Ngay sau ngày hôm đó, Haruka lên đường quay về Nhật, Takashi bay đi Hàn Quốc… Hôm phiên tòa được mở Haruka đến lái xe đón Shinji đến tòa án, trên xe của Haruka, Shinji không dám nói tới nửa lời, Haruka chỉ động viên Shinji một chút…
“Cậu hiểu tại sao mà tôi lại quyết định quay trở về Nhật không ?”
“Dạ, em không biết ạ”
“Thường thì tôi sẽ chỉ nhận những án khó, nhưng mà dù sao, cậu cũng là em họ tôi, vậy nên tôi cũng không thể không cứu, vậy nên…”
“Trước tòa, đừng làm tôi thất vọng là được…”
“Vâng, Haruka-neesan”
Trước lúc phiên tòa mở, có vài gã đi những chiếc G Wagon màu đen dừng trươc tòa án, một tay anh chị ngầu lòi bước xuống, vâng, là con ông trùm, chủ nợ của Shinji, và tất nhiên là làm ăn với Mafia Nga, chỉ cần người ngoài nhìn thấy người ta đã đoán được ra ngay là Yakuza rồi.
“Shinji, cậu có làm thì phải có chịu, nhưng tôi sẽ chỉ giúp cậu lần này thôi…” – Haruka nói.
“Haruka-nee, thực ra, cho dù bất cứ điều gì xảy ra đi nữa, em cũng vẫn chịu ơn của chị, vậy nên”
Shinji cúi xuống, buộc Haruka nhận một lạy của mình…
“Trăm sự nhờ chị, Haruka-neesan”
“Cậu đứng dậy đi, không khải làm như thế, Shin-kun”
“Vâng” – Shinji đứng dậy ngay, tỏ vẻ biết ơn.
Họ vào tòa án, bắt đầu cuộc chiến của mình…
Còn Takashi, lúc này vừa xuống đến sân bay Incheon, có một vài người Hàn Quốc ra đón…
“Chào anh, hẳn anh là Takashi Sumimoto, giới thiệu với anh đây là chủ tịch Kang, ông ấy đích thân ra sân bay đón anh, hi vọng anh không ngại, anh sẽ thiết kế cho nhà ông ấy…” – phiên dịch viên nói.
“Vâng, tôi đây ạ, chào chủ tịch” – Takashi chủ động cúi chào và giơ tay ra bắt tay với ông chủ tịch.
“Ta thực sự kì vọng vào công trình này, đừng bàn đến chuyện tiền nong ở đây, ta muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, mặc dù đúng là quan hệ hai nước có vẻ không tốt, nhưng ta muốn căn nhà mới của ta có một không gian thuần túy nhất có thể…”
“Đây cũng là lần đầu tôi được thuê để thiết kế nhà cho giới chaebol, vậy nên mong chủ tịch…”
“Không có gì phải ngại, ta hi vọng anh sẽ làm tốt.” – Chủ tịch Kang nói.
Nói xong, Takashi và chủ tịch Kang ra khỏi sân bay, ngồi trên chiếc xe sang trọng của ông ấy tới thủ đô Seoul.
Naomi-chan thì vẫn ở Canada cùng bố mẹ, sau đợt sinh nhật thì cả nhà họ bay về Vancouver, lần này do điều chuyển công tác từ bộ ngoại giao, Reine-san được bổ nhiệm làm tổng lãnh sự, vì thế công việc cũng ngày càng bận hơn, tuy nhiên sau đợt ở Montreal và Philadelphia, Andrea cũng mò được tận nhà của gia đình Sumimoto tại Vancouver…
“Oái, sao cậu lại mò được đến tận Vancouver thế Andrea, với cả ở Montreal, Haruka-neesan và Onii-san của mình về Nhật rồi mà…”
“À không, lần này mình đi đến đây, là để tìm cậu mà, đi uống café không Naomi-chan”
“Ừm, được thôi, thế đi đâu vậy…”
Một lúc sau, họ đang uống café trong thành phố…
“Gia đình cậu giàu ghê, có cả chuyên cơ riêng nên di chuyển bất cứ lúc nào cũng được, mình ghen tị ghê đó…”
“Thực ra đợt này bố mình đi công tác nên cũng được đi cùng, chứ bình thường thì ở New York cũng không có việc gì nhiều, tất nhiên mình cũng đang trong mấy hôm nghỉ nên cũng dư dả thời gian. Còn Naomi-chan thì sao…”
“Tháng này mình hơi bận, với cả đang học MBA nên cũng không có nhiều thời gian, cũng may hôm nay là ngày nghỉ, nhưng mà nói thật thì sau khi học xong, mình cũng vẫn muốn về Nhật Bản một chuyến, ở bên này mình không có nhiều bạn nên nói thật thì…”
“Không sao, vào kì nghỉ quốc khánh thì chúng mình đi Carribean nhé, đi du lịch, đồng thời mình muốn ngắm mấy anh chàng da rám nắng nữa, đi với mình nhé…”
“Để mình suy nghĩ đã Andrea, với cả…”
“Sao phải xoắn, cứ suy nghĩ kĩ đi nhé, mình chờ…”
Họ còn nói chuyện với nhau một lúc lâu nữa mới ra về…
Sau phiên tòa đầu tiên, trước khi Haruka đi khỏi, Kuriko nói những lời cuối cùng.
“Kaneki-chan, cô là một luật sư có tiếng và tôi tôn trọng điều đó, tôi sẽ xem như trận đấu hôm nay giải quyết được tất cả những tranh cãi của hai chúng ta từ trước đến nay, nhân tiện một kẻ cô đơn như cô thua cuộc cũng không có gì làm lạ, có đồng minh sẽ tốt hơn đấy…”
“Đúng là tôi chỉ là một kẻ cô đơn, nhưng cô nghĩ rằng có thể đòi hỏi tôi bất kì điều gì là sai đó, sự tha hóa con người sao ?, cô sai rồi, cô không phải là kẻ duy nhất từng đấu với tôi trong giới luật sư đâu, có thể đúng là tôi thua trận chiến này, nhưng cô đã thua cả cuộc chiến, đồ kiêu ngạo. Nhưng mà lập luận khá lắm, Kuriko-san…”
“Được thôi, mong là lần sau cô với tôi sẽ làm một trận ra trò, và đừng có nương nay với tôi nữa, không người ta lại nghĩ là cô kém hơn, thế không tốt cho thể diện và uy tín của cô đâu, Haruka-san”
“Rất hân hạnh…” – Haruka thản nhiên trả lời.
Sau đó, Haruka chở Shinji về nhà rồi đến văn phòng gặp Miyuu…
“Chị về rồi đây”
“Mừng chị về”
“Thế văn phòng có chuyện gì mấy không…”
“Hiện tại thì cũng không có án nào phải ra tòa ạ, chỉ có thừa kế tài sản và tư vấn luật thôi ạ, nói chung là kể từ lúc chị đi, công việc hơi buồn tẻ, em cũng nghĩ là sắp xếp thời gian nghỉ nhưng mà nhiều khi cũng làm cả tuần, cũng hơi ê chề ạ…”
“Vậy thì cuối tuần nghỉ đi, đừng cố gắng quá, tối nay đi ăn tối nhé, rủ cả Rikka-chan đi nhé…”
“Vâng, được ạ… Rikka-chan ơi, bưu kiện của Haruka-senpai ở đâu vậy…”
“Trong kho…”
“Có mấy bưu kiện gửi chị nằm trong kho, chị xem qua đi ạ…” – Miyuu nói với Haruka.
Thế là Haruka và Miyuu mở hết đống bưu kiện ở trong kho ra, hầu hết là tài liệu, nhưng cũng có vài vật gửi từ châu Âu về…
“Ổ cứng di động sao, Miyuu-chan, lấy hộ chị cái máy tính cũ được không, chị muốn xem qua đống dữ liệu này…” – Haruka có vẻ nghi ngờ…
Miyuu lấy máy tính ngay, Haruka bật chiếc máy tính cũ lên, xem lại đống dữ liệu trong ổ cứng di động đó, sau khi đọc một lúc, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô, như đã tìm được lời giải cho bài toán của cả Shinji và chủ tịch Hiroshi…
“Tìm ra chứng cứ rồi, Miyuu, đặt lịch cho chị với cơ quan kiểm toán vào ngày mai nhé…”