Haruka hồi tưởng lại hồi còn bé, trước vài giờ trước vụ tai nạn thảm khốc đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ cô, hôm đó cô mặc một chiếc váy trắng, ôm con gấu bông của Takashi. Vừa ngủ được một lúc, cô tỉnh dậy, đi ra phòng khách với con gấu bông, cô dụi mắt, hỏi bố mẹ mình.
“Bố mẹ đi đâu thế ạ, cũng đã quá khuya rồi đó ạ ?”
“Bố mẹ có chút việc gấp, con gái, con cứ ngủ tiếp đi, lát nữa bố mẹ sẽ về…”
Bố mẹ của Haruka có vẻ khá vội vàng, chẳng ai nghĩ rằng đó là lần cuối cùng cô gặp họ, sau khi nghe tin họ mất, cô tự giam mình trong phòng đến hơn tuần, đến ngày diễn ra đám tang của bố mẹ Haruka, cô không còn khóc nữa, cũng không nói gì, vì những gì đau khổ cũng đã xảy ra rồi, lúc này Takashi đến gặp cô, anh nói.
“Haruka, cầu mong cho bố mẹ cậu yên nghỉ trên thiên đàng, mình khá lo cho cậu đó, dạo này không thấy cậu đâu cả, mình cũng có hơi lo lắng chút, nhưng giờ thấy cậu ở đây rồi, mình an tâm lắm”
Haruka không nói gì…
“Nghe này, có gì chúng ta có thể chia sẻ được không, mình sẽ luôn lắng nghe cậu, Haru-san”
“Cậu không thể hiểu nổi đâu, đừng cố…”
“Mình có thể hiểu được mà, hãy tin mình…”
“Tôi muốn được ở bên bố mẹ tôi, nếu không có họ, tôi cũng chẳng còn ai có thể tựa vào, tôi cũng muốn nếu được, có thể đi theo họ, cậu thấy sao…”
“Mình nghĩ là không thể đâu, Haru, họ không thể trở lại được nữa, cậu phải tiếp tục sống mà không có họ, nếu cần gì, mình có thể giúp cậu, được chứ bạn thân…”
“Đừng nói dối nữa, cậu không hề hiểu gì hết…”
Trong giây phút đó, Haruka gạt tình bạn của họ ra, khiến Takashi hụt hẫng vô cùng, điều này khiến anh ám ảnh một thời gian sau đó, những gì xảy ra sau đó là rạn nứt tình cảm của họ.
Hiện tại, Haruka vẫn đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn một thứ gì đó… Takashi nhìn thấy thế, định lại gần, nhưng bố anh bảo…
“Takashi, bố nhờ mày một việc được không con trai ?”
“Sao thế ạ…”
“Chẳng là, bố muốn hỏi về chuyện của hai đứa đó, những chuyện cũ đừng nên nhớ lại nữa, chỉ càng thêm đau đầu mà thôi, nhưng bố cũng muốn biết tại sao hai đứa lại xảy ra xích mích, nếu cãi nhau thì hay giải quyết êm đẹp, đừng làm khổ nhau như thời gian trước đó, bố mẹ cũng không vui đâu…”
“Vâng, con hiểu rồi, con sẽ kể cho bố sau, giờ con còn việc riêng của mình…” – Takashi nói.
Takashi quyết định ra ngoài, đi bộ được một lúc thì có một kẻ mặc một chiếc áo hoodie, trùm kín mít chạy qua, cả hai va vào nhau, trong lúc Takashi không để ý, kẻ đó lấy mất chiếc điện thoại của anh, nhận ra mình bị cướp điện thoại, anh liền chạy đuổi theo…
Tên trộm chạy khá nhanh, chạy qua hàng dài những cửa hàng ngoài mặt phố, rồi chạy vào một tòa nhà lớn, Takashi cũng đuổi theo vào tận tòa nhà đó, đi vào sâu trong tòa nhà, đó là một tòa nhà triển lãm lớn, bên trong là triển lãm oto với hàng dài xe cơ bắp Mỹ, xe độ như Nissan GTR, phụ tùng độ xe…, nhưng cái đáng sợ hơn là trong đó có rất nhiều người có cách ăn vận giống hệt kẻ đó…
“Bực thật, mình để lạc mất kẻ đó, lại còn mất toi điện thoại nữa chứ.”
Còn tên trộm kia cắt đuôi được Takashi, giở điện thoại ra kiểm tra danh bạ điện thoại, mọi thứ đều bị lục tung ra, Takashi thấy từ xa, ngờ ngợ chính là chiếc điện thoại của mình trên tay một người lạ, anh lại đuổi theo, tên trộm kia cũng phát giác, bỏ chạy…
Cuối cùng khi ra khỏi phòng triển lãm, tên trộm chạy vào ngõ cụt, Takashi nói to…
“Nếu không muốn dùng biện pháp mạnh, thì trả ngay cái điện thoại đây, tao sẽ đếm từ một đến ba…”
Tên trộm có vẻ hoang mang lo sợ, nhưng thủ sẵn hung khí trong người, bằng một đòn Judo rất gọn, Takashi đã khiến cho tên trộm ngã ngay lập tức, không thể bật dậy, Takashi bỏ lớp trùm kín mít của tên trộm ra, anh ngạc nhiên…
“Con gái!, chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình vậy ?’ – Anh tự nhủ…
“Bỏ ra, đồ biến thái” – cô gái đó nói bẳng tiếng Anh với giọng rất Nhật Bản ?”
“Tại sao cô lại lấy điện thoại của tôi ?” – Takashi lớn tiếng.
“Tại sao ư ?, Anh đang cầm điện thoại của tôi thì đúng hơn đó…”
“Đừng có dùng cái bài cũ rích này với tôi, hôm nay cô không thoát được đâu…”
Cô gái đó lè lưỡi ra, tỏ vẻ khiêu khích, rồi lại chạy về phía trước, nhưng lại va vào một người khác…
“Haruka, sao em lại ở đây, anh tưởng” – Takashi ngạc nhiên nói.
Haruka đã chặn đứng lại cô gái ấy, cô ta nói…
“Đau, bỏ ra, tại sao cô lại làm thế, đồ quá đáng…”
“Nếu không muốn bọn này dẫn tới chỗ Police, thì khai ra mau động cơ đi em gái…” – Haruka lạnh lùng nói..
“Thôi được rồi, tôi xin thua, tôi sẽ khai ra, chị bỏ tôi ra có được không, tôi thề…”
Cuối cùng Haruka cũng đã khiến cô gái đó quy phục, cô ta lúc đấy khai ra… Takashi ngạc nhiên, anh nói.
“Ôi trời, cô em là rich kid mà tại sao lại đi làm mấy trò mèo này ?, không còn việc gì để làm nữa sao…”
“Andrea, về xin lỗi bố mẹ đi, còn có cơ hội đó” – Haruka nói, cô chỉ tay lên trán mình…”
“Nee-san, chị giúp em một việc có được không…”
“Tại sao em nghĩ chị có thể giúp được ?, với cả em cũng lớn rồi, những chuyện cần nói sẽ không phải nói lại nữa, sẽ thành thừa, thế nhé”
“Takashi này, lần sau không cần nói thêm gì nữa, anh nói chỉ càng thừa mà thôi, đưa cô ấy về nhà đi, những chuyện còn lại nếu còn thắc mắc gì, em sẽ giải quyết…”
“Thôi được rồi, em lúc nào cũng lạnh lùng…” – Takashi nói.
Cô gái ấy là Andrea Mori, con của một gia đình Mỹ gốc Nhật giàu có, theo đạo Cơ Đốc, vì cãi nhau với bố mẹ nên cô bỏ ra khỏi nhà, túng quá mới quyết định làm liều như vậy…
Takashi chở cô gái ấy về, trên đường về cả ha chẳng nói gì với nhau cả, Takashi ngờ ngợ nói…
“Nghe này, tôi không giận em đâu, em đừng nghĩ là tôi ghét bỏ em, có chuyện gì thì…”
Cô ấy vẫn im lặng…
Sau khi đưa cô gái ấy về đến nhà, Takashi nhận được cuộc gọi từ Haruka…
“Taka, nếu mọi chuyện xong rồi thì đừng nghĩ lại nữa, thế thôi, có gì chốc nữa về em nói sau” – Haruka nói.
“Ừm, thế anh về ngay đây, đợi anh một chút…”
Về đến nhà, bố mẹ của Takashi cũng mới vừa đi mua sắm về, dịp năm mới cũng đã đến rất gần rồi, vừa về đến nơi, Takashi tới chỗ oto của bố anh đề lấy những món đồ trong cốp xe vào trong nhà, sau khi làm xong, Takashi vào bếp và trông thấy Haruka, cô đang làm một vài món ăn…
“Món Cajun sao ?, anh tò mò đấy…”
“Không phải, cứ nếm thử khắc biết”
“Súp kem nấm sao ?, em giỏi ghê đấy…”
Haruka đưa một thìa súp lên miệng Takashi, cô thổi cho bớt nóng…
“Cẩn thận, kẻo nóng đó…”
“A… phỏng lưỡi rồi, nhưng mà ngon thật đó…”
Haruka không nói gì thêm, nhưng nở một nụ cười duyên dáng…