Reine-san lúc này nói chuyện với bác sĩ…
“Như tôi đã nói, cậu ta sẽ bị chấn động tâm lý trong thời gian này, ít nhất là cho đến khi điều trị thần kinh có kết quả, tôi khuyên là gia đình chị nên thay đổi môi trường sống hoặc thay đổi thái độ với cậu ta xem, ví dụ cho cậu ta đi du lịch hay về quê một chuyến chẳng hạn, nó cũng nhanh khỏi thôi, không bị di chứng lâu dài đâu, gia đình cứ yên tâm”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ”
Sau một hồi bàn bạc với chồng mình, Reine-san và Zentaro-san quyết định trở về Mỹ và cho con trai mình đi theo, sau đó, cô nói chuyện với con trai mình.
“Taka-chan, có chuyện mẹ muốn nói với con.”
“Vâng, có chuyện gì ạ”
“Mẹ nghĩ là sẽ không để con ở Nhật nữa, cho con đi Mỹ rồi về quê một thời gian vậy…”
“Mẹ à, thế có gấp quá không ạ, con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần…”
“Có phải vì Haruka phải không, con vì con bé mà làm những điều dại dột đó sao, nó có đáng để con hi sinh vậy không, con bé nói với mẹ là nó sẽ không bao giờ gặp con thêm lần nào nữa, con nên tôn trọng ý kiến của con bé, đây là ý của Haruka, không phải mẹ ép buộc gì đâu, tại vì mẹ biết rằng cấm đoán hai đứa sẽ chỉ càng thêm tồi tệ hơn thôi…”
“Con biết rồi, nhưng con không thể xóa bỏ Haruka khỏi tâm trí con, cho dù nhiều khi cả hai đã xa nhau trong thời gian dài, có cái gì đó ràng buộc con và Haru, con không muốn làm khổ cô ấy, nhưng con không thể chịu nổi nếu cô ấy rời bỏ con, con không biết, mình phải làm gì cả”
“Con trai của mẹ, bình tĩnh lại đi, việc gì cũng có cách giải quyết cả, chúng ta từ từ sẽ tìm cách, bây giờ con phải bình tĩnh lại, không có Haruka, mọi thứ vẫn vậy, hiểu chứ” – Reine-san ôm lấy con trai mình.
Còn Haruka, cô được bế vào nhà sau khi bất tỉnh do mưa quá lạnh…
“Cô giỏi lắm, tiểu thư, chưa gì đã thác loạn như thế này thì tôi thực sự thua cô đó, với cả tôi mua bịch cần sa kia để chế thuốc giảm đau chứ có để hút đâu, kể cả sử dụng cần sa ở cái đất nước này là hợp pháp, thì cũng đừng dùng nó để hùy hoại bản thân chứ…”
“Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, tôi sẽ đền bù”
“Thôi bỏ đi, lần sau mặc ấm vào, cô ra ngoài trời như thế không cẩn thận sẽ bị sưng phổi đó, hiểu chứ…”
“Tôi hiểu, cảm ơn bà, mà bà là ai vậy ?”
“Chủ nhà của cô, tôi là Clara Winston, còn cô.”
“Tôi là người Nhật, tên tôi là Haruka Kaneki, cứ gọi tôi là Jay đi.”
“Nghe đâu cô từng sống ở Montreal phải không, cũng gần đây đó, tôi cũng không hiểu sao mình lại bỏ Toronto để đến tại cái thị trấn Rawdon hẻo lánh này, với cả ở đây hầu hết là toàn người Pháp thôi, tôi mong cô là người thông thạo tiếng Pháp, ta có thể hỏi họ cách làm thịt thỏ hầm...”
Bà Clara là người vừa cứu Haruka xong, là một người phụ nữ cũng đã ngoài 60, bà ấy là chủ cửa hàng Jambon trong thị trấn, đang mải trên tay cầm cốc trà nóng, bà ấy nói tiếp…
“Thời tiết ở đây lạnh như vùng viễn đông ở Nga vậy, cô nên chuẩn bị đồ đông sớm hơn, mùa này cánh đàn ông hay đi săn gấu, nhưng chính sách mới buộc họ trở thành thợ thuộc da bò, giá lông thú có vẻ đắt đó, hỏi mấy người là dân da đỏ bản địa ở đây thì họ cũng lắc đầu không bán, buồn ghê…”
“Ở Nhật, tôi cũng từng đến đảo Hokkaido trong những tháng mùa đông, nhưng mà công nhận là lạnh thật, bây giờ ở đây tôi chỉ muốn cuộc sống yên bình mà thôi, hồi sinh viên, tôi là một đứa hư hỏng, nói thế nào nhỉ, tôi từng qua lại với một đám Bosozoku ở Vancouver, mấy gã đấy sưu tầm súng, dạy tôi chơi thuốc, thậm chí tôi còn đánh một gã thừa sống thiếu chết…”
“Nói thế thôi, tôi cũng bị bắt, rồi được chú tôi từ Thụy Điển sang bảo lãnh, dần tôi cũng thôi mấy trò đó, rồi học tiếp, làm việc bán thời gian cho Lawson, ra trường, rồi học MBA và chứng chỉ luật liên bang, đi làm trả nợ, sau đó tôi cũng quay lại Nhật…” – Haruka nói tiếp.
“Cuộc đời cô có vẻ sóng gió ghê, tôi từng làm y tá ở Toronto, đồng thời kẻ phân biệt chủng tộc, thậm chí còn có ý định tham gia KKK, tôi sau đó cũng bỏ Toronto đến đây, tôi cũng không bao giờ kể về quá khứ của mình, cô là người đầu tiên được nghe đấy, với cả cô có bạn trai chưa ?”
“Tôi có rồi, tôi cũng bỏ đến đây cũng vì anh ta…”
“Vậy sao, còn tôi, làm một bà cô già khú khụ nhưng vẫn ế, cô chắc chắn phải có một mảnh tình vắt vai rồi, phải không, tôi đoán nhé, đó là một anh chàng thành phố, tính cách ôn hòa, nhưng mà cả hai người cãi nhau vì đối lập quan điểm sống phải không, tôi nhìn là biết mà…
“Bà đoán cũng gần đúng, nhưng mà không phải vậy, tôi tới đây để trốn tránh định mệnh của đời mình, tôi là đồ hèn nhát, với cả tôi sẽ làm cho bà để trả nợ, thế được rồi chứ…” – Haruka nói…
“Jay, cô không cần chứng tỏ điều gì cả, vì dù sao trốn chạy cũng là lựa chon của cô, sẵn tiện tôi cũng muốn hút thuốc, để tôi lấy Hookah, rượu vodka lạnh không phải ý tồi đâu, cô lấy hộ tôi chai màu xanh lá cây trong tủ lạnh …”
Haruka và bà Clara uống rượu Vodka và hút ống điếu, cả hai người họ vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau…
“Tôi cũng chẳng nghĩ mình sẽ làm một bà cô già khụ như thế này đâu, tưởng là mình sẽ dành thời gian để hưởng xuân sắc, ai ngờ tuổi xuân của phụ nữ trôi qua nhanh thế, 30 rồi 40 rồi 50, tôi có trang trại riêng, nhưng không nghĩ là mình nên lập gia đình, bây giờ thì quá muộn, tôi còn chưa biết yêu là như thế nào cả..” – Bà Clara tự thuật về mình…
“Kể cho tôi đôi chút về bạn trai cô được không, tôi tò mò đó…”
Haruka kể về Takashi cho bà ấy nghe, bà Clara nói…
“Tôi nghe câu chuyện trên như một bi kịch vậy, nhưng mà kể ra anh ta có vẻ yêu cô thật đó, đừng lãng phí, nhưng mà quyền từ chối vẫn là của cô, kể cả cô có chia tay đi chăng nữa, hai người vẫn không tránh được nhau, hãy cứ nghĩ kĩ đi, điều này có đáng không thôi, còn nếu lưu luyến anh ta, cứ quay lại đi, không ai cấm được cô đâu, với cả tôi không có kinh nghiệm tình trường đâu, nên mọi thứ là ở cô, tôi chỉ huyên thuyên chút thôi, với cả hôm nay nghỉ đi, mai đừng đốt nhà nữa là được…”
Sau khi uống hết chai rượu, bà Clara ra về, Haruka vẫn trằn trọc không ngủ được, có lẽ là vì Takashi…
Quay trở lại, Haruka đang lái xe về nhà ngoại ô của gia đình Sumimoto, sau khi về đến nơi, cô nhanh chóng đưa xe vào Garage, cô vào trong phòng khách nhà mình, bật nhạc, nghe một mình, trong khi Naomi thì vào trong bếp với Reine-san, Takashi dọn dẹp bên ngoài chiếc xe, còn Zentaro-san thì hút tẩu thuốc ở Garage…
“Mùa đông thật buồn tẻ ghê, đầu mùa thì tuyết rơi dày, thích ra ngoài trơi, bây giờ tuyết rơi dày hơn, còn lạnh nữa, chỉ muốn ru rú trong nhà, bố nhớ hồi bé mày thích uống cacao nóng lắm, hay bây giờ pha một cốc cho bố đi, mặc dù là thức uống cho bọn trẻ con, bố cũng muốn hoài niệm một chút…”
“Con chịu bố, để con bảo Naomi-chan pha ngay, với cả con nhắc bố và Haru-chan hút thuốc ít thôi còn gì, hai người không sợ bị bệnh phổi ạ, thời bây giờ người ta chủ trương bỏ thuốc, bố thì…”
“Điếu thuốc là văn hóa của người lớn, mày đừng máy móc như thế, với lại bố có hút nhiều đâu, một chút cho ấm người thôi, thôi, chốc nữa bố vào, chuẩn bị đến giờ ăn trưa rồi đó, vào giúp mẹ với mấy cô gái đi, họ đang cần mày giúp đó con trai…”
“Quên chưa nói, bố mua được một đống đồ trong nhà kho đấy, xem cái nào còn tốt thì lấy ra dùng, còn không để mấy hôm nữa bố còn chất lên xe kéo ra cửa hàng đồ cũ hoặc mang lên gác xép…”
“Vâng bố, được rồi ạ” – Takashi có vẻ không hài lòng cho lắm…