Trong khi đó, Hanami vẫn tiếp tục diễn cho đến thời khắc năm mới diễn ra, rồi sau đó cô nghỉ ngơi và gọi điện cho gia đình Takashi để chúc mừng năm mới, có một điều mà Hanami không ngờ rằng Haruka lại ở bên Takashi, lúc sau đó khi cuộc gọi kết thúc, Hanami buông máy xuống, cười khó hiểu…
“Haruka, thế là tôi thua rồi, chúc mừng chị…”
Sau đó, Hanami tới khách sạn, vào quán bar gọi rất nhiều rượu, cô uống rất nhiều, tiếng nhạc xập xình và mọi thứ diễn ra cũng rất nhanh…
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy tại một khách sạn lạ, lúc trả phòng, cô có hỏi lễ tân về việc tại sao cô lại ở đây…
“Hôm qua có một chàng trai giàu có, đã đưa cô đến đây và thuê phòng cho cô một đêm, sau đó ra về…”
“Vâng, thế cảm ơn chị” – Hanami nói với lễ tân khách sạn…
Về đến nhà, Hanami lại nghĩ lại về Takashi, nhớ những ngày tháng trước đó với anh, và thấy rằng trên thực tế, hai người chỉ có thể là bạn, Hanami ngồi khóc nức nở trên Sofa nhà mình…
Nhưng mà có lẽ, cô ấy cũng sẽ sớm cảm thấy tốt hơn thôi…
Cũng chẳng mấy chốc đã đến giữa mùa xuân, lúc này khung cảnh rất đẹp, hoa anh đào nở rộ, nhiều người tranh thủ ngày nghỉ đi ngắm hoa, khung cảnh mùa xuân ở ngoại ô tương đối thanh bình…
“Người ta nói mùa xuân là mùa của tình yêu, không biết có đúng không Toumai…”
“Mùa nào cũng đẹp và là mùa yêu mà Mako, với cả anh nghĩ nếu như chúng ta có một cậu con trai hay một cô con gái thì sao nhỉ, anh thấy ý tưởng không tồi đó…”
“Anh vội vã quá đấy, nếu thế thì em sẽ không còn được tự do tự tại nữa đâu, phải lo cho con cái, phải sinh một đứa trẻ, dành toàn bộ thời gian cho gia đình, em vẫn cần thời gian để chuẩn bị tinh thần đó, nhưng em sẽ sớm sẵn sàng thôi…”
“Ừm, với cả chúng ta nên sớm chuẩn bị đám cưới thôi, kẻo muộn…”
“Toumai thiệt là, em không thích gấp như vậy đâu…”
“Giỡn chút mà, mọi thứ tùy em thôi, Makoto-chan”…
Còn về Takashi và Haruka, họ đi du lịch ở đảo Okinawa, có thể nói đây không chỉ là một kì du lịch của cả gia đình, nó cũng giường như là tuần trăng mật của chính Haruka và Takashi. Họ bay đến đây bằng chuyên cơ riêng của chủ tịch Hiroshi, mặc dù đã bán, họ vẫn có quyền thuê lại với giá rất rẻ, tất cả là nhờ chủ của chiếc chuyên cơ vốn cũng chịu ơn của chủ tịch và Zentaro-san.
Câu chuyện bắt đầu từ việc Haruka và gia đình Sumimoto, sau khi về đến Tokyo, họ lại phải bay gấp đi Sapporo, đảo Hokkaido, tất cả cũng vì một chuyện…
Takashi mở ngăn tủ ra, thấy phong thư và chùm chìa khóa trong phòng,
Họ bay đến Naha vào buổi chiều, sau khi thuê khách sạn, họ dùng bữa trưa với hải sản, sau đó quay lại khách sạn để nghỉ ngơi, Takashi và bố anh nằm vật vã trên ghế Sofa, trong khi đó Naomi thì mải xem bộ phim ưa thích của mình, Reine-san nghỉ ngơi trong phòng riêng và Haruka thì đang lựa đồ, cô đắn đo xem nếu mặc bộ đồ bơi nào thì Takashi thích hơn, nhưng mà cô cũng bỏ đống đồ đó ra, rồi nằm dài trên giường, cô cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất thoải mái, không phải trong mơ nhưng cũng, rất tuyệt.
“Thôi bỏ đi” – cô tự nhủ.
Buổi chiều hôm đó, cả gia đình ra bãi biển, Naomi cầm theo một trái bóng chuyền, chuẩn bị chơi bóng chuyền bãi biển, điều này khiến Zentaro-san hào hứng, Reine-san thì nằm phơi nắng, Takashi thì cũng vừa mới ra bãi biển, anh nhìn thấy Haruka đang đứng trên bãi cát, nhìn ra biển, cô đội một chiếc mũ rộng vành, mặc bộ bikini trắng và quấn khăn, trông cực kì xinh đẹp, Takashi cảm thấy không tin vào mắt mình.
“Anh chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình màu hồng như thế này, em đẹp quá”
“Đồ ngốc, em không muốn đỏ mặt nữa đâu, cơ mà anh nói thế em thích lắm”
“Anh biết mà, chốc nữa anh phải chụp một bức ảnh gia đình mới được…”
Haruka cầm lấy tay Takashi, cả hai người họ nhìn nhau, Haruka kéo Takashi đi đến chỗ những con sóng, họ nô đùa với nhau, rất vui vẻ, Naomi nói với bố cô, rồi cô cũng chạy tới chỗ hai người họ”
“Onii-chan và Onee-chan chẳng rủ mình gì cả, thiệt tình, bố giữ bóng cho con nhé”
“Bọn trẻ thật là, cơ mà mình cũng ghen tị ghê” – Zentaro-san lắc đầu, rồi ông tới chỗ vợ mình nằm phơi nắng, ông nói thêm.
“Thế này mới là cuộc sống chứ, sóng vỗ rì rào, nằm cạnh vợ, nhìn lũ con chơi đùa với sóng biển, thật an nhàn ghê, phải không bà xã’
“Già rồi có khác, thoa thêm kem chống nắng cho em đi, với cả bọn trẻ vui đùa thế này cũng thích thật, em lại nhớ hồi chúng ta còn trẻ, cũng đã từng thế này”
“Haizz, anh biết rồi mà, thế mấy nữa vợ chồng mình trốn đi đâu đi, bọn trẻ lớn hết rồi mà”
“Chịu anh đó, chờ em lĩnh thưởng đã, rồi vợ chồng mình làm chuyến…”
Buổi tối hôm đó, Takashi đứng ngoài bờ biển, ngắm sao, Haruka tới gần anh, cô nói…
“Anh đang suy nghĩ điều gì sao ?”
“Một vài chuyện của quá khứ thôi, em đừng lo”
“Vậy sao, nếu đó là điều anh muốn, em sẽ không tò mò nữa”
Takashi cứ nhìn mãi lên bầu trời, không hồi âm lại, họ cứ ngắm những vì sao, có vài ngôi sao băng lướt qua, Takashi nói…
“Em có nguyện ước gì không đó, Haru, sao băng kìa”
“Không, ở bên anh mãi mãi là đủ rồi, không cần điều gì khác cả”
“Anh không nghĩ thế, em chắc chắn là còn điều gì đó giấu giếm trong lòng, phải không ?”
“Taka, em…bị anh phát hiện mất rồi, có một điều em thắc mắc ?”
“Em nói đi”
“Tại sao lúc đó, anh lại sẵn sàng lao qua đầu xe tải để cứu em, anh biết là anh không đáng để đánh đổi tất cả mọi thứ vì em, anh suýt chết đó, lúc nhìn thấy anh khi đó, em thực sự, thực sự sợ hãi, em đã mất quá nhiều thứ rồi, em không muốn mất thêm cả anh nữa, vậy nên ?”
“Haruka, đúng là không đáng để làm vậy, nhưng anh sẵn sàng đánh đổi vì người anh yêu, dù chỉ một giây phút, anh không biết có phải từ lòng thương người, hay thực sự anh đã quá yêu em mất rồi, không, cả hai, anh nghĩ điều đó.”
“Nhiều khi anh cảm thấy ám ảnh vì những thứ, anh không thể bảo vệ, những thứ anh đã vuột mất trong quá khứ, kể cả tình bạn của chúng ta, anh cũng không muốn mất em, không muốn mất thêm ai cả, kể cả cho dù mọi thứ có là nguyện cầu hay thỏa hiệp, anh không quan tâm, anh chỉ muốn có em bên mình mãi mãi, anh muốn đem lại hạnh phúc cho em, suốt cuộc đời này…” – Takashi nói thêm.
“Đừng nói những từ ướt át như thế, em không đáng đâu, nhưng em sẽ không xa anh thêm lần nào nữa, em đã hứa rồi, cái tôi cá nhân của em đã thất hứa bao nhiêu lần với anh, em chưa bao giờ tha thứ cho chính mình, nếu không phải trách ông trời vì đã lấy mất những thứ xung quanh mình, em đã có thể, sống như một cô gái như bao người khác, nhưng có anh bên cạnh em, em mãn nguyện rồi”
“Đừng như vậy thêm lần nữa được không, em sẽ ở bên anh và chắc chắn anh được an toàn, em biết bởi vì mình không còn gì nên nhiều khi em sẵn sàng đánh đổi những điều đó, nhưng em đã sai, em không thể và không muốn mất thêm thứ gì nữa, em không muốn những sự hi sinh đó, thành muối bỏ bể”
“Em khờ quá, anh hứa, nhưng hứa với anh cũng như vậy được không”
“Vâng, em hứa” - Haruka và Takashi ôm lấy nhau, cả hai đều tuôn nước mắt…
Đêm hôm đó thật đặc biệt….