Vài tháng sau, tối hôm đó sau khi đi làm về, Haruka đang đọc thư điện tử của mình, chợt thấy một email cầu cứu của Shinji, chỉ ba ngày nữa là phiên tòa sẽ mở, lúc này Haruka đang đắn đo suy nghĩ rằng có nên quay về Nhật Bản không ?
“Takashi, em hỏi anh này…”
“Sao vậy, Haruka ?”
“Anh còn nhớ nửa năm trước chúng ta bay từ Mỹ về Hokkaido có việc không ?”
“Ừm, có vấn đề gì sao ?”
“Đợt đó ngoài việc em về thăm mộ ba mẹ, còn có một việc chưa nói…”
“Em lại nói đến phong thư và chùm chìa khóa đó sao, chúng ta…”
“Không, ý em là chuyện khác cơ…”
Haruka bắt đầu hồi tưởng… Hồi đó nhà cô có một căn nhà trên đồi ở gần Sapporo, đó vốn là nhà bà ngoại của Haruka, vốn dĩ gia đình Haru không đến từ Tokyo, mà nơi gia đình cô sinh ra cô là Osaka, Tuổi thơ Haru gắn với những mùa lá phong đỏ, cũng không có gì đáng nói trước khi tai nạn ập đến, cô là đứa trẻ có tất cả mọi thứ trên đời, tưởng rằng chẳng đứa trẻ nào may mắn, sung sướng hơn, vậy mà….
Còn đợt cả gia đình Takashi có tới Sapporo, thì đợt đó ngoài việc thăm mộ ba mẹ của Haruka, việc đột xuất của gia đình Takashi rất đơn giản, đó là gặp một người bạn đã lâu của gia đình Takashi, họ cũng trải qua một việc đau buồn, đấy là người lớn tuổi nhất của gia đình vừa mới qua đời vào đêm hôm trước, đó là việc mà Reine-san và Zentaro-san không thể vắng mặt. Bên cạnh đó Haruka cũng đã dẫn Takashi về thăm ngôi nhà đó, không ngờ rằng đợt đó cũng vừa trùng đợt hoa phong tháng 7…
“Vào đi, Takashi…” – Haruka nói.
“Có vẻ nơi này đem đến cho em nhiều kỉ niệm thì phải…”
“Cũng có thể nói như vậy, anh muốn ăn gì không, em nấu”
“Làm phiền Haru-chan rồi…”
Hôm đó họ ăn bữa tối tại ngôi nhà này, Haruka cũng hỏi…
“Bố mẹ anh đâu mà sao giờ này họ chưa tới vậy ạ…”
“Họ muốn giữ bố mẹ anh ăn tối tại ngôi nhà đó và trú tại đó luôn, khả năng là mai bay rồi, nên họ giữ nhà anh lại cũng phải thôi”
“Thế tối nay chúng ta ngủ chung nhé…”
Mưa lớn, rả rích cũng như tiếng sấm chớp đặc trưng của những cơn mưa hè diễn ra giữa đêm, đêm hôm đó Haruka ngủ say nhưng Takashi thì không, gần 3h sáng và anh vẫn chưa ngủ được. Tiếng sấm chăng ?, không. Ngủ không quen, ngôi nhà sao kì lạ quá ?, không. Những chuyện anh và Haruka đã trải qua cũng chỉ là một phần trong số đó… Takashi ngồi đậy, ngó ra ngoài một chút rồi lại nhìn Haruka ngủ…
Hai người họ yêu nhau nhiều lắm, đi được đến đây rồi thì ai cũng biết, cũng có nhiều thứ để nói lắm, câu chuyện về phong thư vốn chỉ đơn giản là một chùm chìa khóa của căn nhà ở Hokkaido và những thứ có liên quan đến Haruka như nhận nuôi con, và ảnh gia đình, nhưng mà…
“Takashi, không buồn ngủ sao…” – Haruka nắm lấy tay Takashi.
“Haruka, cho anh một mình chút được không…”
“Được mà, nhưng mà quay lại giường sớm nhé, kẻo thiếu ngủ…”
“Thôi được rồi, anh hiểu mà…”
Haruka định bụng quay lại giường, nhưng lại quay ra hỏi Takashi…
“Rốt cục, anh đang nghĩ về điều gì đó, kể cho em nghe được không…”
“Thật đó Haru, không có gì đâu mà…”
“Cứ kể cho em nghe đi, người đàn ông yếu đuối của em…” – Haruka ôm lấy anh.
“Nhưng mà… anh biết kể cho em như thế nào ?”
“Cứ nói đi, em sẽ lắng nghe hết mà…”
Quay trở lại, Haruka nói…
“Nếu muốn, em cũng muốn dành ra chút thời gian đi dạo vào ngày 8/7, ngắm lá phong, chúng ta có thể trốn tìm với nhau như hồi nhỏ,… đùa chút thôi, đó là dịp sinh nhật anh phải không. Nhưng mà chúng ta đang ở Canada mà, bữa nào đó nhé…” - Haruka cười, đùa giỡn Takashi chút
“Thiệt tình, em chẳng thay đổi gì cả, thôi được, hôm đó cũng sắp đến rồi, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em.”
Trong khi đó, đang là buổi sáng tại Nhật Bản, Shinji đang đi bộ thì một chiếc Porsche 718 dừng lại, người bước xuống xe chính là Laura, kể từ khi đổi việc, cô ta trở nên giàu có, thay vì phong cách biker như trước kia, bây giờ cô ta là một quý cô sang chảnh, quý phái, nhưng hôm nay…
“Shinji, đã lâu không gặp, không ngờ tôi lại gặp anh ở đây…”
“Vâng, trông cô khác quá, Laura, cô đi đâu vậy ?”
“Tôi chỉ đang định mua một cái túi hiệu mới thôi mà, còn anh ?”
“Tôi đi qua chỗ này một lúc rồi sẽ quay lại công ty, với cả tôi với cô có thể…”
“Sao cơ, Shinji-san”
“Laura, tôi có thể mời cô ăn trưa được không ?”
“Trưa nay tôi có lịch hẹn rồi, vậy buổi tối có được không ?”
“Vâng, được thôi, hẹn cô lúc 7h tại Vườn Gotenyama ở quận Shinagawa được không, gần đó có một nhà hàng khá có tiếng…”
“Sure, see you soon” – Laura chào lại bằng một câu tiếng anh
“Vâng, tạm biệt cô” – Shinji nói xong rồi quay lại công ty, trở lại nỗi lo nợ nần…
Quay trở lại với Takashi và Haruka… sáng hôm sau, lúc này Haruka đang thay suit, chuẩn bị đi làm.
“Em nghĩ là sớm muộn gì, chúng ta cũng phải quay về Nhật…”
“Phải rồi, nhưng mà Haru này, anh có công việc phải đi Hàn Quốc, vậy nên…”
“Cứ đi đi, về đến Haneda, em sẽ chờ anh…”
Còn Shinji lúc này đang ăn tối với Laura.
“Công việc của anh dạo này thế nào…”
Shinji đứng hình một lúc…
“Cũng đã lâu rồi nhỉ, kể từ khi gia đình tôi ngừng tiếp quản tập đoàn thì gia đình Arashi và Asugawa lên thay gia đình chúng tôi quyền tiếp quản, tôi thì vẫn làm giám đốc công ty xây dựng của mình, tất nhiên vẫn sẽ sớm thôi, gia đình tôi sẽ quay lại cái ghế đó, còn cô, sau khi nghỉ làm, thế còn công việc của cô thế nào…
“Tôi à, chuyển việc ban đầu hơi khó khăn một chút, nhưng dần dần tôi cũng cân bằng, sẵn tiện tôi cũng có bố tôi là triệu phú, ông ấy người Thụy Điển, cậu cũng biết là hồi gia đình cậu ở Bergen như thế nào rồi mà, ngoài lương hàng tháng làm tiếp viên hàng không, bố tôi cũng gửi cho tôi khá nhiều, nên tôi cũng đủ tiền mua một căn chung cư khá ổn ở quận Adachi, và một chiếc Porsche, khá dư dả nên tôi nghĩ nếu có thêm tiền, tôi sẽ lại mua một chiếc Ducati nữa…”
“Cuộc sống của tôi cũng hơi khó khăn chút, nhưng mà không hẳn là thiếu thốn, một mình cũng chưa hẳn quá tệ. Cô có bạn trai chưa…”
“Tôi vừa mới chia tay một gã người Pháp xong, hắn cũng được, nhưng mà chúng tôi cãi nhau thường xuyên nên tôi quyết định chia tay hắn, cũng chẳng có gì đáng nói nhiều, bước vào một mối quan hệ mới chưa bao giờ dễ dàng, đáng lẽ từ đầu tôi nên quay về Koln chứ không phải nhận lời ở Orleans với hắn”
“Ra vậy, tôi cũng không hẳn là muốn tò mò về mọi thứ, cũng có nhiều chuyện không hay đã xảy ra nhưng mà tôi vẫn thật may mắn khi vẫn còn có thể tiếp tục làm việc. Nói sao nhỉ, tôi cũng ít khi ra ngoài lắm nên nếu cần, cũng có thể khi khác chúng ta lại ăn tối với nhau được chứ, cô Laura…”
“Vâng, tôi hiểu rồi”
Họ ăn tối với nhau khá vui vẻ rồi ra về…