Tại nhà tù, diễn ra một cuộc gặp giữa Daisuke-san và chủ tịch Hiroshi.
“Lâu không gặp, Hiro-kun, thời gian mày rửa tay gác kiếm không còn lâu nữa đâu, chúc mừng nhé…”
“Tao nghĩ là tao cần phải ở trong đây lâu hơn nữa, chẳng phải lo nghĩ gì hết, ngày ăn ba bữa, xem những điều gì đang diễn ra ngoài song sắt nhà tù, trong đây cũng khá ổn…”
“Hiro, thằng con trai của mày đang bị kiện, tao nghĩ với khả năng của Hotaru, thằng bé không xong rồi”
“Cũng phải thôi, thế lực của cô ta mạnh thế cơ mà, thằng bé cũng khó thoát…”
“Hiro-kun, từ trước đến nay tao đứng trung lập cũng là có lý do cả, với lại mấy nữa ra tù rồi đó, mày định tính thế nào ?”
“Tao chưa biết, xây dựng một đế chế đã khó, giữ vững nó càng khó hơn, với tao thì giờ tiền không còn quan trọng nhiều như tao đã từng tưởng, cũng nên…”
“Với tư cách bạn thân, tao khuyên mày nên sớm quay lại ghế chủ tịch đi, đừng suy nghĩ ấu trĩ thế nữa, kể cả ở trong đây mày sống cũng ổn, chơi với mấy tay Yakuza… Thế có ích gì chứ, rửa tiền, cho vay nặng lãi, buôn lậu xuyên quốc gia…”
“Đã làm ăn phải dám nhúng chàm, tao thao túng chứng khoán thì đó là tội của tao, chứ còn ai tha được, kể cả bây giờ có ngồi tù thêm vài năm, cũng không thay đổi được sự thật…”
“Mày vẫn thế, Hiro-kun, vẫn không chịu lắng nghe gì cả…”
“Daiso-kun, mày vẫn không hiểu ý tao nhỉ, sẵn tiện tao nhờ mày một chuyện này, mong mày đừng từ chối…”
“Nói đi, chuyện gì ?”
Takashi thì đang đi khảo sát mặt bằng với chỉnh sửa bản thiết kế công trình, giới chaebol Hàn Quốc có vẻ không ưa lắm việc thuê kiến trúc sư Nhật thiết kế nhà ở, nhưng với trường hợp của nhà chủ tịch Kang, để có một không gian đẳng cấp, ông ta sẵn sàng chi rất nhiều tiền. Buổi chiều, con gái của chủ tịch Kang, vốn là một cô tiểu thư có thân thế sinh ra ở vạch đích, đến xem căn nhà mới của gia đình mình…
“Giới thiệu với anh, đây là cô Kang Hye-jin, con gái chủ tịch Kang, cô ấy là người sẽ thiết kế nội thất cho căn nhà, có vấn đề gì hai người cùng bàn bạc với nhau, có gì tôi sẽ báo cáo chủ tịch Kang, tôi xin phép…” – Người thông dịch viên nói rồi rời đi…”
Cô gái ấy chẳng nói chẳng rằng gì, gọi điện cho chủ tịch Kang, phàn nàn…
(“Bố, con đã nói là không thuê kiến trúc sư người Nhật mà, chẳng phải để kiến trúc sư Lee sẽ hợp hơn sao…”)
(“Ý bố đã quyết, đừng thắc mắc nữa, bố đang vào họp, thế nhé…”)
Chủ tịch Kang cúp máy, cô gái kia tỏ ra tương đối bực mình, còn Takashi chỉ biết mỗi tiếng Anh nên chẳng hiểu gì sất…
“Chào cô, cô Kang…”
“Thôi bỏ đi, anh thiết kế căn nhà của gia đình tôi đúng không, cho tôi xem bản thiết kế”
“À vâng, phải rồi, đây là dự định ban đầu của tôi, tôi đã thiết kế căn biệt thự này thật gọn gàng như chủ tịch Kang yêu cầu, vậy nên…’
“Thiết kế của anh, so với phong cách thiết kế nội thất của tôi không có điểm chung, của anh hướng nhiều đến sự tối giản và thuần chất kiến trúc Nhật-Bắc Âu, tôi không thích ngôi nhà của tôi như thế, tôi thích phải sang trọng và tinh tế, vậy nên…”
“Nếu cô không thích, xin hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ thiết kế lại theo yêu cầu của cô…”
“Không cần thiết như thế đâu, tôi sẽ sửa lại toàn bộ phần nội thất theo ý mình, phần ngoại thất, có kiến trúc sư khác sẽ thay thế anh, vậy nên còn những công việc khác đến đây là kết thúc, tôi sẽ đặt cho anh một chiếc vé máy bay về Kansai, coi như tạ lỗi vì bố tôi đã làm phiền anh, vậy nhé…”
“Khoan đã, cô Kang, tôi chưa nói hết mà…”
Còn Haruka, sau cuộc gặp với cơ quan kiểm toán không được như mong đợi, cô ra về, bỗng có cuộc gọi từ Cecilia…
“Haru-nee, lâu không gặp, em về nước rồi đó, chiều nay chị em mình gặp nhau được không…”
“Buổi chiều tôi bận rồi, lúc khác đi…”
“Hay ngay bây giờ nhé, em cũng đang rảnh, khu Nihonbashi được không ạ…”
“Thôi được rồi, đằng nào cũng chỉ cách mấy khu phố…”
Một lúc sau họ gặp nhau tại một nhà hàng gần ga ở khu Nihonbashi…
“Haruka-nee, em đã nghe được tin Shinji-niisan trải qua kiếp nạn này như thế nào rồi, em thực sự cảm ơn chị vì đã cứu anh trai em, kể ra có thể được, em muốn mời một bữa lớn hơn…”
“Là người nhà thì không cần thiết đâu, thế lần này quay về Nhật là có chuyện gì đấy ?”
“Không có đâu ạ, là mẹ con em bên Anh lâu lắm rồi muốn về nước thôi ạ, còn nếu mà tình hình gia đình khó khăn hơn, chắc mẹ con em lại quay về Na Uy cho đỡ đắt đỏ…”
“Tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, kể cả Shinji cũng thế, nói thật thì ít nhất chú Hiroshi cũng sắp ra tù rồi, mọi chuyện sẽ quay lại bình thường sớm thôi…”
“Vâng, cảm ơn chị, Haruka-nee, còn anh Takashi đâu ạ…”
“Taka-kun đi công tác Hàn Quốc, nghe đâu bảo có ông chủ tịch họ Kang thuê thiết kế với thù lao khá hời, với bối cảnh mà mối quan hệ hai nước vẫn căng thẳng như thế này, chúng ta khó mà kiếm tiền ở Hàn Quốc…”
“Em cũng có một đối thủ người Hàn, cô ta cũng làm trong lĩnh vực thiết kế nội thất giống em, trước kia em với cô ta là kỳ phùng địch thủ, cũng chạm mặt khá nhiều, sau này em chuyển ngành sang thiết kế đồ thuộc da như hiện tại, em cũng mất liên lạc với cô ta…”
“Thế cô ấy là người thế nào…”
“Cô ta cũng là con nhà giàu, có nhiều bạn, ca sĩ K-pop, công tử đẹp trai và du học ở Thụy Sĩ, không khác gì Eri-nee của chúng ta, nhưng em với cô ấy như nước với lửa, em cảm thấy cô ta kiêu ngạo, tự phụ. Trong khi giới thượng lưu chúng ta cực kì kín tiếng, cô ta lại xuất hiện trên bìa của nhiều cuốn tạp chí, phô trương lối sống phóng túng của mình trên các mặt báo… thật là lố bịch..”
“Quốc gia khác nhau, suy nghĩ khác nhau, dễ hiểu mà.”
“Còn chuyện thừa kế của chị, hiện tại chị tính như thế nào…”
“Từng nói là thừa kế xong sẽ rất giàu, nhưng mà với mức thuế thừa kế hiện tại cũng chẳng đáng được bao nhiều, tôi không có ý định tiếp quản công ty nên tài sản cũng không có nhiều, chỉ được cái dư dả hơn. Trước kia nhận được khoản thừa kế ngay khi về nước thì đầu tư chúng khoán, bất động sản để kiếm lời. Nào ngờ cuộc đời không như mơ khi bất động sản ở Nhật không có giá trị lâu dài, chứng khoán cũng chỉ đủ chi thêm…”
“Còn khoản chị cho vay của Shinji thế nào ạ, em thấy anh ấy bảo dạo này kinh doanh có chút khó khăn ạ”
“Đi đời nhà ma từ lâu rồi, tôi tưởng là Shinji phải kể từ đợt đám cưới của tôi rồi chứ nhỉ…”
“Thế thì em sẽ về hỏi tội Shinji mới được…”
“Chốc nữa có cần tài xế đưa đón không, Cecilia…”
“Thôi chị ạ, em sẽ bắt Taxi…” - Cecilia nói, sau bữa ăn, cô ấy ra về ngay lập tức.