Takashi đang làm việc, Haruka lại gần anh với 2 cốc Café…
“Haru, cảm ơn em nhiều” – Takashi nói.
“Ừm, mà này Taka, em muốn hỏi.”
“Có chuyện gì vậy Haru…”
“Sắp đến sinh nhật bố, em có một chiếc đồng hồ, hiệu Panerai, anh thấy thế nào…”
“Cảm ơn em nhiều, Haru, nhưng em không cần thiết phải tặng bố một món quà đắt tiền như thế đâu, hiện giờ chúng ta đang rất khó khăn mà, bố không thích như thế.”
“Em hiểu, không sao đâu, mà anh còn giữ chiếc đồng hồ em mua tặng anh không…”
“Có, chiếc đồng hồ Bell & Ross đó hả, anh luôn để cẩn thận trong túi, đây này”
Takashi lấy trong túi xách cuả mình, đưa cho Haruka, chiếc đồng hồ vẫn còn mới như khi vừa bóc hộp, rõ ràng là Takashi giữ gìn nó rất cẩn thận.
“Anh nhớ không lầm em từng nói với anh giá đồng hồ này có 200.000 Yen, đồ đã qua sử dụng, thế là đắt quá đó.” - Takashi nhớ khá kĩ.
“Vâng, thế em muốn xin lỗi anh, bởi vì giá của có thực ra là hơn nửa triệu Yen, em mua nó từ một người bạn, cô ấy muốn bán chiếc đồng hồ ấy đi vì ngay khi định tặng nó, cô ấy lại chia tay bạn trai của mình…”
“Không sao đâu, Haruka, nhưng mà là ai cơ…”
“Quản gia của chú Hiroshi…” – Haruka nói…
“Vậy sao, vậy cái đồng hồ Panerai này là thứ hai sao ?”
“Đúng vậy, tất cả đều đã bóc hộp, không thể trả về boutique nữa…”
Takashi thở dài, rồi gật đầu một cái…
“Thế anh hiểu rồi, sau dịp năm mới là sinh nhật bố, chúng ta sẽ tặng bố chiếc đồng hồ này. Nhưng có một điều anh không hiểu là tại sao cô ấy lại chia tay anh ta”
“À, bạn trai của cô ấy là thuyền trưởng của các du thuyền sang trọng, anh ta thích những chiếc đồng hồ của thợ lặn…”
“Ừm, anh chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì hết đâu, mà giá của chiếc đồng hồ em tặng bố là…”
“Trong khoảng 2 triệu Yen, vậy thôi…”
Haruka không nói gì thêm, cô uống cốc café của mình, Takashi thực sự kinh ngạc.
“Anh bỗng nhiên nhớ lại được một chuyện, không biết…”
“Làm sao cơ, Taka…”
“À không, chỉ là…”
“Mà này Taka, tay anh…” – Haruka nói, Takashi mới nhận ra anh đang chạm tay vào ngực Haruka ))
“À, xin lỗi em, Haru”
“Thế rốt cục là có chuyện gì sao ?”
“À không, thôi vậy…”
Sau đó họ đi ngủ.
Còn Toumai sau khi đưa Makoto về tới nhà, anh lái xe đến tiệm rửa xe gần nhà, vì là tiệm của người quen trong gia đình nên Toumai cũng được mượn đồ để tự chăm sóc xe của mình cũng như tự rửa mà không mất phí, lần này trong khi đang đợi chiếc Audi của Makoto cho mượn được rửa xong, Shinji gặp Hanami, cô ấy tự lái chiếc Mazda mui trần của mình đến tiệm rửa xe…
“Chào buổi chiều, Toumai-senpai, em không nghĩ là gặp được anh ở đây đó” – Hanami nói, cô vừa xuống xe và đóng cửa xe lại, Toumai thấy thế cũng trả lời lại.
“Chào em, Hanami-chan, xe đẹp đấy, lâu không gặp…”
“Anh quá khen rồi ạ, anh mới mua xe mới sao, chiếc xe trông có vẻ đắt tiền…”
“À, đây là xe của Mako-chan, cô ấy cho anh mượn…”
“Vâng, mà anh với chị ấy dạo này như thế nào ạ, hai người có dự định gì trong tương lai không ?”
“Bọn anh vẫn vậy, chưa biết tình hình tiếp theo như thế nào nhưng mà anh thực sự yêu Makoto, cô ấy là một cô gái tốt, tinh tế cũng như giỏi giang, nhiều khi anh sợ không theo kịp nhưng có vẻ, anh đã lo quá…”
“Có gì phải lo đâu anh, hai người tiến triển với nhau tốt rồi thì có gì phải sợ nữa đâu ạ, phụ huynh bật đèn xanh nữa thì chuyện gì cũng như ý. Chẳng như em, lịch lưu diễn dày đặc, nhiều khi sợ không có thời gian để yêu nữa, nói là tiêu chuẩn của em cao nhưng thực tế cũng bình thường thôi ạ, em thích một chàng trai đơn giản, hiền lành cũng như phải có chí hướng, và thực sự yêu em, chứ không phải đống hàng hiệu em mặc trên người lúc ra ngoài đường, em thực sự không thích phô trương chút nào…”
“Ô kìa Hana-chan, em từng nói thích làm ca sĩ mà, tại sao lại không thích nổi tiếng, chẳng lẽ…”
“Em thấy nổi tiếng áp lực lắm anh, nhiều khi ra đường ai cũng săn đón, ai cũng chú ý đến em, em thực sự cảm thấy không thoải mái chút nào, đôi khi em thích một ai đó có thể lắng nghe em và cho em lời khuyên như bố mẹ của em, tiếc là…”
“Không sao cả, có thể rất khó để cho người khác lời khuyên, nhưng mà có vấn đề gì cứ nói với anh và Mako-chan, chúng ta có thể giúp em, mọi chuyện đều có thể giải quyết được mà…”
“Cảm ơn anh, em nghe như vậy trong lòng rất vui và yên tâm rồi, em sẽ cố gắng…” – Hanami hứng khởi nói, bỗng nhiên có một cô gái lạ tới gần và cầm theo cuốn sổ tay, cô nói.
“Chị có phải là ca sĩ Kobuichi Hanami không ạ, nếu đúng thì chị có thể cho em chữ kí của chị không ạ, em là người hâm mộ của chị ạ, hi vọng chị không thấy phiền…”
“Không sao đâu… của em đây này, thực ra tên họ của chị là Kobiichi, mà em tên là gì, chị muốn hỏi...”
“Dạ, tên em là Marie Andrews, nhưng chị cứ gọi em là Miku-chan thôi à, em thích cái tên tiếng Nhật của mình hơn, na ná nhân vật Hatsune Miku trên mạng đó ạ…”
“Vậy sao, nghe hay thiệt đó, nếu em muốn chúng ta có thể chia sẻ thông tin liên lạc với nhau, em thấy sao?” – Hanami có vẻ hứng thú, sau khi cả hai chia sẻ địa chỉ email và số liên lạc, cô gái nói.
“Vâng, thế em cảm ơn chị ạ, hẹn chị khi khác được không ạ, đến giờ em phải về rồi, tạm biệt chị”
“Ừm, chào em, hẹn sớm gặp lại…” – Hanami nói.
Cô gái đó lại chính là con gái của Touka-san và chồng mình, Sir David Andrews, có lẽ đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, nhưng mọi khi, trong các chuyến đi đều gặp Takashi và Haruka, nhưng không tương tác nhiều lắm…
Còn về Shinji và gia đình mình, hôm nay phu nhân Agnes và con gái Amber tới thăm gia đình anh, người mở cửa cho họ không ai khác chính là anh, trong khi đó, phu nhân Chifuyu và Cecilia ở sẵn trong phòng khách.
“Shin-chan, con mở cửa cho khách được không, chốc nữa mẹ mới ra được…”
Chifuyu-san đang chuẩn bị vài món đồ, Cecilia đang dọn dẹp một số thứ…
“Hello, lâu không gặp cháu, Shinji, dạo này cháu thế nào”
“Cháu vẫn ổn ạ, mẹ và em gái cháu đang ở trong nhà, mời hai người vào…”
“Lâu rồi không gặp, Agnes, tối nay ăn tối tại gia đình tôi nhé, tôi có món này mới lắm đó…” – Chifuyu-san nói ngay khi phu nhân Agnes mới bước vào phòng khách…”
“Ừm, thế cảm ơn chị, dù sao hai gia đình chúng ta cũng nên giao tiêp với nhau nhiều hơn, sắp tới chồng tôi về Anh Quốc nên chúng ta nên làm gì đó thường xuyên hơn, ăn tối với nhau chẳng hạn…”
“Ừm, phải rồi, thế dạo này chị thế nào, với cả ngay ngày mai là năm mới rồi, tối mai chúng ta nên tới cầu Millenium ngắm pháo hoa, sẽ không phải ý tồi đâu…”
“Ý hay đó, hi vọng thời tiết ủng hộ, cảm ơn vì lời mời, Chifuyu.” – phu nhân Agnes nói, họ còn trò chuyện với nhau một lúc lâu, Cecilia và Amber thì mải mê nói chuyện với nhau về những anh chàng nổi tiếng trên mạng, còn Shinji thì đang rót trà tiếp khách…”
Lúc sau, khi đang ăn tối…
“Đi Iceland, Rekjavik có được không ạ…” – Amber bỗng nhiên này ra ý tưởng…
“Mùa hè năm nay, không phải ý tồi đâu Agnes”
“Ý hay đó, tôi sẽ cân nhắc.”
Sau bữa tối, họ còn trò chuyện với nhau một lúc lâu ở phòng khách rồi mới ra về…