Sau bữa sáng, xe dọn tuyết đã đến, Takashi chuẩn bị làm việc…
“Phải rồi, anh buộc xích vào bánh xe hộ em được không, xe Volvo của mẹ ấy” – Naomi nói.
“Được rồi, chờ anh một chút, xong việc lại phải dọn tuyết tiếp với bố nữa…” – Takashi trả lời.
“Để chị chở em đi, chị cũng phải đi mua chút đồ mới được…” – Haruka nói.
Sau khi Takashi buộc xích vào bánh xe và dọn tuyết xong, Haruka lái xe ra khỏi garage rồi mới chở Naomi đi mua đồ, trên đường đi, họ có nói chuyện với nhau…
“Onee-san, em hỏi chị chuyện này được không, hi vọng chị thấy không phiền…”
“Ừm, chuyện gì ?”
“Tại sao lúc trước chị lại quyết định chia tay anh trai em vậy ?”
Haruka im lặng một hồi lâu, nhưng rồi cô nói thật.
“Đó là quyết định từ lâu của chị, thực ra chị không hề yêu Takashi, chưa từng, chị cũng chỉ muốn đem lại hạnh phúc cho anh ấy, như một cách bồi hoàn lại những gì mà chị đã gây ra trong quá khứ khiến anh ấy buồn, chị nghĩ rằng để Takashi có thể quay lại được với Hanami sẽ tốt hơn cho cả hai, và kể cả anh ấy có níu kéo bao nhiêu lần đi chăng nữa, chị cũng sẽ không quay lại”
“Nhưng rồi, chị cũng nghĩ lại, tình cảm của anh ấy với chị ngày càng sâu đậm hơn, đến mức chị cảm thấy Takashi là một phần rất lớn trong trái tim mình, chị không thể rời xa anh ấy được nữa, và chị cũng không còn ai thân thích ở bên, ngoại trừ anh ấy, ở bên Takashi, không, ở bên gia đình em, chị cảm thấy như được về nhà, chị muốn, trở thành một thứ gì đó, mà Takashi…không, chị chỉ biết là chị đã quá yêu anh ấy mất rồi, không còn đường lui nữa, chị muốn mình phải có một cái kết có hậu.” – cô nói thêm.
“Thế em đã đủ hiểu chị yêu anh trai em đến mức nào rồi, em hỏi thế thôi ạ, mong chị đừng giận, với lại em hứa sẽ giữ bí mật cho chị, em mong hai người hạnh phúc, vậy thôi ạ” – Naomi nói.
“Ừm, cảm ơn em” – Haruka trả lời.
Họ đến cửa hàng mua đồ, đi trên đường, họ cũng trò chuyện khá thoải mái.
Còn trong khi đó, tại nhà Sumimoto, Takashi nói chuyện với bố mẹ anh…
“Con hiểu tại sao bố mẹ muốn nói chuyện riêng với con hay không…” – Reine-san nói…
“Dạ, con không biết ạ”
“Thôi được rồi, với cả không có Haruka ở đây, bố mẹ biết chuyện con tai nạn là do con bé, với lại sau tất cả những hành động của con, bố mẹ biết cấm đoán hai đứa chẳng có ích gì, nên bố mẹ chỉ nhắc như thế này thôi, cứ để con bé tự do hành động, con chỉ là vật cản của nó thôi” – Reine-san nói thêm.
“Bà xã, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc từ trước hay sao ?”
“Để em, có chuyện này kể cho hai bố con luôn, từ chính Chifuyu-chan, cô ấy nói rằng theo chỉ định của tòa cũng như quyết định từ di chúc, Shinshinae Bank sẽ tiếp quản tài chính tập đoàn và trở thành thành viên mới trong số các công ty con của tập đoàn, nói dễ hiểu hơn là đổi chủ, tức là gia tộc Kojima sẽ nắm quyền điều hành tập đoàn của gia đình Haruka, quỹ tín thác của chúng ta duy trì bấy lâu với dòng họ Kaneki là vô dụng, may là bố con kịp thời rút tiền về, chứ nếu để lâu hơn, bộ nội vụ tiến hành thanh tra sẽ thêm rắc rối, còn số còn lại thừa kế của Haruka bao gồm các tài sản bằng hiện vật như bất động sản, các dự trữ tài sản, cơ sở hạ tầng, được chuyển giao cho gia tộc Arashi tạm thời nắm giữ theo ý con bé, rất may toàn bộ tài sản còn tín chấp nên có thể sử dụng với mục đích khác trong đó có việc tạo thành nguồn vốn để đầu tư sinh lời, nên mọi thứ vẫn ổn”
“Thế mục đích cuối cùng là như thế nào ạ…”
“Chúng ta đặt cược tất cả vào Haruka rồi, Shinji dưới trướng con bé đang tiến hành phát triển mảng đầu tư cũng như đơn vị đấu thầu, bây giờ nếu nó quyết định như thế nào, thì cả cái nhà này phải theo ý nó, vậy con nhớ giúp đỡ con bé đó, đi sai một nước thôi là cả nhà ta ra đường đó…” – Zentaro-san nói…
“Bố mẹ cũng hết cách rồi, bây giờ không thể ngồi không vậy được, phải nhanh chóng kiếm tiền thôi, cũng may là Haruka có vẻ thông minh, nó sẽ sử dụng cái đầu lạnh để giải quyết mọi việc, nhưng con bé sẽ không chịu làm đâu nếu nó không muốn.”
“Cũng may là kinh doanh hiện tại cũng ổn định nên bố cũng không quá lo, nhưng những ngày tháng sau này thì phải có người quyết định, con trai à” – Zentaro-san kỳ vọng vào Takashi.
“Vâng, con biết rồi ạ”
3 tháng trước, trước ngày bay đi Canada, buổi tối hôm đó, Haruka gặp ác mộng, cô lại nhìn thấy vũng máu của Takashi…
“Haruka, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi” – Takashi yếu ớt nói…
Mọi thứ xung quanh tối sầm lại, nhuốm màu đỏ máu, xuất hiện những lời nói, ám ảnh cô…
“Đồ vô nhân tính”
“Vì chị mà anh ấy phải chết”
“Taka ngốc”
“Hai người sẽ mãi mãi kẹt trong vòng xoáy của sự đau khổ”
“Không…” – Haruka hét lên…
Nhưng rồi lúc đó cô thức dậy, thấy trời đổ mưa rào, cô thở phào nhẹ nhõm.
Haruka lại nhớ lại chuyện cũ, lúc còn nói chuyện với Takashi ở Kanagawa.
“Không có cách nào khác đâu, nếu đã đánh đổi, thì phải trả giá, cả hai chúng ta đều bị ràng buộc, giải phóng cho nhau sẽ không giải quyết được, chúng ta sẽ chỉ kẹt trong vòng lặp trên mãi mãi, và bây giờ cũng vậy, kể cả cho dù chúng ta có…”
“Đừng nói nữa, Takashi, cậu nên nhớ, nếu đã đến được với nhau, chúng ta cũng sẽ buông bỏ được, đừng cố chấp nữa, cậu sẽ chỉ là người bị tổn thương mà thôi, đừng làm đau chính mình, còn nếu thực sự muốn quay lại, cậu sẽ không được đáp lại đâu, cậu hiểu chứ.
“Mình đã nói là không quan tâm, mình sẵn sàng hi sinh để bảo vệ những gì mình tin là đúng, chắc chắn mình sẽ khiến cậu phải suy nghĩ lại, mình thề đấy Haru…” – Takashi nói.
“Tôi sẽ chờ, chúc cậu may mắn, Takashi” – Haruka trả lời.
Cô linh cảm có chuyện chẳng lành, đi ra hành lang ngôi nhà, tiếng sấm vang lên đủ để làm bất kì ai giật mình, nhưng cô lại cảm thấy mọi thứ thật vô vị, cô bước ra ngoài trời, mưa tầm tã, người cô ướt nhẹp, trong khi trên người cô chỉ có một chiếc váy 2 dây mỏng…
“Tại sao không phải là em, mà lại là anh, em không hiểu, Takashi…”
“Tại sao, tại sao lại cướp mất đi những người tôi yêu thương nhất trong khi không giết tôi đi, tôi…, tôi… tôi đã làm gì thế này” – Haruka nhìn vào bàn tay mình, cô lại càng thấy ám ảnh…
Haruka quỳ xuống, cô cúi gằm mặt, tự vấn bản thân, một mình…
“Takashi này, em đã hiểu nỗi sợ của anh, nhưng em lạc lối quá, nếu em tới bên anh, em cũng làm cho anh đau khổ, nhưng nếu em rời xa anh, em lại càng làm cho mọi thứ nghiêm trọng hơn, em không biết phải làm gì cả, nếu không còn anh nữa, thì em chẳng còn gì trong tay, em đang kí khế ước với quỷ hay, chính em đang trở thành một con quái vật, tại sao chứ, tại sao em lại do dự khi nhìn thấy cái chết của anh, lúc đấy, em đã bỏ anh đi, và khi nhìn thấy anh còn đứng trước mặt em, em cảm thấy mình là kẻ khát máu, em…em…có phải là con người không ?”
Haruka lúc này cảm thấy mình không có gì để mất cả, cô có tất cả trong tay, nhưng thực chất là đã không còn trong tay những thứ mà cô trân trọng nhất rồi, cô vào nhà, tìm thấy chai rượu và cần sa, cô vừa uống rượu, vừa lấy chúng cuốn từng điếu một để hút, trong cơn mê đó, cô cười như chưa bao giờ được cười cả, cô trở thành một kẻ tâm thần, điên loạn, không thể điều khiển được chính mình nữa, khiến cảm xúc của chính mình bị mất kiểm soát và đập phá đồ đạc như một con thú hoang. Nhưng có phải trở thành một kẻ máu lạnh, đáng sợ, không từ thủ đoạn là lựa chọn của cô hay không, không ai biết…
“Mà, không sao, có đốt cả căn nhà này cũng không đốt cháy sự độc ác, tàn nhẫn và ích kỉ của mình…”
“Nào, cháy lên đi, cháy lên đi, ta ra lệnh cho ngươi, cháy lên đi…”
Còn Takashi, anh bỗng cảm thấy cực kì đau đớn, kêu la cực kì kinh khủng trong phòng bệnh như một kẻ đang bị thiêu sống, bác sĩ giữ anh ta bằng cách trói tay vào các bên giường rồi tiêm thuốc an thần và Morphine…
“Haruka, Haruka, tại sao, tại sao không để anh chết hay giết anh đi, tại sao ?” – Takashi nói trong đau đớn, anh càng nghĩ về cô, anh lại càng thấy đầu mình đau như búa bổ…
Sau đó cả hai ngất đi như chưa có chuyện gì xảy ra…