Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 89




Cuộc sống của Haruka và Takashi đã thay đổi, khi họ về chung một nhà, và tất nhiên Haruka đã thuê tạm một căn hộ tương đối rộng rãi ở Bunkyo, cũng ở Tokyo, sau thời gian chuyển về đấy ở, mọi thứ cũng thay đổi nhiều, họ cũng bàn đến chuyện làm đám cưới và có con, đây là một hôm đi làm bình thường…

“Hôm nay chúng mình đi tàu điện đi…” – Takashi nói…

“Nhưng em có oto mà, em sẽ chở anh đi làm…” – Haruka trả lời.

“Chỗ làm của anh gần ga tàu mà, với cả công ti của Shinji đang cần gấp bản vẽ dự án, nên hôm nay anh mới phải đi, chứ mọi hôm toàn làm ở nhà…”

“Với cả anh đang làm Bento sao, mình mua ngoài cũng được mà”

“Bento đúng nghĩa là phải là đồ nhà làm, mới ngon được…”

“Mà Taka này, buổi trưa em qua chỗ anh, chúng ta ăn trưa được không”

“Được, với cả em cứ cầm tạm hộp Bento đi, nhỡ đâu em có việc bận không qua chỗ anh được thì sao…”

“Em chịu anh đó, Taka-kun” – Haruka mỉm cười …

Sau đó, khi đến chỗ làm, Miyuu Hokagi, em gái Toumai-kun, vừa được cấp chứng chỉ hành nghề luật sư, làm việc trong văn phòng luật của Haruka, lại gần cô. Miyuu ngưỡng mộ khả năng tranh tụng của Haruka mặc dù cô chỉ là luật sư tư vấn, hôm nay cô qua nộp hồ sơ, cô nói

“Haruka-senpai, đống hồ sơ hôm qua em giải quyết xong rồi, may là chủ yếu toàn di chúc, chứ không phải tranh chấp pháp lý, chứ không cũng mệt ghê…”

“Hầu hết chị lo chuyện hầu tòa mà, với cả em kiếm bạn trai đi, mọi người trong cái văn phòng này đều có người yêu rồi đó, mỗi em không có thôi,…” – Haruka nói, cô cắm mặt vào màn hình máy tính…

“Mồ, chị toàn đùa em à, với cả mọi khi em thấy chi có mang bento đâu, sao hôm nay chị lại có vậy ạ, em tò mò đấy, hay bỗng nhiên chị nổi hứng vào bếp ạ ?”

“Chị không có thời gian, cái này là Taka-kun làm cho chị, với cả em nghĩ chị không thể tự làm bento cho mình là sai rồi đó, Miyuu-chan” – Haruka quay ra nhìn Miyuu.

“Senpai có cần thiết phải lạnh lùng thế không ạ, cơ mà Takashi-senpai khéo thật đó, nếu lấy chồng em cũng muốn được lấy một người đảm như anh ấy” – Miyuu nói, Haruka lắc đầu…

“Ở nhà toàn em hoặc mẹ, ngoài ra có Makoto-nee làm bento cho onii-san thôi, chứ anh ấy thì nấu cơm cháo gì, nói thật là em ghen tị với chị đó, Haruka-san” – Miyuu nói thêm.

“Chịu thua em, với cả em lo hộ chị các vụ khác nhé, riêng đối với những vụ liên quan đến gia đình nhà chị, chị sẽ tự xử lý, bảo Makoto-chan là nếu bọn họ đi chơi đâu nhớ cho em đi cùng nhé…”

“Vâng” – Miyuu-chan cụt hứng…

Sau giờ làm của Takashi, Haruka đến công ti của Shinji để gặp anh, hai người họ ăn trưa trên sân thượng tòa nhà… Haruka mở hộp bento mà Takashi làm cho cô ra, cô cứ ngắm hộp bento đó mãi…

“Haru, sao em không ăn đi, kẻo nguội, có vấn đề gì sao”

“À không, hộp bento anh làm cho em đẹp lắm, em rất thích nó”

“Anh vui lắm, chúng ta cùng ăn thôi”…

Takashi còn lấy ra một chiếc hộp riêng, đựng há cảo…

“Thử “ah” cho anh xem” – Takashi đưa miếng há cảo vào miệng Haruka.

“Xấu hổ chết đi được, em tự ăn được mà Taka”

“Không sao mà, cứ nghe anh…”

“Ngon quá, ăn khá vừa miệng, không cần nước chấm cũng rất ngon” – Haruka sau khi ăn xong, nói…

“Đến lượt em, anh cũng “ah” đi” – Haruka nói tiếp…

“Không cần đâu, anh tự ăn được mà” – trong lúc anh đang nói, Haruka cũng kịp đưa miếng há cảo vào miệng anh, nói chung là cả hai đều thích món này…

Buổi tối họ có ăn tối với bố mẹ họ tại một nhà hàng gần công viên Ueno.

Đến khi họ về nhà, trong lúc này, Haruka đang thay đồ, Takashi đi vào phòng, không chú ý lắm nên lúc mở cửa phòng thấy Haruka hoàn toàn khỏa thân, có hơi giật mình, nhưng cô tiếp tục thay đồ và nói…

“Taka-kun làm em giật hết cả mình đó”

Takashi thì có chút đỏ mặt, anh nói…

“Xin lỗi em, anh không chú ý lắm nên trót nhìn thấy hết rồi”

“Hôm nay chúng ta tắm chung nhé, Takashi…”

“Ừm, được mà, đằng nào chúng ta cũng là vợ chồng rồi…”

Họ cùng ngâm mình chung trong bồn tắm, Takashi dường như ngây ngất trước vẻ đẹp của cô…

Taka ôm Haru từ đằng sau, mùi hương từ cơ thể Haruka tỏa ra, dịu dàng và mê hoặc

“Em đẹp quá, cho anh…” – Takashi nói, Haruka hiểu ngay, cô liền quay ra trước mặt anh, hôn anh say đắm… khá lâu.

“Sao em biết anh muốn em làm vậy, anh bất ngờ đó…”

“Làm sao mà em lại không hiểu chồng em được chứ, Takashi” – Haruka nói. Hai cánh tay cô quàng lên cổ anh, họ đang tình tứ với nhau.

“Em là vợ anh mà, thế nào mà không được, anh cứ chạm vào em bao lâu tùy thích…” – cô nựng cằm Takashi, nói thêm.

Sau khi tắm xong, Takashi và Haruka ngồi với nhau một chút rồi ngủ chung với nhau, ôm nhau tới sáng.

Sáng ra Takashi dậy sớm làm bữa sáng…

“Haruka, em dậy hơi muộn đó, biết hôm nay là ngày gì không”

“Em quên mất, hôm nay là ngày em sẽ chuyển văn phòng, đồ ăn xong chưa darling…”

“Ok, đã sẵn sàng…”

“Hôm qua bố mẹ hạ đo ván anh rồi có phải không, thật đúng là không biết lượng sức mình gì cả, đâu phải uống được nhiều là tửu lượng tốt đâu, trụ lại được đến cuối bàn tiệc mới tài”

“Ông già bắt anh uống nhiều quá, cả mẹ nữa, hai người thông đồng với nhau à”

“Bí mật, với cả anh còn công việc của anh nữa đó, đừng quên”

“Anh nhớ rồi mà, nếu có gì cứ gọi anh qua giúp, đừng ngại nhé…”

Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại, từ Hanami.

“Takashi, em có thể găp anh một chút được không…”

Sau bữa sáng, Haruka tới chỗ làm, Takashi gặp Hanami.

“Hanami, lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ”

“Takashi, anh kết hôn với Haruka rồi sao, vậy chúc mừng hai người nhé”

“Anh biết là em vẫn còn giận, vẫn lưu luyến anh, nhưng trái tim thì chỉ có một, anh đã trót dành cho Haruka trước cả khi chúng ta biết đến nhau rồi, xin lỗi em…”

“Em hiểu, anh từng kể cho em, về những lần anh quay lại với chị ta, xong đổ vỡ, động lực nào khiến anh muốn quay lại đến vậy mặc dù anh biết rằng điều đó chỉ càng thêm đau khổ”

“Anh biết chứ, nhưng mà chính anh muốn cảm giác như thế, điều đó khiến anh quý trọng từng phút giây, từng tình cảm mà cả hai dành cho nhau hơn, nhưng cũng đồng thời, anh cũng linh cảm là vòng lặp trên sẽ không xảy ra nữa, kể từ thời điểm này…”

“Tình yêu như kẹo ngọt vậy, một khi nó đã tan hết trong miệng, thì dư vị sẽ vẫn còn mãi, kể cả khi anh nếm những thứ ngọt khác, nó sẽ không còn ngọt được như viên kẹo ban đầu, em nói điều này không phải để trách anh, bởi vì mọi thứ em cũng đã quên hết cả rồi, hạnh phúc nhé, Takashi, chúc may mắn”

“Anh không muốn nói lời tạm biệt, Hana-chan, anh biết chúng ta không còn như xưa nhưng làm ơn, mãi mãi là bạn tốt nhé, anh coi em như em gái của anh vậy, hứa với anh, tìm một người con trai tốt hơn anh nhé” – Takashi nói, anh nắm lấy tay Hanami.

“Ngốc ạ, anh nghĩ em một đi không trở lại như Haruka-san sao, em chỉ đi du lịch và tour lưu diễn thôi mà, em sẽ sớm quay về, khi anh tổ chức đám cưới…

"Ừm, tạm biệt em, chúc em may mắn"

Takashi nói xong, cả hai cùng chia tay nhau và ra về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.