Shinji đang ngồi trước màn hình máy vi tính, anh đang chat với một người bạn qua mạng, có thể là tình cờ hay sắp đặt, người đằng sau màn hình kia lại chính là Andrea Mori…
“Rất vui vì đã gặp được cậu, đây là lần thứ 2 chúng ta gặp nhau, tôi nghĩ chúng ta nên…”
“Không sao, nhưng cuộc chat này không cho phép tiết lộ thông tin cá nhân, chúng ta chỉ nên dùng nickname, sẽ ổn hơn, nếu cần chúng ta có thể tiến hành một cuộc gọi video sau này nếu có thể”
“Phải rồi, cậu đến từ đâu ?”
“Tôi đến từ New Jersey, còn cậu.”
“Tôi đến từ Tokyo, nhưng bây giờ tôi đang ở London”
“Đi du lịch sao ?, thế chuyến đi thế nào…”
“Tôi có tiện tới Frankfurt một chút, định sẽ ở lại lâu hơn nhưng gia đình tôi ở London nên tôi quyết định tới đó càng sớm càng tốt…”
“Vậy sao, thế cậu có chơi thể thao không ?”
“Không nhiều lắm, tôi cũng từng tập Golf, Tennis nhưng không hiệu quả lắm, tôi thích Hockey hơn…”
“Đó có phải môn thể thao dành cho giới thượng lưu đâu, nếu không thích Polo có thể cá cược đua ngựa, nếu muốn hiểu về giới thượng lưu, thì cậu nên nghĩ thực dụng một chút, tôi không nghĩ là cậu lại thích một môn đối kháng mạnh như thế đâu…”
“Có sao đâu mà, kể cả cho dù giàu đến mấy thì ở nhà cỡ 3LDK hay mặc quần áo rẻ tiền có sao đâu, miễn là họ thấy thích thôi mà, gia đình tôi ngoại trừ những dịp đặc biệt thường hiếm khi sử dụng đồ đắt tiền, tôi chỉ mặc đồ Uniqlo, đi một đôi giày Mizuno nội địa, hôm nào trang trọng lắm mới đi Dr Martens…”
“Chán phèo, tôi sưu tầm Sneaker, mặc đồ của Supreme và Hermes,… nếu nói tôi là yêu nữ hàng hiệu cũng không sai, nhưng mà mua cho mình thôi mà, cần gì phải tiết kiệm như thế… nếu không muốn nói thậm chí tôi còn dư tiền cho cún cưng đi spa…”
“Có vẻ cậu rất giàu, tôi ngạc nhiên đó, nhưng mà lấy đâu ra nhiều tiền để mua được những thứ xa xỉ đến vậy, tôi không có tiền tiêu vặt, bố mẹ tôi sẽ dẫn tôi đi mua đồ tại các cửa hàng không phải là đồ cao cấp với số lượng quần áo quy định, cũng như nếu muốn có khoản tiêu riêng thì phải tự kiếm, bây giờ đã lớn thì ngoài tự chủ mọi thứ, tôi cũng trở thành người lao động trong nhà ngoài bố mẹ tôi…”
“Tôi thì lại được chu cấp tới hàng ngàn dollar, tới Beverly Hills và Dubai,… tưởng rằng không còn gì sướng hơn trên đời cho tới khi bố mẹ tôi từ chối việc tôi mua một chiếc Hypercar riêng cho mình, họ thật keo kiệt…” – Andrea than phiền…
“Có vẻ tôi còn may mắn chán, không phải lo nghĩ đến chuyện mua những thứ này…”
“Điều gì khiến cậu nghĩ rằng mình may mắn hơn tất cả những đứa trẻ nhà giàu còn lại, tôi tò mò đó”
“Tôi nghĩ rằng là tôi không phải phụ thuộc vào cha mẹ mình, tôi có thể tự kiếm tiền đề mua một chiếc đồng hồ G-Shock, chứ không phải là mua một chiếc Richard Mille bằng tiền của bố mẹ tôi, mặc dù ông già đã đeo đủ các loại đồng hồ có giá bằng cả căn nhà ở Tokyo, tôi cũng không quan tâm lắm…”
“Vậy sao, bố cậu là người thế nào, tôi tò mò đấy, bố mẹ tôi đối với tôi, họ không khác gì những cái máy in tiền cả, chỉ có đi làm và đi làm thôi, cậu có thể dùng từ “Siêu giàu” với gia đình nhà tôi cũng được đó.”
“Bố tôi sao, ông già đi tù vì tội thao túng tiền tệ, nhưng mà cũng nhanh thôi, tòa nói bố tôi cũng có thể được giảm án và ra tù sớm, tôi cũng không quan tâm lắm nhưng sau lần này thì nhà tôi nghèo thật, để gây dựng cơ đồ lại, chị họ đã cầm cố tài sản của chị cho tôi vay tiền khởi nghiệp lại, kể ra cũng nhiều vấn đề…”
“Cậu có thể đừng nói về chuyện này nữa không, tôi thấy mình thật tội lỗi…”
“Vậy sao, thế cậu thích nói về vấn đề gì, thú cưng hay…”
“Tranh của Levitan và Van Gogh có được không…”
“Được chứ, nếu cậu muốn” – Shinji nói.
Trong lúc đó, phu nhân Chifuyu muốn nói chuyện với Cecilia…
“Mẹ không nghĩ mọi chuyện lại ra nông nỗi như thế này, thôi thì chỉ biết dựa vào anh trai con thôi.”
“Mẹ đừng lo, con cũng lớn rồi mà, có chuyện gì con sẽ giúp mẹ, mọi việc phải yên tâm thì mới tính đến chuyện đi kiếm tiền, phải chứ mẹ…”
“Mẹ hiểu mà, cảm ơn con, mấy nữa hai đứa có gia đình riêng rồi, mẹ cũng vui, mà bố cũng còn một năm thụ án nữa thôi, mấy nữa bố ra rồi thì mấy đứa nhớ…”
“Con hiểu rồi mà, mẹ cứ yên tâm đi ạ…” – Cecilia trấn an…
“Với cả cũng sắp năm mới rồi, tối mai ba mẹ con ta ra cầu Millennium ngắm pháo hoa được không, mẹ sẽ viết thư cho bố, với cả còn dịp Oshogatsu nữa…”
“Vâng, mẹ cứ yên tâm ạ, có gì thì con với Shinji-niisan sẽ giúp mẹ, mẹ không cần phải lo đâu ạ”
“Mẹ thật hạnh phúc khi có được những đứa con như con và Shinji, mẹ vui lắm…”
Phu nhân Chifuyu còn nói chuyện với con gái mình một lúc lâu nữa mới đi ngủ…
Quay trở lại Takashi và Haruka, sáng hôm sau, tại Philadelphia tuyết đã tan nhưng trời vẫn khá lạnh, hôm đó là ngày 30, có một chiếc xe Tesla hai cửa dừng trước nhà họ, Takashi đi ra ngoài thì thấy có một cô gái lạ bước xuống xe, không ai khác chính là Andrea…
“Chào mừng em đã tới nhà” – Takashi nói, nhưng Andrea tỏ vẻ kiêu ngạo, cô ta hỏi.
“Haruka có ở nhà không, tôi muốn gặp chị ta…” – Andrea nói.
“Em tìm tôi có việc gì ?” – Haruka bước ra từ cửa, cô trả lời.
Andrea quay mặt về phía Haruka, thay đổi ngay sắc mặt, cô nói…
“Tình yêu của em, em nhớ chị lắm, hôm nào chị qua nhà em chơi nhé…” – Andrea vui vẻ tới ôm Haruka.
“Sao cũng được” – Haruka trả lời lấy lệ…
“Taka-nii, Haru-nee, ai vậy ?” – Naomi ra ngoài cửa hỏi…
“À…” – Haruka ậm ừ, và Takashi chen ngang vào.
“Đây là đệ tử của Haru-chan ấy mà, cô ấy đến thăm, không có gì đâu…”
“Vậy hả, chào chị, mời chị và mọi người vào nhà…”
“Ôi, đó là em gái của chị Haru phải không, em học MIT đúng không, sang năm em có định lấy bằng MBA không hay như thế nào, chị tò mò lắm đó…”
“Thực ra, đó là em gái của…” – Takashi định nói thêm thì Haruka lấy ngón trỏ đặt trước miệng Takashi và lắc đầu, ra hiệu bằng mắt, Takashi phải nói lại…
“À đúng rồi, em gái của Haru, đang học Đại học Rochester đó, cô bé cũng còn vài năm nữa là đủ tuổi học MBA rồi…”
“Thế đúng rồi, chúng ta cùng vào nhà nhé em…”
“Vâng ạ” – Naomi cười trừ, còn Haruka và Takashi nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra…
Trong phòng khách, Reine-san niềm nở đón tiếp Andrea.
“Chào mừng cháu đến nhà chúng ta, lâu lắm mới thấy bạn của Haru-chan và Taka-kun đến nhà chơi đó, cháu có thể đến lúc nào tùy thích cũng được, Takashi, mời bạn của mấy đứa dùng trà đi…”
Takashi rót trà, trong khi đó Reine-san hỏi thêm…
“Gia đình cháu thế nào, công việc ổn chứ cháu”
“Vâng, cháu chuẩn bị lấy bằng rồi ạ, cháu đang cân nhắc thêm có cần học cao hơn để lấy bằng MBA không nữa ạ, bố mẹ cháu họ rất tốt và chiều chuộng cháu, mỗi tội họ đi làm suốt ngày thôi ạ…”
Cả hai người họ vẫn tiếp tục trò chuyện, Naomi ra hiệu cho Takashi dừng lại để cô thay thế vai trò tiếp khách của anh trai mình, Haruka không biểu hiện gì nhưng trong lòng cảm thấy khá phiền, cô im lặng lắng nghe, còn Takashi nói…
“Mẹ ơi, con ra giúp bố chút việc, mọi người ở đây cứ tiếp tục đi ạ…”
“Ừ, con cứ ra giúp bố đi, không có gì đâu” – Reine-san nói, Andrea có vẻ hả hê…
Họ cứ nói chuyện một lúc lâu, Haruka cũng có nói vài câu nhưng không nhiều…
Xong lúc tiễn khách về, Haruka kéo Takashi và Naomi lại, cô nói…
“Lần sau nếu hai người thấy Andrea, em muốn hai người nói em đi vắng, thế thôi…”
“Onee-chama, Onii-chan, thế rốt cục cô ấy là ai cả, với cả em thấy chị có vẻ…” – Naomi thắc mắc.
“Naomi-chan, chuyện hôm nay dừng ở đây thôi, có gì Haruka sẽ nói sau, vậy đi” – Takashi chốt lại.
“Vâng ạ..” – Naomi nói, mặc dù vẫn còn chút thắc mắc.
Còn về chuyện của Toumai và Makoto, họ đi trên xe oto, cả hai người không nói gì, lát sau cô hỏi…
“Toumai-kun, em muốn hỏi anh thật lòng…”
“Sao vậy, Mako-chan”
“Anh có thật sự yêu em không ?”
“À, tất nhiên là có chứ, đương nhiên rồi…”
“Em có một chút gì đó, bất an, có phải bố em đã làm gì anh không ?”
“À không, không đâu, anh thề, nhưng tại sao em lại nghĩ thế…”
“Anh tin rằng bố em đang làm khó anh, anh cứ nói đi không sao đâu”
“Không, không có gì cả, em cứ yên tâm…”
“Anh chắc chứ, Toumai”
“Chắc chắn mà, Mako”
“Mà dịp Oshogatsu chúng ta đi chùa cầu an nhé, Toumai-kun…”
“Ừ, chúng ta sẽ đi, chắc chắn sẽ đi…”
Họ còn nói chuyện với nhau trên xe thêm một lúc nữa…