Ở chiều bên kia, Andrea sau đó đã cố gắng tìm gặp bằng được Haruka, sau giờ làm của cô ấy…
“Haruka-san, tại sao chị lại từ chối món quà của em, em không hiểu…”
“Đừng tặng tôi những món quà đắt tiền như thế này, không cần thiết đâu…”
“Chẳng phải trên tay của chị cũng là đồng hồ của Cartier còn gì…”
“Tôi không thích trang sức quá lòe loẹt, chỉ cần đơn giản và nổi bật là được, không cần thiết cứ phải là hàng hiệu, chỉ cần đúng với giá trị của nó, tôi sẵn sàng bỏ ra vài chục nghìn USD để mua quà tặng người thân, nhưng đừng tặng tôi những món quà như thế này…”
“Nhân tiện, cái đồng hồ này có giá 7000 USD thôi, chiếc đắt nhất tôi có, nếu em thích tôi sẽ tặng, có thể chiếc nhẫn cưới này chỉ có giá loanh quanh 5000 USD, nhưng nó là mồ hôi, công sức của chồng tôi, vậy nên tôi cực kì trân trọng nó, không cần thiết cứ phải là viên kim cương to đùng, cái quan trọng là tình cảm của người tặng…cảm ơn vì lời chúc sinh nhật nhưng tôi sẽ không nhận quà…”
Trong lúc đó, Haruka nhận được cuộc gọi từ Kuriko…
“Kaneki-chan, lâu không gặp, ngủ đông lâu quá rồi đấy..”
“Cảm ơn vì đã hỏi thăm, hiện tại đừng tái đấu vội, tôi đang có việc cá nhân…”
“Vậy sao, thế tôi không nên xen vào rồi, tiếc ghê, nhưng mà nói này, thằng em của cô như đã biết, đang bị kiện vì chậm trả nợ, với số tiền chỉ đủ nộp thuế, thật thảm hại…”
“Thế thì liên quan gì đến tôi…”
“Cô lạnh lùng thật đó Haruka-chan, sớm về nước nhé, tôi chờ…”
Kuriko ngay lập tức đóng máy, Haruka ở ngay đầu giây bên kia cúp máy xong và nói…
“Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, đi về đi Andrea…”
“Không đâu Haruka-san, em muốn có một câu trả lời rõ ràng…”
“Thôi được, nhưng mà tôi cũng cảm ơn vì lòng tốt của em, tối nay nhớ sang nhà tôi, ăn tối cùng tôi, xem như là chúng ta hòa, nhớ ăn mặc chỉnh tề, thế nhé…”
“Nhưng, Haruka-san…em…”
“Không nói nhiều nữa, vậy thôi…” – Haruka-san nói xong lại lập tức đi khỏi…
Về đến nơi, Haruka vừa mới mở cửa, cả nhà đã nói…
“Ngạc nhiên chưa, chúc mừng sinh nhật chị, Onee-chan”
“Con gái, bố mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ…” – Zentaro-san nói
“Sinh nhật vui vẻ nhé Haru, anh đã làm sẵn vài món mà em thích đó, vợ anh này…”
Haruka tươi cười, cảm giác như được trút hết mệt mỏi sau một ngày dài làm việc.
“Bố mẹ bay đến đây từ lúc nào đó ạ, sao mọi người không báo gì cho con, để con ra đón…”
“Không sao đâu Haru, có Taka rồi mà, từ đầu giờ chiều mọi việc đã xong rồi…”
“Onee-chan, hôm nay là ngày của chị, không phải lo nghĩ gì nữa đâu…”
“Phải ha, để bố vào xem Taka-tan có cần giúp gì không, mấy mẹ con cứ nói chuyện đi nhé…”
Quà tặng của Takashi là bánh sinh nhật tự làm, và một chiếc tạp dề đúng theo yêu cầu cuả Haruka.
Naomi-chan tặng chị dâu mình món đồ handmade và một tấm thiệp chúc mừng…
Quà tặng của bố mẹ Takashi gửi đến Haruka, đúng hơn là quà cưới, tương đối đắt tiền, đó là đồ pha lê đắt tiền của Lalique…
“Con gái, bố mẹ đoán là con thích đồ pha lê tinh xảo, vậy nên thứ này bố mẹ mua tặng con, thế nào, có ổn không…” – Reine-san hỏi
“Con cảm ơn bố mẹ, con thích lắm ạ, món quà đắt quá, bố mẹ đối xử tốt với con như vậy con thấy hạnh phúc lắm ạ, cảm ơn mọi người vì mọi thứ…” – Haruka nói
“Không có gì đâu, các con vui là tốt, thế là bố mẹ thấy an lòng rồi” – Reine-san nói thêm.
Một lúc sau thì Andrea đến, cô ấy mang theo một món quà, có vẻ hợp lý hơn…
“Haruka-san, đây là quà sinh nhật dành cho chị, mong chị không chê…”
“Quả cầu tuyết sao, đẹp lắm, tôi cảm ơn nhé…”
Andrea sung sướng vô cùng vì cuối cùng Haruka cũng nhận quà của cô…
Về gia đình của Arashi Touka-san, bỗng nhiên cô con gái Marie lại hỏi…
“Mẹ ơi, con có thể mời ca sĩ Kobiichi Hanami tới nhà mình chơi không…”
“Tùy ý con muốn, nhưng mà chúng ta đâu có quen cô ấy đâu ?”
“Dạ, hôm trước con đi bộ ngang qua trạm xăng thì có gặp chị ấy, đi mà mẹ…”
“Thôi được, để mẹ bảo với đầu bếp…”
Cô bé rất hào hứng, một lúc sau thì Hanami đến, Touka-san trực tiếp ra đón…
“Chào cháu đã đến với dinh thự nhà chúng ta, con bé chờ cháu mãi đó…”
“Touka-san, thật là vinh dự khi được gặp cô, cảm phiền cô quá ạ…”
“Không có gì đâu, trách nhiệm của cô thôi mà, cháu gặp được Marie tình cờ thật đó…
“Vâng, cô bé đáng yêu lắm ạ, cứ năn nỉ cháu đến nhà mãi nên cháu cũng không nỡ từ chối…”
“Nếu không phiền tối nay cháu có thể dùng bữa với gia đình chúng ta không…”
“Dạ, cảm ơn lòng tốt của phu nhân, cháu đồng ý ạ…”
Marie chạy ra ngay, ôm lấy Hanami…
“Chị đến rồi, em vui quá, tối nay chị ở lại với em nhé…”
“Được rồi mà, tối nay chị là của em, chốc nữa em muốn thế nào chị cũng chiều…”
“Vâng ạ, nào, mời chị vào nhà…” – Marie nói.
Trong lúc này, phu nhân Chifuyu và Cecilia đang thu xếp hành lý từ Anh Quốc trở lại Nhật Bản.
“Chúng ta có việc gấp sao mẹ, sao phải vội thế ạ…”
“Bởi vì, mẹ nghĩ rằng anh con, Shin-chan cần mẹ giúp, cũng như bố con sắp mãn hạn rồi đó…”
“Vậy sao ạ, con không nghĩ là mọi việc có thể nhanh chóng thế đâu ạ…”
“Bớt thắc mắc đi con gái, đưa cho mẹ điện thoại được không…”
Chifuyu-san cầm điện thoại lên, và gọi điện cho Touka-san lúc này đang chuẩn bị bữa tối…
“Touka-chan, chị đang chuẩn bị quay về Nhật, có thể chuẩn bị cho chị…”
“Em rõ rồi, Chifuyu-senpai, nếu có vấn đề gì em sẽ báo ngay”
Rõ ràng con đường phía trước vẫn rất gian nan…