Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 93




Nhắc đến Shinji lúc này, lại là đơn kiện, đòi bồi thường thiệt hại từ vụ cháy lần trước của ban quản lý tòa nhà, nhưng có vẻ người thụ lý vụ án lần này lại là Kuriko Demura, nên chỉ có thể nhờ Haruka giúp, nhưng hiện tại rất khó để tìm một luật sư nào phù hợp tranh biện hơn…

“Chúng ta là chủ nợ của rất nhiều công ty lớn nhỏ trên khắp cái đảo Honshu này, chỉ cần một cái búng tay thôi là cả đám phá sản hết, nếu như Haruka-chan vẫn còn ở trong nước, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho chúng ta, nhưng mà hiện tại tình hình đang rất thuận lợi, chúng ta có nên…” – Hotaru-san đang ngồi trên ghế sofa và uống trà ngay trong văn phòng của chính mình

“Đừng manh động, luôn luôn có tai mắt của bộ tư pháp theo dõi chúng ta, bà nên nhớ rằng kể cả chúng ta có xây tường rào đi chăng nữa, cũng chưa chắc là không có gì có thể lọt qua…” – Kuriko nói.

“Luật sư Demura, bấy lâu nay chúng tôi trả lương cho cô chỉ vì một mục đích duy nhất là đảm bảo chúng ta bất khả chiến bại trong bất kì vụ kiện nào, tôi muốn đảm bảo chúng ta giữ đúng lời hứa với nhau…”

“Tôi sẵn sàng tranh luận với cô ta bất cứ khi nào, nhưng nếu bà muốn thì tôi cũng không từ chối nữa, nhưng có một điều mà bà cần nhớ, cô ta có thể trở về bất kì lúc nào, lần sau phải cẩn thận hơn, nếu như đợt trước không phải vì chủ tịch Hiroshi xin thua, cô ta sẽ đấu đến cùng”

“Thế sao, nếu như không phải vì chúng ta cho vay, cô ta làm sao biết được chúng ta như thế nào, một luật sư giỏi thì ngoài tranh biện ra phải có gì đó đặc biệt hơn chứ, mặc dù sự nhẫn tâm và khả năng xóa sạch lý lẽ đối thủ của cô là điều tôi thích, nhưng sự điềm tĩnh của cô ta thì cô phải học nhiều đấy”

Là một người phụ nữ trung tuổi, cực kì sắc sảo và đẹp, Hotaru-san không mất nhiều thời gian để thương thuyết với bất kì ai, điều này khiến Kuriko phải cân nhắc kĩ vì hiện giờ một con tốt cũng quan trọng trong cả thế cờ, chợt lại có thư kí của Hotaru-san chạy vào phòng nói rằng có đối tác muốn gặp…

“Tôi có hẹn với đối tác, cứ ngồi trong đây bao lâu tùy thích, đã có gan thì phải dám nhúng chàm, tạm biệt.” – Hotaru-san cao ngạo nói, bước ra khỏi phòng của mình.

Máy Fax lại đẩy thêm tài liệu được gửi tới. Thoáng chốc Haruka lại nhớ lại kỳ thi sau khi học xong LTRI của mình, là người đã lấy được chứng chỉ hành nghề tại Canada từ lâu nên việc thi luật khi về nước là chuyện đơn giản, có những thời điểm mà không phải 10 hay 20 triệu Yen, con số thu nhập lúc đó của Haruka gần như không thể đong đếm được, nhưng có một điều gì đó khiến Haruka chần trừ, nếu không phải là công dân của Canada, khó có ai nghĩ rằng suýt nữa cô đã chạm tay được vào “Vương miện”

(“Vương miện” – Vị trí cao nhất của luật sư trong ngành luật tại Canada, tùy quy định từng bang)

“Anh thấy trong di nguyện của bà ấy gửi đến, còn mong em làm luật sư thực hiện di chúc của bà ấy…”

“Thực hiện di chúc sao, điều đó…”

“Nhưng mà bà Clara đã giao phó điều đó cho em rồi, anh nghĩ em không nên từ chối…”

“Thôi được, em sẽ làm, nhưng mà nếu quyền thừa kế có bất trắc gì, theo luật địa phương, em cũng không dám đảm bảo, hi vọng chúng ta có thể sớm tìm được người thừa kế tài sản của bà ấy…”

Haruka và Takashi chuẩn bị đi ngủ, trước lúc tắt đèn, Takashi cứ nghĩ mãi một chuyện…

“Taka, anh đang nghĩ gì thế…”

“Anh không nghĩ gì cả, thật đó”

“Thế nếu không phải thì sao, cứ nói cho em đi, em là vợ anh mà…”

“À, thực ra chuyện là…” – Haruka chủ động hôn Takashi, điều này cũng khá bất ngờ nhưng vô tình, đó chính là mong muốn của Takashi…

“Đừng nghĩ là em không thể đọc được suy nghĩ của anh, ngốc.”

“Em muốn có đứa nhỏ không, anh sẵn sàng rồi…”

“Không hẳn, nhưng mà làm tình thì được thôi.” – Haruka lả lơi đáp lại…

Thế là tối hôm đó họ làm tình với nhau…cả đêm.

Sáng hôm sau, họ tới dự đám tang của bà Clara, lúc an táng, Takashi cũng ném một nắm cát xuống ngôi mộ của bà Clara, cảm giác rất lạ, lúc ra về anh có hỏi…

“Haru à, có một điều anh cứ suy nghĩ mãi, liệu một ngày nào đó… chúng ta sẽ.”

“Con người không bao giờ tránh khỏi quy luật tự nhiên, nhưng mà sao anh lại hỏi em điều này”

“Anh cảm thấy nếu một ngày anh không còn trên đời nữa, lúc đó anh có còn được thấy mọi thứ như bây giờ không, đôi khi anh cảm thấy có một chút cô đơn, nếu chỉ thiếu em đôi chút…”

“Em luôn có linh cảm rằng những thứ em chạm vào đều sẽ tan biến, em ghét điều đó, với cả anh đừng nói như vậy nữa, dù có thế nào đi chăng nữa, chúng ta là vợ chồng và sẽ luôn ở bên nhau…”

“Ừm, phải rồi, miễn là có em, mọi thứ, đều không còn là vấn đề…”

Họ nắm tay nhau ra về, lái xe trên con đường từ Mandeville quay lại Montreal giữa đêm, mọi thứ có vẻ hơi buồn tẻ một chút vì trên quãng đường đi họ không nói gì với nhau…

“Này, có phải tối hôm qua là lần đầu của em không ?”

“Sao anh lại hỏi em điều đó ?”

“Anh chưa từng ngủ với ai trước đó…ngoài em.”

“Vậy sao, em…chưa từng ngủ với ai trước đó cả…ngoài anh.”

“Anh đã từng nghĩ, nếu như năm đó, thực sự chúng ta đã suýt có ý định làm như vậy, liệu bây giờ…”

“Vậy thì sao chứ, anh đừng tỏ ra bất an như vậy, có được không ?”

“Anh làm em giận sao, thế anh xin lỗi…”

“Những chuyện trong quá khứ, mãi mãi là quá khứ mà thôi, sao em phải giận chứ, nếu cái tôi quá cao của em không khiến em như bây giờ, có lẽ lúc đó em đã lên giường với anh, để sau đó…có thể em sẽ không học ngành luật và trở thành một doanh nhân như mọi người mong muốn, thật khó hiểu…”

“Em đang suy nghĩ điều gì, có thể nói cho anh biết được không ?”

“Không, đừng hỏi em như vậy, mọi thứ chỉ thêm phức tạp thôi…”

Suy nghĩ một hồi lâu, Haruka đỏ mặt, nói khá bé…

“Thực ra em muốn làm chuyện này nhiều lần hơn nữa, em cảm thấy chúng ta…thực sụ hòa hợp, nếu em biết sớm hơn, có thể em sẽ làm chuyện đó với anh, từ hồi cao trung…”

Takashi liền phanh lại, đậu xe bên lề đường…

“Anh…” – có một điều gì đó thôi thúc hai người họ ôm hôn lẫn nhau mặn nồng…

Nửa tiếng sau, cuối cùng Haruka và Takashi mới về đến nhà, điều đầu tiên họ làm là nhấc máy gọi cho Shinji, mới đang bắt đầu công việc với cốc café buổi sáng.

“Kuriko nắm chắc mọi điểm yếu của cậu, trong lúc này không có tôi ở nhà đừng làm gì bất cẩn, kiểu gì họ cũng sẽ đưa cậu ra tòa bằng được, đừng khiến mọi việc rối tung lên, tiếp tục hoạt động kinh doanh bằng mọi giá…”

“Vâng thưa chị…” – Shinji nói xong cúp máy nhưng vẫn cực kì lo lắng…

“Haru, Shinji thế nào rồi, tình hình ổn chứ…”

“Tự nó phải đối đầu thôi, không thể lúc nào cũng phải là em được…”

“Mong mọi thứ thuận lợi, anh nấu xong đồ ăn rồi, ăn đi vợ…”

“Phải rồi, Idakimatsu…” – Họ ăn bữa tối cùng nhau…

Thực ra là kể từ tối hôm đó, ham muốn của cả hai bắt đầu tăng lên và họ làm chuyện ấy thường xuyên và liên tục hơn, có thể nói là hòa hợp và có lẽ, không thể dứt ra được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.