Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 85




Sáng hôm sau, ngày cuối cùng của năm, ngày đầu năm mới cũng lại trùng vào đúng ngày sinh nhật của Zentaro-san, Haruka cũng chuẩn bị rất kĩ quà sinh nhật, Naomi thì vào bếp để làm bánh sinh nhật tặng bố, trong khi đó Reine-san mua một chiếc áo sơ-mi và cà vạt mới tặng chồng mình, còn Takashi thì vẫn chưa nghĩ được là nên tặng bố món quà gì cả…

“Bộ dụng cụ Thụy Sĩ thì có rồi, thắt lưng thì có tặng rồi, còn món gì nữa không nhỉ…” – anh nghĩ bụng.

“Phải rồi, mình sẽ tặng bố, một món quà đặc biệt…”

Takashi đến cửa hàng đồ gốm, dùng cọ vẽ viết lời chúc mừng sinh nhật bố thật ý nghĩa, rồi nhờ cửa hàng gốm tráng men và mang chiếc cốc đó về tặng bố…

Buổi sáng, cũng là dịp Shougatsu theo giờ Nhật, lúc này họ đang gọi điện cho toàn bộ những người họ hàng ở Nhật, ăn bánh, xem TV, cũng là ngày nghỉ. Zentaro-san mở mấy chai rượu Whiskey…

“Phần này của Reine-san, của Taka-tan, Haru-chan và mình…”

“Bố, thế con không có phần ạ ?”

“Con chưa đến tuổi được uống rượu, chờ sang năm đi nhé…”

“Bố thật là, thế con lại uống rượu vang vậy…”

“Cạn ly…”

Họ trò chuyện với nhau… Trên bàn ăn bày đủ Osechi và Mochi nướng, thật là một bữa ăn đậm vị năm mới…

“Quên mất, con làm bánh sinh nhật tặng bố, chúc mừng sinh nhật bố…” – Naomi nói.

“Cảm ơn con nhiều lắm… con gái yêu của bố…”

“Đâu có gì đâu ạ, bố thích là con vui rồi ạ…”

“Đây là món quả dành cho anh, chồng yêu ạ, hi vọng anh thích…” – Reine-san tiếp lời.

“Bà xã lúc nào cũng tâm lý với anh hết, anh thích lắm, chốc nữa anh sẽ mặc thử…”

“Đây là món quà con tặng sinh nhật bố, mong bố không chê ạ” – Haruka nói.

“Haru-chan, lần sau con không cần phải tặng thứ gì đắt tiền cho bố cả, chiếc đồng hồ này mắc quá…”

“Vâng, thế con sẽ lưu tâm ạ, con đã bàn bạc chuyện này với Takashi rồi nên bố đừng lo…”

“Vậy sao, thế bố nhắc nhở hai đứa luôn đó, vậy chúng ta…”

“Con còn một món quà nữa, mong bố…”

Takashi lấy ra từ hộp xốp mà chiếc cốc anh đã dành tâm huyết để trang trí, nó ghi:

“Bố tuyệt vời nhất, cảm ơn bố vì tất cả mọi thứ, chúc mừng sinh nhật bố - con trai…”

Takashi lấy chiếc cốc ra, đưa cho bố xem, Zentaro-san có vẻ rất thích nó, nhưng vì bị nung quá lửa nên nó đã nứt đôi khi bố anh đặt lên bàn…

Takashi thì ngỡ ngàng, trong khi đó bố anh thì cười khá thoải mái, nói…

“Đừng buồn, con trai, chiếc cốc đẹp lắm, bố cảm ơn con nhiều, con trai bố, bố sẽ để bút lông của mình vào trong đây…”

Haruka cắn nhẹ và liếm vào tai anh, như muốn chọc làm cho anh vui lên…

“Đau, Haru” – Takashi nhăn mặt…

“Taka ngốc…”

Cả nhà cười rôm rả, trong khi Takashi thì xấu hổ…

Trong lúc đó, Toumai và Makoto đang đi thăm chùa Sensoji, bây giờ là đúng 12h đêm tại Tokyo, ngôi chùa gióng lên tiếng chuông , những loạt pháo hoa từ cầu Cầu vồng phía bên kia thành phố, báo hiệu năm mới đã điểm, mọi người đều chúc mừng năm mới nhau, không phân biệt người lạ hay quen…

“Makoto-chan, em đang cầu nguyện điều gì vậy…”

“Em mong cho gia đình mình năm mới thêm sức khỏe, đạt thêm thành công, tình cảm chúng ta ngày càng bền lâu và…”

“Anh cũng cầu nguyện như thế, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao ?, nói em biết được không…”

“Anh đang nghĩ nếu anh và em, chúng ta cùng…”

“Anh biết là còn quá sớm để nói điều đó không Toumai…”

“Ừm, anh…”

“Thế anh có thực sự yêu em không ?”

“Em biết câu trả lời mà…”

“Em không biết, anh nói đi…”

“Anh nghĩ là anh cũng nên hỏi lại em câu đó, anh sẽ không bao giờ lấy người con gái mà anh không yêu đâu, nhưng mà nếu đã yêu thì tại sao phải quan tâm đến lý do gì chứ, phải không…”

“Câu trả lời hay đó, Toumai” – Makoto nói, họ cầm tay nhau một lúc lâu…

Toumai lấy ra một chiếc hộp trong túi áo, có chứa nhẫn, rồi cúi xuống, nói…

“Mako-chan, anh muốn hỏi em một câu thôi…”

“Vâng, anh cứ nói…”

“Em có sẵn sàng cùng anh bỏ hết tất cả mọi thứ, cùng anh đi trên mọi con đường trong suốt cuộc đời này không, và chốt lại, làm vợ anh nhé ?”

Đám đông ngạc nhiên, tất cả mọi người đều hiếu kì vây xung quanh, Makoto vô cùng bất ngờ, cô suy nghĩ một hồi lâu và…

“Anh đừng làm như thế, em biết cuộc nói chuyện giữa bố anh và em, em không muốn anh phải từ bỏ tất cả thứ gì cả, em xin lỗi”

Đây có phải lời từ chối không ?, chẳng ai biết, nhưng mà sau đó Makoto bật khóc và chạy đi, Toumai bị shock trước câu nói của Makoto, nhưng rồi anh chạy theo cô, đến khi bắt được cô, anh nói…

“Anh muốn một câu trả lời rõ ràng hơn, xin em đấy Makoto, anh không phải là người có thể hái sao trên trời, hay làm một điều gì lớn lao cả, anh chỉ là anh thôi, nhưng anh cần em, em là người duy nhất mà anh yêu, kể cả cho dù điều gì sảy ra đi chăng nữa, xa xôi cách trở bao nhiêu, thì chúng ta…”

“Em hiểu rồi mà, anh muốn em đổi ý sao ?, anh suýt nữa đã thành công rồi đó…”

“Vậy tức là chúng ta…”

“Ngốc ạ, em đồng ý…”

Toumai có một pha thóp tim để đời, nhưng mà hành động trên đủ chứng minh đơn giản đối với quyết tâm của anh, làm Makoto suy nghĩ lại nhanh chóng, anh đeo chiếc nhẫn lên tay cô và cả hai cùng hôn nhau…

Còn về Shinji và gia đình anh ở Anh Quốc, họ đang chờ thời khắc đếm ngược trên cầu Millennium ở London, sau đó là một màn trình diễn pháo hoa mãn nhãn, nơi họ đứng rất đông người, nhưng mà cả ba người họ cùng ở bên nhau, chúc mừng một năm mới may mắn hơn tới với gia đình của họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.