Buổi chiều, Takashi và bố anh mua cây thông Noel và vài thứ đồ lặt vặt, về đến nhà, sau khi dỡ cây xuống khỏi giá nóc xe, Reine-san có vẻ khá hào hứng với cái cây, Haruka vẫn đang trang trí nhà cửa, trong khi Naomi thì đang ở trong bếp làm một mẻ bánh Tart, có vẻ không khí Noel đã về, chỉ ngay tối nay thôi đã là đêm Noel, loáng thoáng tiếng chuông nhà thờ phía xa cũng như Reine-san đã may sẵn vài chiếc mũ Santa cho tất cả mọi người, gà tây, bánh ngọt và các món ăn ngày Noel đã được chuẩn bị để có thể tiến hành chế biến…
“Onii-chan, có lẽ em sẽ gọi cho Hanami-chan và Cecilia-chan, đằng nào không thể không chúc họ giáng sinh an lành được, mặc dù gia đình chúng ta theo phật giáo thiền tông, nhưng theo em nghĩ giáng sinh là dịp gắn kết mọi người, tại sao chúng ta không thử nhì…”
“Ý hay đó, năm nay có nhiều chuyện đã xảy ra, anh hi vọng mọi thứ sang năm sẽ được cải thiện, nhưng trên hết anh cảm thấy hạnh phúc vì anh được ở bên người mà anh yêu, anh hi vọng mình có thể cẩm tay cô ấy suốt cuộc đời này, anh vui lắm”
Haruka nghe thấy được, cô cảm thấy trong lòng mình cũng rung động đôi chút, sau những gì cả hai đã tự gây ra, trải qua và thấu hiểu được, giờ không ai có thể chia cắt họ được nữa, cô nở một nụ cười mãn nguyện, rồi tiếp tục công việc của chính mình.
“Taka-tan, mày lấy cây rìu trong kho đi, xong bổ đống củi này cho bố, bổ hết từ hồi sáng rồi” – Zentaro-san nói, ông đang lấy một đống củi…
“Vâng, thế bố chờ con một chút, con đang dọn xe”
Bữa tối cũng được chuẩn bị, bao gồm món Cajun, thịt thỏ hầm và pasta, thay thế cho đồ ăn Nhật mà họ ăn hàng ngày,..
“Idakimatsu”
“Sau đợt này chúng ta phải về nước mới được, cả nhà chúng ta sẽ đi du lịch, thế nào” – Zentaro-san nói.
“Một kì nghỉ ở Okinawa cho cả nhà chúng ta, tại sao không chứ, mẹ muốn về nước rồi đó”
“Vâng, con nghĩ là cả nhà mình nên bên nhau nhiều hơn, cũng đã lâu rồi cả nhà chúng ta đi nghỉ cùng nhau một bữa, phải không Onii-san” – Naomi nói.”
“Được chứ, bất kì nơi nào miễn là cả nhà chúng ta đi cùng nhau, và được nắm tay Haru làm bất cứ điều gì mình muốn, anh thấy hạnh phúc nhất rồi, ở nơi nào chúng ta bên nhau, nơi đó chính là gia đình…”
“Nào, cả nhà mình cùng nâng ly thôi chứ, mẹ thèm ăn lắm đó” – Reine-san thúc giục.
“Cheers”
Cuối bữa ăn, Naomi gọi điện qua Line cho Hanami, cả nhà nói chuyện đồng thời gửi lời chúc đến cô…
“Hanami-chan, giáng sinh an lành, ở Tokyo dạo này thế nào, có vui không” – Naomi-chan mở lời.
“Tuyết rơi khắp Tokyo rồi, giá như mọi người đang ở đây thì tốt biết mấy, mọi người có khỏe không ạ ?”
“Khỏe chứ, bên này tuyết rơi dày quá, cũng may năm nay Haruka-chan đến ăn giáng sinh cùng chúng ta, thật là vui quá đi, Takashi này, ra chào Hanami-chan chút đi, ô kìa…” – Zentaro-san quay ra gọi.
Haruka bỏ xuống garage, cô dựa vào chiếc xe oto, suy nghĩ một chút, cô lấy miếng dán Nicotine dán lên gáy, Takashi cầm theo một chiếc áo, choàng lên người Haruka, anh nói…
“Em vật lộn vì phải bỏ thuốc đúng không, hồi trước anh cũng vậy, anh cũng từng thử hút tất cả các nhãn hiệu bán thuốc lá điếu trên đời, mỗi bao mùi vị một khác, sau đó cũng có một vài khó khăn khi bỏ thuốc, nhưng anh cũng chưa bao giờ để ông già biết là mình từng hút, đúng là cha nào con đấy, đúng không”
“Không cần quan tâm nhiều đến em như thế đâu Taka-kun, cơ mà một chàng trai hiền lành như anh cũng từng là con nghiện thuốc lá điếu sao, thật khó tin đó…” – Haruka ngạc nhiên.
“Bỏ thuốc đi, anh sẽ giúp em, còn nếu em muốn một chút, anh có chuẩn bị…”
Takashi lấy ra bật lửa một bao thuốc Lucky Strike, mỗi người lấy một điếu thuốc ra hút…
“Hai đứa hút thuốc sao, mẹ và em gái sẽ kêu ẩm lên vì mùi thuốc đó, cơ mà ba bố con cùng trốn xuống Garage hút thuốc sẽ dễ gây nghi ngờ đó, nhưng mà thôi kệ đi, với cả Taka-tan, bố tưởng mày không hút thuốc, thế hút được lâu chưa” – Zentaro-san nói, ông lại lấy tẩu thuốc ra châm lửa, hút…
“Thôi thì bố cũng phát hiện rồi, con cũng không có điều gì muốn diễn đạt nữa cả,…”
“Mày làm bố cụt hứng đó, cơ mà dưới đây có lò sưởi mà, sao hai đứa không châm lửa đi…” – Ông lấy bùi nhùi ném vào đống gỗ mục mà mùn cưa trong lò, lò nhanh chóng hoạt động…
“Thôi, bố đi lên đây, xong xuôi hai đứa nhớ tắt đèn đi nhé…”
Takashi hồi tưởng…
“Hồi anh còn bé, thi thoảng bố hay chở cả nhà đi Tokushima trên đảo Shikoku chơi, đi cũng tầm buổi sáng, hồi đó anh với Hanami còn bé tí, hai đứa chúng mình từng ở Osaka mà, nếu không phải nhà anh chuyển đi Tokyo ngay sau đó, anh có thể nán lại Kobe, ở nhà họ hàng mình ít lâu để chờ bố mẹ ổn định công việc.” – Takashi nói.
“Anh trót yêu cô gái đứng trước cửa nhà mình mất rồi, hôm đó em xinh quá, nếu không phải vì lỡ gọi tên anh, chúng ta đã có thể tiếp tục một mối quan hệ lạ kì nữa đó, giá như hồi bé chúng ta có thể dành thời gian bên nhau nhiều hơn, có lẽ anh sẽ hiểu một vài khía cạnh của em, anh không phải là một người tinh ý, vậy nên…”
“Không cần nói nữa đâu, em hiểu rồi.”
Haruka nói đoạn, vứt điếu thuốc của mình xuống gạt tàn, cô lấy hai tay ôm chặt Takashi, hôn anh, Takashi cũng đánh rơi điếu thuốc của mình xuống đất, có chút bất ngờ, họ hôn nhau một lúc lâu…
“Anh đánh rơi mất điếu thuốc rồi đó”
“Ừm, anh quên mất, nhưng mà thôi, Haruka, chúng ta nên quay lại dùng bữa tối”
“Phải rồi, với lại…”
“Onee-chan, em nói chuyện với chị một lúc được không” - Naomi cắt lời Haruka.
“Thế anh để hai người ở đây nhé, anh quay lại phòng ăn đây”
Haruka gật đầu, Naomi chờ cho anh trai cô đi khỏi, cô mới nới với Haruka.
“Đúng là khi yêu, chúng ta không phải người bình thường, phải không Onee-chan, hai anh chị lên dùng bữa tối nốt đi kẻo nguội, Hanami-chan cúp máy vì đến giờ tới studio, không có gì ảnh hưởng tới anh chị cả, nhưng Onee-chan, hi vọng sau này chị đừng khiến anh trai em bị đặt vào tình thế nguy hiểm như vậy, em tôn trọng chị, nhưng em cũng mong, chị đừng để nó tái diễn nữa, Onii-chan cũng chịu đựng đủ rồi”
“Lỗi của chị, chị sẽ chịu trách nhiệm, cảm ơn em vì đã chấp nhận chị, Naomi-chan”
Họ lại quay lại bàn ăn, dùng bữa tối tiếp…
Đến lúc ở phòng khách, có một loạt những món quà đang để dưới gốc cây thông, nghe hơi lạ nhưng có tất cả quà dành cho mọi người. Naomi mở quà đầu tiên, cô mở hộp quà của mình và thấy có một chiếc áo len, chiếc áo len đó là của Reine-san đan tặng con gái mình…
“Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm, chiếc áo đẹp quá”
“Không có gì, mẹ chỉ đan lúc rảnh thôi, thấy con thích là mẹ vui rồi”
Đến lượt Reine-san mở quà ra, bên trong là một chuỗi ngọc trai, Zentaro-san đã để dành tiền mua tặng vợ.
“Ông xã, không cần thiết phải làm thế chứ, chuỗi vòng đó đắt tiền lắm đó…”
“Không sao cả, anh mua tặng vợ mình thì không phải tiếc rẻ làm gì, quan trọng là em có thích không thôi” – ông trả lời.
Và ngược lại, đến lượt Zentaro-san mở quà ra, chắc mẩm sẽ được tặng tẩu thuốc mới, nhưng không…
“Tặng bố ví da và thắt lưng ạ, con nghĩ bố cũng cần thêm mấy thứ phụ kiện này, hi vọng bố thích” – Takashi nói…
“Con trai, món quà tuyệt lắm, bố tự hào về con…” – Zentaro-san vui mừng nói
“Không có gì đâu ạ”
Còn đến Haruka, cô mở quà ra có một đôi bông tai rất đẹp, và chắc chắn chúng cũng rất đắt tiền.
“Tiền tiết kiệm của anh thôi ấy mà, hi vọng em thích, món quà của em tặng anh lúc nào cũng đắt tiền cả”
“Takashi, lần sau đừng làm như thế được không, em rất thích nó, nhưng em không muốn anh…”
Takashi hôn Haruka bất ngờ, cô cũng vừa thấy ngạc nhiên, nhung cũng thích thú.
“Không ai tính đến chuyện quà sinh nhật bao tiền cả, Haruka à”
“Lần sau hãy tặng em một thanh chocolate hoặc một chiếc tạp dề là được rồi mà…” – Haruka nói.
“Ôi chao, ghen tị chưa kìa, cặp đôi trẻ, với cả hai đứa cứ làm bố mẹ nhớ hồi còn trẻ, cũng cứ…”
“Chồng, cứ để chúng tự khám phá, bọn trẻ lớn hết rồi mà…” – Reine-san nói.
“Thế còn quà của Onii-chan đâu rồi ạ” – Naomi thắc mắc…