Quay trở lại Takashi, lúc này anh đang hút bụi trong xe hơi, Haruka vừa lái xe về, cô xuống xe, nói với Naomi.
“Nao-chan, em mang đồ vào cho mẹ được không, chị có chút việc…”
“Vâng, onee-san” – Naomi nói.
Trong khi Naomi đang lấy đồ từ cốp xe để mang vào nhà, Haruka lại gần chỗ Takashi, cô nói.
“Taka, có một chuyện em muốn nói.”
Takashi dừng lại công việc đang làm của mình, anh quay ra đằng sau, và…
“Dậy đi, Taka-tan, lại ngủ quên mất rồi, hôm qua ngủ muộn quá sao ?” – Zentaro-san nói…
Takashi ngủ quên ở ghế sau của oto…
“Con quên béng mất, con đang dọn dở, để con dọn nốt, Nao-chan và Haruka về chưa ạ ?”
“Hai đứa nó chưa về đâu, dọn tiếp đi, đừng để đầu óc ở trên mây nữa…” – ông nói xong rồi rời đi.
“Haizz, dọn tiếp thôi…”
Takashi quay ra đằng sau và thấy Haruka ở trước mặt mình, anh giật bắn mình nhưng…
“Anh ngủ hơi lâu rồi đó…” – Haruka nói,
“Tưởng em và Nao-chan chưa về chứ, hai người về từ lúc nào vậy ?”
“Vài phút trước”
“Anh nghĩ có lẽ mình nên đi vào nhà, mà em có chuyện gì muốn nói, phải không ?”
“Đúng vậy, em muốn chúng ta sau dịp này đi Santa Cruz được không, chỉ hai chúng ta thôi…”
“Được mà, với lại anh nghĩ mình nên đặt vé máy bay luôn nếu có thể, đằng nào thì sau năm mới mọi người cũng đi làm trở lại, sẽ thuận tiện hơn.”
“Thế em sẽ chuẩn bị mọi thứ, chúng ta sẽ bay sau dịp nghỉ lễ, vậy đi…” – Haruka không nói gì thêm.
Trong lúc này, Naomi đang giúp mẹ mình chuẩn bị những món ăn dịp năm mới, Zentaro-san vẫn lúi húi trong Garage, Takashi và Haruka cũng đang làm việc…
Nói đến chuyện của Shinji, sau khi bỏ khỏi dinh thự gia tộc Kerschel ở Frankfurt, Shinji mua một vé máy bay bay đi London, rồi đi xe bus từ sân bay về nhà mình tại Windsor Park.
Cecilia lúc này đang xem TV, nghe có tiếng chuông cửa, cô chạy ra mở cửa và ngạc nhiên.
“Onii-san, sao anh chẳng nói gì thế, em không biết là anh bay sang đây đó, vào đi…”
“Mẹ về chưa, anh vừa kể xong đó, họ từ mặt nhà chúng ta rồi, thế nên cũng chẳng biết như thế nào nữa, ít nữa bay về Nhật Bản cũng chẳng biết phải làm gì, thôi thì…”
“Anh ở đây ít lâu cũng được đấy, Okaa-san phải một tiếng nữa mới về đến nhà, anh lên nhà tắm rửa chút đi, em sẽ chuẩn bị đồ ăn, nhưng mà về những chuyện hôm nay cứ quên nó đi, anh không cần nghĩ lại làm gì đâu, chỉ tổ mệt đầu”
“Cảm ơn em, Cecilia-chan, anh không nghĩ em gái mình lại tâm lý được như thế đâu…”
“Em…em…, không có gì đâu, thế thôi” – Cecilia ngại ngùng trả lời.
Trong lúc Shinji ở trên phòng, Cecilia gọi ngay cho phu nhân Chifuyu, lúc này đang lái xe.
“Mẹ, Onii-chan tới Anh Quốc rồi, anh ấy đang ở nhà, nếu mẹ đang rảnh thì về luôn nhé…”
“Thế sao, chờ mẹ chút, mẹ sẽ về ngay, nhớ cho anh con ăn chút gì đi nhé, khổ thân thằng bé…”
“Vâng, con biết rồi” – Nói xong Cecilia cúp máy rồi vào bếp nấu ăn.
Tại Nhật Bản, Toumai và Makoto tới tư gia nhà Asugawa, vừa bước xuống oto, bố của Makoto đã đi ra từ cửa tư dinh, người giúp việc mở cửa xe, cô bước xuống thì ông nói.
“Mừng con về, hai đứa vừa đi đâu về đấy”
“Asugawa-san, bọn cháu đi mua ít đồ ở Akihabara thôi ạ, ngài có gì muốn dặn dò không ạ.”
“À không, ta chỉ cần cháu gọi ta là Daisuke-san, không cần phải gọi họ của ta ra thế đâu, xa lạ quá đó”
“Vâng, thưa Daisuke-sama”
“Nhân tiện, chốc nữa Tsubasa-kun đi với ta có chút chuyện, chốc nữa bọn ta về, thế nhé Mako-chan”
“Vâng thưa bố, con sẽ vào bếp nấu cho hai người mấy món thật ngon mới được…”
Makoto vừa dứt lời, Daisuke-san nói thêm.
“Đi với ta đến một chỗ, ta muốn đi dạo một chút…”
Họ tới garage oto tại tư gia nhà Asugawa, ở đó có hai chiếc moto hiệu Triumph, dáng xe trông rất cổ điển, mỗi người ngồi lên một chiếc, và đi dạo xung quanh hồ nước lớn gần đó…
“Daisuke-sama muốn cháu đi cùng là có vấn đề gì đó ạ, cháu có chút tò mò ạ…”
“Cứ đi theo ta rồi sẽ biết, hồi trẻ ta cũng như cậu, thích những chuyến đi dài, thích xê dịch, ta cũng muốn tìm một nơi nào thanh cảnh chút, ta nghĩ cậu cũng thích như vậy”
“Vâng, thế cháu hiểu rồi ạ” – Toumai nói.
Đến nơi, họ xuống xe, trước mặt họ là một cổng Torii to lớn, quay mặt ra đằng sau là hồ nước, tầm nhìn rất rộng, xa xa có thể thấy những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, ông nói.
“Đây là đường đi lên một ngôi đền ở đây, ý ta đến đây là muốn vãn cảnh đẹp, tiện thể ta muốn hỏi cậu một chuyện…”
“Vâng, thế có gì ngài cứ dặn dò cháu đi ạ, cháu sẽ lắng nghe ạ…”
“Cậu phải biết rằng con gái ta cực kì quan trọng, đứa con duy nhất của ta, ta muốn nó phải trở thành con dâu của một gia đình “Trâm anh thế phiệt”, hay ít nhất là phải có thế lực như thế nào đó, ta biết tốt nhất là nên để con bé tự đi tìm tình yêu của đời mình, nhưng ta nghĩ ta nên kiềm chế đôi chút, vậy nên…”
“Ta cho cậu hai lựa chọn, một là nếu trở thành con rể ta, ta muốn cậu phải sẵn sàng từ bỏ dòng họ của cậu để lấy tên họ của ta và trở thành con trai nuôi của ta, đến lúc đấy ta sẽ cho cậu bao nhiêu tài sản cũng được, hoặc không thì bỏ con bé đi, ta sẽ cho cậu thật nhiều thời gian để suy nghĩ, thế nhé.”
Đến đây Toumai chết lặng, bởi vì anh cũng là cháu đích tôn, đó là một nghĩa vụ, nhưng đồng thời anh cũng đem lòng yêu Makoto, đó là một lựa chọn khó khăn, 2 phương án ?, chẳng lẽ không còn cách nào ?, đầu óc anh cứ rối bời, trong khi Daisuke-san thì lấy điếu thuốc ra, châm lửa hút…
“Đến đây thôi, ta cũng không làm khó cậu nữa, hãy sớm cho ta câu trả lời, con trai ạ” – nói xong ông vỗ vào vai Toumai rồi quay lại chỗ những chiếc xe moto. Toumai cúi xuống và suy nghĩ hồi lâu mới rời đi.