuê mà, biết sao được, nhưng mà cũng cảm ơn ngài vì đã mời tôi đến đây…” – Takashi định rời đi thì…
“Cậu muốn tôi trả gấp đôi đúng không, không cần phải ngại, tôi hiểu mà” – Chủ tịch Kang nói đoạn, lấy ra từ trong cặp sách một tập tiền toàn 100$, giá trị cũng không nhỏ…
“Chủ tịch hiểu lầm ý tôi rồi, tôi biết là không thể vừa lòng mọi người, nhưng tôi muốn mọi người cảm thấy hài lòng đầu tiên, đó là tôn chỉ làm việc của tôi…”
“Cậu cứng đầu thật đấy Takashi, vậy tôi có thể làm gì để giữ chân cậu lại đây…”
“Tôi có thể gặp trực tiếp con gái của ông không, tiểu thư Kang ấy ạ, tôi có điều muốn nói…”
“Theo ý cậu, tối nay hãy đến nhà tôi, chúng ta sẽ cùng nói chuyện”
Nói xong, chủ tịch Kang lấy chai Vodka lạnh của mình, rót ra hai ly, nói ?
“Trước khi cậu đí, làm một ly Vodka với tôi nhé”
“Cảm ơn chủ tịch, vậy tôi xin phép không khách sáo nữa…”
Họ còn làm thêm vài ly trước khi ra về.
Ở diễn biến khác, Miyuu vừa về đến nhà sau ngày làm việc căng thẳng…
“May quá, ở nhà còn chút Katsudon, chứ không cũng chẳng còn gì để ăn” – cô tự nhủ.
Có cuộc gọi từ Nagoya, từ một người đàn ông lạ…
“Tôi là thẩm phán Satoshi Futanoka từ bộ tư pháp, tôi muốn hỏi qua một chút về vụ án của ông Hiroshi Kaneki, cô hẳn là trợ lý của luật sư Haruka Kaneki, cô Miyuu Hokagi phải không ?”
“Vâng, là tôi, có chuyện gì anh cứ hỏi ạ, mà thực ra vụ án đấy là toàn quyền xử lý của Haruka-senpai, nên nếu muốn anh có thể trực tiếp liên lạc với chị ấy”
“À không, ý tôi là dựa trên hồ sơ ấy, tôi có thấy một số điểm không thỏa đáng trong kết tội của công tố vì nó còn không liên quan đến vụ dotcom đã xảy ra từ lâu, vậy nên rõ ràng bản án đó có vấn đề, tôi chỉ muốn xác minh lại thôi ạ…”
“À vâng, thế để tôi hỏi lại Haruka-senpai, có gì tôi sẽ báo lại anh sau…”
“Vâng, cảm ơn cô, hẹn gặp lại… – Sau đó người đàn ông đó dập máy
Ngay lập tức, Miyuu lại gọi ngay một cuộc cho Haruka…
Quay lại Haruka, đã là buổi đêm và cô tự lái xe về nhà ở Bunkyo, căn hộ ban đêm tương đối trống trải vì không có ai, cô lại nhớ đến hồi mình còn ở penthouse ở Shinjuku và biệt thự ở ngoại ô Osaka, đã từng có mọi thứ, nhưng thực ra không có gì cả, Haruka từng cảm thấy cuộc đời mình vô vị, cô đơn. Cho đến khi Takashi, người cô rất yêu, và hiện tại đang là người chồng quý giá của cô, cô cứ canh cánh trong lòng một nỗi lo, sợ rằng rồi một ngày nào đó, Takashi lại biến mất, lúc đó sẽ lại phải gồng mình đề sống trong cô đơn thêm một lần nữa, cảm giác thật co quạnh.
Bỗng nhiên có điện thoại từ Miyuu…
“Haruka-senpai, có người từ bộ tư pháp gọi cho em, thẩm phán Futanoka, muốn hỏi về vụ ông chú họ của chị đó ạ, anh ta bảo là muốn xác minh lại lời bào chữa của chị vì bản án có vấn đề cần xác minh lại thôi ạ…”
“Vậy sao, mai đưa chị số liên lạc của thẩm phán Futanoka, chị sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ta…”
“Vâng, hẹn chị ngày mai ạ…” – Nói xong, Haruka cúp máy…
Lại có cuộc gọi từ Takashi, Haruka nhấc máy lên, trả lời…
“Haru à, chắc là anh sẽ về muộn đó, anh vẫn sẽ ở lại đó làm hết dự án đó, cũng phải mất ít nhất một vài tuần để thi công và kiểm tra lại bản thiết kế, xin lỗi em nhé…”
“Về sớm nhé chồng yêu, em sẽ đợi anh ở sân bay, em hứa đấy…” – cô nói.”
Họ còn nói chuyện với nhau một lúc lâu nữa mới thôi…