Giá Như Anh Chưa Từng Biết Em

Chương 76




8 tháng sau, Takashi đã hồi phục, tất cả trở lại bình thường, anh làm xong thủ tục xuất viện, nơi đầu tiên anh đi không phải trở về nhà, mà tìm đến nhà Haruka…

“Haruka Kaneki-san sao, cô ấy vừa rời đi xong, ngôi nhà hiện tại nằm trong danh sách mở bán của chúng tôi, và người chủ mới sẽ đến trong ngày mai…”

“Vậy cô có biết cô Haruka đi đâu không…”

“À…cô ấy nói rằng mình sẽ bay đi Canada, cô ấy đặt một chiếc Taxi đi sân bay Narita rồi…”

“Vâng, cảm ơn nhiều, tôi xin phép” – Takashi nói xong, nhảy vội lên oto đi ra sân bay…

Ra đến sân bay, Takashi cuối cùng cũng tìm thấy Haruka, đang chờ đến giờ check-in lên máy bay.

“Cuối cùng anh cũng gặp được em, Haruka…”

“Takashi, đến lúc em phải đi rồi, tạm biệt anh” – Haruka nói…

“Haruka, bao giờ em chịu quay về với anh, anh sẽ đứng dậy, kể cả có phải hi sinh chính mình, anh không muốn em ra đi một chút nào, ở lại đi, làm ơn đó…” – Takashi quỳ xuống, Haruka nói.

“Takashi, em không xứng đáng để anh hi sinh nhiều như vậy đâu, cuộc tình chúng ta đã là quá khứ rồi, mọi thứ đã kết thúc, đừng lưu luyến, vương vấn gì em hết, làm vậy anh sẽ chỉ làm khổ mình thôi…”

“Haruka, anh biết, trái tim em chưa hề nguội lạnh lúc này, anh biết, em còn yêu anh, anh biết, có thể tình cảm của chúng ta là ngang trái, nhưng anh vẫn nguyện hiến dâng vì nó, anh yêu em, nhưng anh không muốn bất kì xúc cảm nào của mình là phí hoải cả, anh không chấp nhận điều đó”

“Em biết là nếu em bỏ đi lúc này, em sẽ không thể gặp lại anh nữa, nhưng em không còn là em nữa rồi, em không biết em có nên tha thứ cho bản thân chính mình hay không nữa, không có anh, em cô đơn lắm, nhưng em vẫn sẽ yêu chính mình, mà không có anh ở bên, tạm biệt, Takashi” – Haruka nói…

Haruka lên chuyến bay đó, cô bay sang Canada, và dường như vĩnh viễn không quay trở lại…

Nhưng đây chưa phải kết thúc, Takashi quyết định đến Philadelphia, Mỹ, anh nghĩ rằng khoảng thời gian đấy mình sẽ ở đây cho khuây khỏa, ở chung cả với cả gia đình, Takashi lại làm quen lại lối sống rất Mỹ mà anh đã từng trải qua, anh thường dành thời gian lái xe ra ngoại ô, chỉ để tản bộ… nhưng rồi.

“Haruka, chúng ta lại gặp nhau rồi” – Takashi nói

Tháng 12, trời tuyết rơi trắng xóa, Takashi và Haruka thấy nhau bên kia đường, nhìn thấy anh, cô chỉ muốn bỏ đi, và tỏ ra không quen biết, nhưng lần này Takashi quyết tâm đuổi theo, và tóm được Haruka…

“Takashi buông em ra đi, tất cả chỉ là quá khứ mà thôi, em với anh chỉ còn là người dưng xa lạ, tại sao anh lại không cảm thấy mệt mỏi khi luyến tiếc như thế, em không muốn…”

“Haruka, xin em đó, đừng đi, anh sẽ không bao giờ buông em ra đâu, bởi vì anh chỉ yêu em mà thôi, con tim này của anh, chỉ dành riêng cho em cho dù đi đến tận cùng thế giới, anh vẫn sẽ tìm ra em, Haruka à”

Haruka đẩy rất mạnh Takashi, cô chạy đi, tuôn một dòng nước mắt giận dỗi, còn Takashi quỳ xuống làn tuyết trắng, vô vọng nhìn Haruka bỏ đi… nhưng mà…

“Mình không thể thế này được, không thể để những kí ức quá khứ trở nên vô vọng như vậy được, mình bắt buộc phải bất cô ấy lại bằng được” – Takashi tự nhủ

Takashi lại đuổi theo Haruka trong trời tuyết rơi, họ cứ đuổi theo nhau, đi hết từ những tuyến đường, công viên, và khi họ lạc vào ga tàu điện và rồi anh cũng lại tóm cô ấy lại.

“Làm ơn em, quay lại được không, anh không cần gì hết, anh chỉ cần em thôi” – Takashi nói, anh lại tuôn những giọt nước mắt cầu xin

“Nhưng em không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho em”

“Em khờ quá, chẳng ai xứng đáng để anh trao gửi tình cảm của mình như em đâu…”

“Taka ngốc, Taka ngốc, Taka ngốc, Taka ngốc, Taka ngốc, Taka ngốc, Taka ngốc,…”

“Anh không chấp nhận bất kì rào cản nào, chẳng có gì có thể cản bước cảu chúng ta đến với nhau cả, bởi vì anh sẵn sàng làm tất cả, bất chấp mọi thứ, để có thể đến được với em, không quan trọng bao xa, bao lâu, chướng ngại vật nào ngăn cách hai chúng ta, anh sẽ đều phá tan nó, tất cả, vì em mà thôi…”

Haruka bỗng trở nên yếu đuối, cô vùi đầu vào lòng Takashi, khóc như mưa.

“Em, em xin lỗi, Takashi, em sẽ không bao giờ như thế nữa”

“Không sao mà, có anh ở đây rồi, đừng lo lắng,…”

“Em yêu anh, Taka-kun”

“Anh yêu em, từ tận sâu trong trái tim mình, Haru-chan”

Họ hôn nhau khi những giọt lệ còn lăn dài trên má…

Haruka ngồi vào lòng Takashi, cô ôm lấy anh, cả hai cùng thủ thỉ những điều ngọt ngào

“Mẹ sẽ bất ngờ nếu biết chúng ta đã quay lại được với nhau đó, anh hi vọng điều đó là tốt đẹp”

“Em cũng vậy, nếu sau này có khó khăn gì, em sẽ không giấu anh nữa chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, cùng nhau chia sẻ hạnh phúc, nỗi buồn của nhau, cùng nhau…”

“Ở bên nhau mãi mãi…” – Haruka và Takashi nắm tay nhau thật chặt…

Hôm đó, Takashi và Haruka cùng nắm tay nhau ra về trong trời tuyết rơi ở Philly City (Philadelphia), Gia đình Sumimoto định chuẩn bị cho bữa tối, thì Takashi và Haruka bước vào, Haruka cúi gằm mặt, Naomi, vợ chồng Zentaro-san đều khá bất ngờ, nhưng họ đều nói…

“Mừng con về nhà, Haruka-chan” – Bố mẹ Takashi nói.

“Mừng Onee-san về nhà” – Naomi cũng nói.

Điều này khiến Haruka cảm động, cô đáp lại…

“Cả nhà, con về rồi đây, con xin lỗi vì mọi chuyện” – Haruka cúi đầu xin lỗi.

“Không sao mà, tất cả mọi thứ trở lại như bình thường là nhà chúng ta vui rồi, với lại mai ngày kia là giáng sinh rồi, không biết thời tiết có thuận lợi hơn nữa, hi vọng là nhà ta sẽ có một chuyến đi chơi, cùng nhau ra trò mới được…” – Zentaro-san nói.

“Đứng dậy đi con gái, tất cả nhà chúng ta cùng đoàn viên thì thật tốt rồi, năm nay sẽ là một mùa giáng sinh an lành nữa, mẹ rất vui đó Takashi ạ, mẹ luôn mong chuyện hai đứa sẽ có kết cục như mong đợi.

“Chị gái, ăn tối thôi nào, bố có món nướng ngon lắm đó…” – Naomi-chan nói.

Cả nhà hôm đó ăn tối vui vẻ với nhau, sau bữa ăn, Takashi tới chỗ Garage, mở cốp xe Ford Bronco của bố anh ra, lấy hành lý của Haruka xuống, trước đó Haruka thuê khách sạn ở gần đó, được mấy hôm thì gặp được anh, và bây giờ thì sống chung với gia đình anh…

“Phòng của em ngay bên cạnh phòng của anh, may quá chúng ta lấy đồ kịp, trong đêm nay và cả ngày mai sẽ bão tuyết rất lớn, anh nghĩ có khi chỉ có ở nhà thôi, chẳng thể đi đâu được cả…”

“Em ở chung với anh mà, ngốc ạ, từ nay chúng ta ở chung một phòng nhé, phòng của anh cũng là của em mà, Takashi” – Haruka nói.

“Phải ha, anh quên mất, với cả em không được bỏ đi đâu nữa đó, em toàn thất hứa thôi”

“Em xin lỗi anh, được chứ Takashi” – Haruka ôm lấy Takashi, rồi cả hai lại quay ra nhìn lấy nhau, và hôn nhau, như là cái hôn xí xóa mọi chuyện, để tới tương lai hạnh phúc…

Họ mang đồ vào trong phòng anh, sau khi sắp xếp ổn thỏa, họ cùng nằm trên giường với nhau, thủ thỉ đôi chút về những gì họ đã làm trong thời gian xa nhau, Haru và Taka có vẻ yêu nhau vô cùng…

“Hóa ra em nhiều tật xấu ghê, chúng ta hòa nhau rồi nhé, với cả anh kể đôi chút cho em nghe này…”

Haruka thì vô tình ngủ mất, Takashi nhìn cô lúc ngủ thật là đáng yêu và nữ tính, anh hôn cô lên trán rồi tắt đèn, đi ngủ, cả hai người họ ôm nhau ngủ, ngon lành…

Sáng dậy, trời lạnh khủng khiếp, âm 18 độ, tuyết rơi rất dày, Reine-san phải ở nhà vì tuyết đã chặn kín lối ra ở Garage, Naomi và Haruka không chịu rời khỏi chăn ấm nên dậy rất muộn, Takashi thì cứ ngồi co ro chỗ sofa với áo choàng len dạ và túi sưởi, bố anh than phiền…

“Mày yếu thật đó con trai, hồi trước bố cũng đã từng sống ở Muroran, bão tuyết cũng kinh khủng không khác gì thế này, bây giờ còn có hệ thống sưởi chứ hồi đó có duy nhất lò sưởi cũng vẫn rất lạnh, dầu thì đắt, chẳng như bây giờ điện nước đầy đủ, nào, giúp bố ra dọn tuyết đi, không được từ chối đâu.”

“Chốc nữa ngớt tuyết được không bố, bây giờ mà ra đấy con cóng giá mất, con biết kiểu gì cũng phải dọn tuyết mà, không thì hỏng mái nhà mất…” – Takashi nói.

“Thôi được, cứ động đến việc lại trốn, bố chán mày quá đó” – Zentaro-san than thở…

Một lát sau cả hai bố con họ đang dọn tuyết ở bên ngoài, trong khi đó Reine-san trong bếp làm rượu vang nấu, súp gà với bí ngô và một chút café sữa cho Takashi…

“Bố đừng nói với con chỉ có xẻng xúc tuyết thôi nhé”

“Mày yên tâm, có búa, cái bay mới tinh, bộ dọn tuyết mái nhà chuyên dụng và xe cút kít, bây giờ mày giúp bố tạo lối đi ra khỏi nhà, dọn tuyết trên mái nhà và phá băng ở cửa sổ nữa, nhưng mà cứ từ từ, bây giờ ưu tiên cái mái nhà trước đã…”

Cửa Garage kéo lên, tuyết dày hơn một mét, hai bố con họ bắt đầu công việc dọn tuyết, trời có vẻ khá xám xịt, tuyết vẫn cứ rơi...

“Con nhớ quê nội ở Kyushu, thời tiết mùa xuân dễ chịu, mùa hè mát mẻ, mùa đông thì nắng đẹp…”

“Mày nghĩ bố không ngóng được về quê sao, tập chung vào dọn dẹp đi”

Sau cùng họ cũng dọn dẹp được hết, khá mệt, Takashi và bố anh vào nhà ăn sáng một chút rồi làm tiếp.

“Phải gần trưa xe dọn tuyết mới đến nơi, cũng may là nhà mình điện nước đầy đủ với cả có đủ đồ ăn qua dịp này, chốc nữa anh với Taka đi kiểm tra ống dẫn nước nhé, chứ nếu đóng băng thì nhà ta sẽ không có nước để dùng đâu, nếu cần thì đốt một chút lò sưởi ở chỗ kho cũng được, em thèm thịt hươu quá”

“Miễn là anh lết được ra siêu thị đã, bà xã ạ, may là để xe trong garage, chứ nếu để xe bên ngoài trời thì phá băng mắc mệt, may là có đồ ăn nóng ở đây, anh muốn ăn bánh bao quá, thế để cố gắng làm đường cho xe ra ngoài, không thì lấy cái tời kéo xe ra cũng được…”

“Tùy anh thôi, mấy đứa ăn đi kẻo nguội, hai chị em xem trang trí nhà cửa thế nào đi, giáng sinh rồi đó”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.