“Cũng sắp đến dịp Shogatsu rồi đó bà xã, tiếc quá, năm nay bão tuyết, ông bà ở nhà lại muốn nhà mình về ăn tết, tiếc thật đó, kiểu gì năm sau cả nhà mình cũng phải về quê mới được.”
“Anh nói cũng phải, sắp đến tết rồi, ngày tất niên em sẽ làm osechi với mấy món thật ngon, bây giờ lại phải dọn dẹp và trang trí nhà cửa, thêm một lần nữa, ngày 29 bố mẹ sẽ đi mua sắm, các con ở nhà xem liên lạc với chúc tết mọi người nhé, mẹ nói thế thôi.”
Sau đó, vì cũng đã muộn, ai nấy đều trở về phòng, đi ngủ…
Còn nhắc đến Shinji, trong khi anh vừa ra khỏi tòa nhà nơi công ty anh đặt trụ sở, thì có một chiếc Cadillac to lớn cùng một dải dài những chiếc xe khác cùng loại đỗ ở sảnh tòa nhà, người tài xế xuống xe, mở cửa xe, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, ăn vận lịch sự, ông ta nói.
“Cậu là Shinji Kaneki phải không ?, nếu tôi không nhầm, cậu là con trai của chủ tịch Hiroshi…”
“Vâng, chính là tôi, không biết ông tìm tôi có việc gì, tập đoàn đã đổi chủ rồi, có lẽ”
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi cũng là cổ đông lớn của tập đoàn, Daisuke Asugawa, tôi muốn nói chuyện với cậu, ở đây không tiện, mời cậu lên xe, chúng ta sẽ tới chỗ dễ nói chuyện hơn…”
“Khoan đã, ông có ý gì, tôi chưa hiểu lắm, nếu muốn nói chuyện thì làm ơn để mai, nay cũng muộn rồi”
“Shinji, cậu yên tâm, tôi không có lý gì lợi dụng cậu cả, bây giờ chúng ta không tiện bàn chuyện làm ăn có thể để khi khác, nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện thôi…”
“Thôi được, tôi sẽ nhận lời, ông muốn nói chuyện gì ?” – Shinji nói.
Shinji và ông ta lên xe, sau khi chiếc xe lăn bánh, ông ta nói.
“Chuyện là, cậu với tôi sẽ đi Frankfurt ngay trong tối nay, chúng ta sẽ nói chuyện với chủ tịch Kurt Kerschel về tương lai của tập đoàn, ông ấy có ý định mua lại tài sản của cậu…” – ông ta nói
“Ông đùa tôi à ?, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, công việc gì ở đây khi giấy tờ và tín dụng còn chưa mang theo, làm ăn gì cơ chứ ?” – Shinji hoảng hôt.
“Yên tâm, tôi đã chuẩn bị hành lý sẵn cho cậu, sẵn tiện cô Laura đây sẽ chăm sóc và đảm bảo cậu không thể rời khỏi lộ trình nửa bước, hãy cứ tận hưởng nhé, đừng vào thế uống rượu phạt là được…”
“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi, Shin-kun” – Laura nói…
“Tại sao cô lại ở đây ?” – anh thắc mắc…
“Chuyện dài lắm, tôi sẽ kể sau, giờ tôi sẽ take care cho anh, đừng lo…”
Shinji cực kì ngạc nhiên khi thấy quản gia cũ của gia đình mình, nhưng anh không nói gì thêm.
Quay trở lại gia đình Sumimoto, buổi sáng, trời vẫn còn tuyết rơi nhưng đã bớt dày, Takashi ra ngoài trời, những chiếc xe dọn tuyết đi qua khu nhà anh, cuộc sống có vẻ cũng trở nên hối hả khi cũng đã đến cuối năm, những người hàng xóm phá băng trên oto của họ, mây có vẻ đã mỏng bớt đi. Haruka mở cửa garage, cô sẽ chở Naomi tới khu phố kiều dân Nhật ở thành phố này để mua đồ làm mochi, Zentaro-san nói.
“Thế là đến tết rồi đấy, mong là làm bữa nướng với mấy chai Sake, đi nhiều năm khỏi quê hương cũng thấy nhớ quê vô cùng, thèm những món ăn Nhật, dịp này còn là Shogatsu nữa, đúng là cũng nên vào phố mua vài thứ mới được…”
“Bố thì lúc nào chẳng yêu quê hương, cơ mà nếu bố muốn, con có thể đi cùng Naomi-chan và Haruka vào phố, mua cho bố chai Sake và ít thịt bò, tất nhiên là không thể ngon bằng Wagyu Nhật Bản xịn rồi ạ, nhưng ít nhất là chúng ta cũng có để ăn…”
“Mày thiếu tinh tế thật đó con trai, bên này người ta cũng nuôi bò để lấy Wagyu được mà, có kém thịt bò Nhật đâu, thậm chí bên này còn có hạng A5 luôn mà, thiếu hiểu biết ghê đó…”
“Đợt trước con, Haru, Mako-chan và Toumai-kun có đi Kobe ăn thử bò, công nhận là giá thịt đắt thật, nhưng mà đã miệng, nói thật là đối với con, sản vật quê hương luôn luôn là thứ mà ai cũng trung thành ưa chuộng…”
“Ai cũng thế thôi mà, với lại…”
“Taka, em với Naomi-chan vào phố đây, nếu muốn mua gì thì anh nói đi, em mua cho…”
“Em mua cho bố Sake với ít thịt bò nhé, bố bảo bố nhớ đặc sản lắm rồi đó.” – Takashi quay về phía Haruka, nói, lúc này Haruka và Naomi lái xe ngang qua chỗ họ đứng.
“Em hiểu rồi, có vấn đề gì cứ gọi cho em, em đi đây” – Haruka nói.
“Bố, con xin phép đi trước, có gì bố cứ gọi cho con” – cô nói thêm.
“Ừm, hai đứa nhớ đi cẩn thận đó.”
Trong khi đó, tại Frankfurt, Đức.
“Về vấn đề mua bán lại công ty, bố tôi nói rằng đây là phao cứu sinh cho mối quan hệ của chúng ta, cũng như là mục tiêu đặt chân đến Nhật Bản của tập đoàn, hi vọng cậu suy nghĩ kĩ…”
“Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không nỡ bán đứa con tinh thần lớn nhất của mình đâu, kể cả cho dù anh có thể trả được khoản nợ hàng triệu Euro cho chúng tôi, tôi cũng sẽ không đổi ý đâu, mong anh hiểu cho tôi và thông cảm…”
“Quyết định ở cậu thôi, đến đây cũng không thể bắt ép cậu được…” – Jurgen nói.
Shinji đến tư dinh của gia đình Kerschel ở Frankfurt, Đức, tại đây, anh gặp Eri, Kazuha và Jurgen, họ đang ngồi ở phòng khách chính, chính họ sẽ đàm phán về việc mua công ty của anh…
“Eri, lâu rồi mới được gặp lại chị, hi vọng hai người hạnh phúc trăm năm…”
“Cảm ơn, cậu nên tránh ra được rồi đó, từ nay về sau không cần thiết phải chào hỏi thế đâu…”
“Chị họ, chị đang nói gì vậy, em không hiểu.”
“Chúng ta không cùng đẳng cấp, tôi biết có thể cậu sẽ thấy lạ nhưng giờ tôi là người của dòng họ Kerschel, tên tôi là Erika Kerschel, gia đình cậu và gia đình tôi không có mối quan hệ nào cả, vậy nên chúng ta có thể coi nhau như người lạ cũng được…”
Eri có vẻ khá tuyệt tình, lý do rất đơn giản, bởi vì gia đình Kaneki không còn tài sản, nên cũng chẳng còn lý do gì mà nhà Kerschel quan hệ ngoại giao với họ, cũng như quyết định của Shinji về việc không bán công ty, Kazuha cũng miễn cưỡng khuyên nhủ…
“Shinji, chị gái tôi không muốn nhận cậu nữa, vậy nên tôi khuyên cậu hãy quên chúng tôi khi còn có thể, chúng ta không giống nhau, đây không phải vấn đề tài sản, đây là về mẹ của tôi, vậy nên, xin lỗi nếu như điều này khiến cậu không cảm thấy thoải mái, nhưng mối quan hệ của chúng ta chấm dứt tại đây, nếu như cậu không muốn ràng buộc bởi mối quan hệ khác thì chúng ta không là gì của nhau cả, vậy thôi…”
“Shinji, mong cậu hiểu cho họ, tôi sẽ bố trí khách sạn và mua vé máy bay cho cậu, ngày mai cậu có thể về Nhật, còn về các vấn đề phát sinh chúng ta có thể thương lượng với nhau xong, giờ tôi phải phục vụ cho Erika nên xin phép không tiễn cậu, tạm biệt.” – Jurgen nói đoạn, kêu người đưa anh về khách sạn…
Shinji ấm ức ra về, nhưng ít nhất anh vẫn giữ lại công ty của mình, ít lâu sau anh liên lạc cho mẹ và Cecilia, họ cũng nhận được những lời tương tự. Có thể nói, cả hai bên đều cắt đứt quan hệ với nhau, gia đình Kaneki lúc này lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng vẫn có thể trụ vững được, nếu Shinji có thể đưa được chính công ty của mình khỏi khủng hoảng.